Yêu Đương Đoan Chính


Ngày chụp ảnh tốt nghiệp, nhiều học sinh được tiến cử lâu không đến trường cũng tham gia, ngoại trừ Hạ Thủy đang ở nước ngoài điều trị thì ai cũng có mặt.

Cả lớp 64 học sinh, vắng một.
Chủ nhiệm đứng trên bục điểm danh, xong người cuối cùng rồi thầy cất cao giọng: "Phải đeo huy hiệu trường ngay ngắn, kiểm tra nhau đi, lúc chụp chỉnh tóc gọn gàng, đứng thẳng lưng, lộ răng ra cho nâng cao tinh thần."
Mọi người ngân dài giọng: "Đã rõ."
Chủ nhiệm gõ mạnh góc sổ điểm danh lên bảng hai lần.
"Đã rõ!" Tiếng đáp vang dội.
Chủ nhiệm nhìn từng gương mặt ngây ngô dưới bục, thầy giơ tay: "Chúng ta tập hợp ở tòa khoa học công nghệ."
Không khí chia tay cứ thế cuốn tới.
Những thiếu niên hoàn hồn lại đã thấy mình đứng ở ngã ba, mang bọc hành lý chất đầy "mê mang và nhiệt huyết", chuẩn bị đường ai nấy đi.
Thầy cô, ban hiệu trưởng nhà trường đều chụp ảnh tốt nghiệp cùng nên học sinh phải xách ghế qua.

Giang Mộ Hành bảo vài nam sinh chuyển một phần, còn lại thì anh, Yến Hảo,Tống Nhiên, Dương Tùng mỗi người một ghế.
Tống Nhiên nói không nên lời: "Tôi không hiểu nổi, đã nói ngày một tháng sáu mới chụp ảnh tốt nghiệp mà? Sao lại chụp hôm nay?"
Dương Tùng đổi ghế từ tay phải sang tay trái: "Cách có ba ngày khác gì đâu?"
"Khác." Khuôn mặt mọc mụn của Tống Nhiên lộ vẻ đau buồn: "Mặt tôi đang thảm thương không nỡ nhìn mà bây giờ phải chụp."
Dương Tùng nheo mắt: "Bộ ông tưởng chụp ảnh chân dung cá nhân hả? Lớp chúng ta cộng thêm giáo viên, một bức ảnh chụp chung hơn bảy mươi người, đầu kề đầu, hàng này hàng nọ nhìn rõ ai được?"
Tống Nhiên lập tức yên tâm: "Cũng đúng."
Dương Tùng biếng nhác nói: "Hơn nữa chụp cái mặt rỗ của ông chẳng phải tốt lắm sao?"
Tống Nhiên chưa kịp phản bác mặt mình không rỗ, chủ yếu là mụn trên trán chưa chạy xuống, đã nghe cậu ta nói tiếp: "Sau này ông nhìn ảnh tốt nghiệp sẽ nhớ tới que cay, thanh xuân thơm ngát, cay nồng biết mấy."
Tống Nhiên lẳng lặng đi sang bên kia: "Lão Giang, Tiểu Hảo hai người thì thầm gì đấy, dẫn tôi đi với."
Giang Mộ Hành liếc hắn, hắn im lặng rụt đầu lùi về.
Dương Tùng hả hê: "Đồ đần, không dưng dâng bóng đèn tới."
Tống Nhiên đẩy kính: "Thứ cho tôi nói thẳng, ở mặt này thì công suất của ông cao hơn."
Dương Tùng: "..."
——
Yến Hảo đặt ghế xuống đất, ngồi lên.
Giang Mộ Hành cũng bỏ ghế xuống, đứng bên cạnh: "Tối qua anh nói em ngủ sớm mà em không nghe."
Dương Tùng và Tống Nhiên định trêu Yến Hảo yếu ớt nhưng nghe thấy chủ đề này bèn đưa mắt nhìn nhau, cả hai cầm ghế đi trước.

Ánh nắng gay gắt đến mức Yến Hảo nhức da đầu, chóng mặt vì nóng, hơn nữa cậu ngủ không ngon, tinh thần hơi tệ, hai chân chẳng có sức.

Tối qua cậu lo thu dọn sách vở nên bây giờ cực kỳ uể oải.
Giang Mộ Hành chuyển bước, đứng lên trước.
"Anh đừng đứng trước mặt em." Yến Hảo thở không ra hơi, sắc mặt tái nhợt, tóc mái trên trán ướt mồ hôi: "Cản gió."
Giang Mộ Hành không nói lời nào.
Phải mất một lúc lâu Yến Hảo mới nhận ra cả người mình đang nằm trong bóng Giang Mộ Hành, anh che nắng cho cậu.
"Em chưa đeo huy hiệu trường." Yến Hảo cụp mắt nhìn ống quần sạch sẽ tươm tất của Giang Mộ Hành: "Lát nữa anh đeo giúp em đi."
Giang Mộ Hành vẫn không mở miệng.
Thỉnh thoảng có người trong lớp đi ngang qua, Yến Hảo kìm nén không nắm tay Giang Mộ Hành, cậu nghỉ ngơi một lúc rồi đứng dậy: "Đi thôi."
Giang Mộ Hành im lặng xách hai ghế hai tay, sải bước về trước.

Yến Hảo ngạc nhiên mấy giây, luống cuống gãi chóp mũi đang rịn mồ hôi.

Xong đời rồi, bạn trai giận mất tiêu.
"Lớp chúng ta ít nữ quá, ban đầu có tám người mà giờ không có Hạ Thủy nên còn có bảy, hàng đầu không đủ số lượng nên lúc chụp phải bù nam vào cho ngay ngắn."
Yến Hảo vừa nói vừa nhìn Giang Mộ Hành, cậu than thở: "Em cảm giác mình sẽ là một trong số đó."
Khóe môi Giang Mộ Hành mím chặt, quai hàm bạnh ra.

Yến Hảo gõ cộp cộp chiếc ghế bên cạnh tay mình: "Anh lấy lý do cho em đi."
Giang Mộ Hành bật ra ba chữ: "Không muốn lấy."
Yến Hảo: "...!Anh đẹp trai thật lạnh lùng."
Giang Mộ Hành dừng chân, hơi cúi đầu nhíu mày nhìn cậu.
Yến Hảo đảo mắt nhìn tứ phía.
Giang Mộ Hành trầm giọng ra lệnh: "Ngẩng đầu."
"Đừng mà." Yến Hảo nhỏ giọng: "Em ngại."
Cơ mặt Giang Mộ Hành giật giật.
"Là lỗi của em, em không nên thức khuya." Yến Hảo nói xong dừng lại một thoáng: "Thật ra chuyện chuyển nhà phải đợi đến kỳ nghỉ hè, không cần gấp, đa phần là do tuần tới thi đại học rồi, em muốn đánh lạc hướng bản thân nên tìm việc gì đó để làm."
Tay Giang Mộ Hành đang cầm ghế siết chặt lại, thời gian đếm ngược đến kỳ thi sắp trở về con số 0, cậu thiếu niên vừa lo lắng vừa căng thẳng, anh ôm tâm thế đó gấp hai lần cậu nhưng anh không thể bộc lộ ra ngoài dù chỉ một chút.
"Không sao đâu." Giang Mộ Hành cúi đầu nói: "Em đã chuẩn bị rất tốt."

Yến Hảo nhịn không được bèn hỏi: "Ừm...!Em hỏi anh này, anh không lo chút nào sao?"
Đôi mắt Giang Mộ Hành dịu dàng lướt qua hàng lông mày cùng đôi mắt cậu: "Không lo."
Yến Hảo cọ mũi chân xuống đất, ngẩng mặt lên cười: "Đi thôi đi thôi."
"Ăn tối xong anh xuống lầu đi dạo với em đi, nếu gặp con mèo hoang hôm qua thì chúng ta mang nó về nuôi."
"..."
"Được không?"
"Không hay cho lắm."
"Em thấy rất hay mà, để em phân tích cho anh nghe lợi ích việc nuôi mèo.

Thứ nhất là vuốt ve mèo có thể giải tỏa căng thẳng, thứ hai là có tác dụng xoa dịu cơn giận, thứ ba..."
"Được rồi, nuôi."
——
Dưới tòa khoa học công nghệ hơi ồn ào, lớp 12/1 đã tập trung gần đủ nhưng hiệu trưởng chưa đến nên mọi người vẫn tán dóc.

Các lớp mười hai khác đều đang ngắm nhìn họ, chưa đến phiên lớp mình nên đành hóng hớt trước.
Yến Hảo đi theo Giang Mộ Hành đến phía sau tòa khoa học công nghệ, Giang Mộ Hành đeo huy hiệu cho cậu.

Yến Hảo nhìn ngón tay thon dài của anh loay hoay với huy hiệu, trong đầu cậu hiện lên một cảnh tượng: "Em thấy chúng ta như đang trao nhẫn cưới ấy."
Sắc mặt Giang Mộ Hành không dao động.
Vài giây sau, anh mới bật một âm thanh, chậm rãi mà khàn khàn: "Ừm."
Yến Hảo ngớ người.
Giang Mộ Hành đưa huy hiệu của mình cho cậu: "Đeo cho anh."
Yến Hảo đỏ mặt nhận lấy, tim đập thình thịch rất nhanh.

Gió thổi nóng nực, lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi, đôi mắt đầy vẻ mê đắm.
Giang Mộ Hành nhìn xung quanh rồi quay trở lại đỉnh mái tóc đen của cậu thiếu niên.
Yến Hảo vừa gài huy hiệu cho Giang Mộ Hành vừa lẩm bẩm: "Khi lên đại học, em muốn tháo nhẫn xuống đeo vào tay."
Giang Mộ Hành nhìn cậu chăm chú một lúc lâu, sau đó khẽ nói: "Nghe theo em."

——
Yến Hảo đang trông chờ cuộc sống sau khi tốt nghiệp, bầu trời quang đãng trên đầu cậu gặp phải cơn bão tuyết sau khi nghe Tống Nhiên nói hắn cao thêm ba xăng-ti.
"Ông nói ông cao thêm bao nhiêu?"
"Ba xăng-ti."
"Cao lên kiểu gì?"
"Không để ý."
Yến Hảo bồi bổ đủ loại, để ý đủ thứ thế mà không cao thêm được hai xăng-ti, cậu rơi vào trầm lặng.

Tống Nhiên so đầu với Dương Tùng: "Lạ thật, lão Dương cao 183 mà? Tôi đã 180 rồi sao vẫn thấp hơn ông một khúc? Bộ ông lót độn tăng chiều cao hả?"
Dương Tùng chửi ầm: "Mẹ ông ấy, chỉ ông được cao thêm còn tôi thì không à?"
Tống Nhiên vẫn còn hoài nghi: "Không độn thật sao?"
Dương Tùng dứt khoát cởi giày dí lên mặt hắn.
"Đệt, ông chơi bóng cả ngày, chân bốc mùi gì không biết hả?"
Tống Nhiên ngạt thở muốn tối mặt tối mày, suýt là ngã quỵ.
Yến Hảo khó khăn lắm mới cao thêm hai xăng-ti để đạt tới con số 175 không tham gia đề tài này, cậu đứng nghỉ ngơi bên cạnh.

Giang Mộ Hành đang nói chuyện với chủ nhiệm, anh hơi nghiêng mặt về phía Yến Hảo.

Chủ nhiệm tình cờ bắt gặp: "Nguyện vọng của Yến Hảo là trường nào?"
Giang Mộ Hành đáp: "Đại học A."
Chủ nhiệm không lộ vẻ kinh ngạc, cứ như phải là đáp án này mới hợp lý.
"Qua vài lần đánh giá em ấy, miễn là em ấy phát huy như bình thường là có thể vượt qua bài thi."
Giang Mộ Hành xoa đầu ngón tay: "Năm lớp mười hai này cậu ấy đã liều mạng."
Chủ nhiệm đang định nói "đó là tương lai của chính em ấy, em ấy không liều mạng thì ai liều mạng", nhưng lời đến môi thì thu về.

Gia đình Yến Hảo giàu có nên em ấy có thể không liều mạng hoặc chẳng cần phải liều mạng đến thế.

Xem ra là ôm khát vọng trong lòng, bằng không đã bỏ cuộc.
——
Mọi người chụp ảnh trên bậc thang tòa khoa học công nghệ.

Lớp không chỉ nhiều con trai mà chiều cao trung bình của lớp cũng cao nhất khối, rất ít người dưới 175.

Yến Hảo được xếp cùng một hàng với các bạn nữ, đứng ngoài cùng bên trái, cậu nhíu nhẹ đôi lông mày, nét mặt toát vẻ u ám.

Giang Mộ Hành vẫn chưa đứng vào hàng, anh đang xếp ghế, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cậu thiếu niên đang buồn bực, anh quay người nói gì đó với chủ nhiệm.
Chủ nhiệm nhìn đội hình: "Thế này đi, chúng ta xếp lại vị trí, các bạn nữ ngồi xổm hết phía trước."
Các bạn nữ ngồi xổm ở hàng đầu, giáo viên với hiệu trưởng ngồi ở hàng thứ hai, các bạn nam được xếp từ hàng thứ ba trở đi.

Yến Hảo đứng ở hàng thứ ba nên tâm trạng dần tốt trở lại, điều đáng tiếc duy nhất là cậu không thể đứng cạnh Giang Mộ Hành.
Yến Hảo vừa nghĩ vậy, giọng Giang Mộ Hành chợt vang lên từ phía sau: "Yến Hảo, lên đây."
Yến Hảo chầm chậm bước lên ba bậc thang, thế giới trở nên yên tĩnh, tai cậu ù đi, tim đập dữ dội va lên xương sườn hơi đau, máu trong người như sục sôi.
Cậu ngẩn ngơ sóng vai với Giang Mộ Hành.
Người không rõ chuyện đang thầm nghĩ hai người thân nhau thật, còn người tường tận là Tống Nhiên và Dương Tùng thì nhìn nhau, đều trưng nét mặt khó tả.
Sao Giang Mộ Hành giỏi thế, tham khảo bách khoa toàn thư về tình yêu hả? Phải mượn về nghiên cứu mới được.
Thợ chụp ảnh rất nhiệt tình, răng gần như lộ hết ra ngoài, hắn nhìn quanh một lượt rồi giơ máy ảnh lên hô: "Tất cả đã sẵn sàng, tôi đếm đến ba, mọi người cùng nói kim chi nhé."
Nói rồi hắn dùng tay ra hiệu: "Ba, hai, một!"
Mọi người: "Kim chi –"
——
Trong tuần cuối trước kỳ thi đại học không cần mặc đồng phục, hôm nay trừ chụp ảnh ra còn có ký tên.

Dùng bút dạ ký lên đồng phục, niêm phong những cái tên và kí ức, đây được xem là một nghi thức chia tay của học sinh cuối cấp.
Đồng phục Giang Mộ Hành nhiều chữ ký nhất, lý do có thể có vô số chẳng hạn như anh đẹp trai, anh là lớp trưởng, hoặc vì tình cảm cá nhân các thứ các thứ.

Thật ra chỉ có duy nhất một nguyên nhân đó chính là thực lực.

Kẻ mạnh sẽ được tôn trọng, ngưỡng mộ.
Ngay cả Dương Tùng luôn cho rằng Giang Mộ Hành bắt cóc bạn thân mình cũng chỉ là nói chơi ngoài miệng, chứ cậu ta vẫn thừa nhận anh trong lòng.
Dù sao người ta thật sự trâu bò, không có gì để tranh cãi.
Giang Mộ Hành rất hợp tác với từng người một đến ký tên, cho đến khi một bạn nữ muốn ký tên chỗ ngực anh, anh ngăn lại.
"Ký chỗ khác."
Bạn nữ ấy thấy lớp trưởng không để ý lúc người khác ký tên nên mượn gió bẻ măng, thực hiện ý đồ nhỏ, không ngờ bị anh cản.
"Vì sao..."
Giang Mộ Hành thờ ơ cắt ngang lời cô, thái độ lạnh lùng không cho đối phương cơ hội thương lượng: "Không được ký ở đây."
Cô gái xấu hổ tái mặt, vội ký chỗ khác rồi bỏ đi.
Đồng phục Giang Mộ Hành đầy màu sắc, đằng trước lẫn sau kín mít chữ ký nhưng vị trí chỗ ngực vẫn trống, trắng tinh bắt mắt, ai tinh ý đều hiểu anh cố ý chừa lại.
Giờ tan học, chỗ ngực Giang Mộ Hành đã có chủ.
Hai chữ "Yến Hảo" xuất hiện trên đó, nét bút dứt khoát mạnh mẽ, độc đoán tuyên bố chủ quyền..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận