Ông chủ tiếp tục đếm kẹo, không quan tâm hai học sinh đang xem phim.
Nhất thời không có ai vào tiệm tạp hoá, bầu không khí vô cùng an bình.
Yến Hảo liếm mút kem, xem mà xuất thần.
Chợt nghe Giang Mộ Hành gọi tên của mình, cậu sửng sốt quay đầu.
Giang Mộ Hành cau mày: "Bé giọng thôi."
Vẻ mặt Yến Hảo ù ù cạc cạc: "Hả?"
Giang Mộ Hành không nhìn cậu mà nhìn tivi: "Tiếng ăn kem."
Yến Hảo mờ mịt, cậu vẫn ăn như bình thường mà? Tiếng có vấn đề gì ư?
Giọng Giang Mộ Hành nặng nề: "Ăn thì ăn, đừng có mút."
Yến Hảo: "..."
Ăn kem cũng không được mút, quản nhiều thật chứ.
.
Ăn xong que kem Lục Sắc Tâm Tình vừa ngọt vừa bột, Yến Hảo thêm khát, cậu xoay xoay cổ ngó tủ trưng bày.
Nghĩ đến chiều nay sẽ thi môn toán cậu sợ nhất, lo rằng ăn nhiều kem thì tới lúc đó dạ dày lại không thoải mái, cậu dằn xuống ý niệm mua thêm một que.
Kiềm một hồi, Yến Hảo đứng dậy mua hai chai nước, một túi bánh tai mèo, một túi bánh Bugles.
Giang Mộ Hành thấy cậu ôm đồ ăn uống về, khoé mắt giật một cái: "Không phải cậu xem phim à? Mua những thứ này làm gì?"
Yến Hảo không hiểu chớp mắt mấy cái: "Ăn đồ ăn đâu làm chậm trễ việc xem phim."
Giang Mộ Hành: "..."
Yến Hảo đưa Giang Mộ Hành nước, bóc túi Bugles hỏi: "Lớp trưởng, cậu ăn không?"
Giang Mộ Hành: "Không."
Yến Hảo lại hỏi: "Bánh tai mèo thi sao?"
Giang Mộ Hành: "Cũng không."
"Ồ, được rồi, vậy tôi ăn một mình."
Yến Hảo vừa xem phim, vừa nhét bánh Bugles vào miệng mình.
Giang Mộ Hành chẳng biết phim đang diễn gì nữa, toàn bộ đều là tiếng rôm rốp rôm rốp.
.
Chiếc quạt của tiệm được gắn cố định trên kệ hàng, đung đưa trái phải, sức gió mạnh hơn cái trong trường rất nhiều.
Yến Hảo muốn dịch ghế tới hướng gió thổi, dịch được nửa thì Giang Mộ Hành lên tiếng: "Chắn tôi rồi."
Thế là Yến Hảo chổng mông dời ghế về, dịu ngoan ngồi xuống.
Mặc dù cậu không hiểu sao mình chắn Giang Mộ Hành được.
Yến Hảo cột túi Bugles lại, uống vài ngụm nước chuyển sang ăn bánh tai mèo.
"Lớp trưởng, tôi siêu thích diễn viên chính trong phim này.
Trong nhà tôi có cả áp phích và băng từ của anh ấy, đều là bản ký tên, tôi nghĩ rất cần cất thật kỹ..."
Mắt Giang Mộ Hành quét qua, Yến Hảo im lặng.
Qua một lát, Yến Hảo liếm sạch vụn bánh bên miệng, gãi cái trán lấm tấm mồ hôi, lén nhìn Giang Mộ Hành, bất thình lình va phải ánh mắt của hắn.
Yến Hảo hít một hơi thật sâu, cứng người ra vẻ trấn định: "Bánh tai mèo không những rất xốp còn rất giòn, lớp trưởng cậu muốn nếm thử không?"
Giang Mộ Hành im lặng nhìn cậu, nửa phút sau nhàn nhạt mở miệng: "Cậu nói rất nhiều khi xem phim."
Yến Hảo mím chặt môi, hàng mi dưới mái tóc khẽ run.
Ngữ điệu Giang Mộ Hành đều đều: "Miệng còn không dứt."
Tay cầm túi của Yến Hảo run rẩy như không có chỗ để đặt, lặng lẽ cất bánh tai mèo.
Cột lại.
Giang Mộ Hành ngửi thấy mùi tê cay trên đồng phục cậu: "Ăn lung tung thế không sợ tiêu chảy?"
Yến Hảo cúi gằm đầu, bối rối như bạn nhỏ phạm sai lầm.
Giang Mộ Hành xoa huyệt thái dương: "Xem phim đi."
Yến Hảo bật thốt: "Lớp trưởng, con người cậu tốt thật."
Dứt lời, cậu muốn kiếm cái lỗ để chui vào, rồi kêu người ta dùng cỏ che lỗ lại.
Giang Mộ Hành nghiêng mặt, không nói một lời.
Yến Hảo cắn đầu lưỡi để khiến mình bình tĩnh, cười nói: "Cực kỳ yêu thương quan tâm bạn học."
Nhìn không ra vui giận của Giang Mộ Hành: "Vậy à?"
"Ừm." Yến Hảo nói, "Ai nấy đều cho là vậy."
Giang Mộ Hành lãnh đạm nói: "Sao tôi nghe người khác nói là tôi quá nghiêm khắc, chỉ biết nói quy củ và nguyên tắc?"
Mặt Yến Hảo chảy xệ, cho nên...!Cuộc trò chuyện lại vào ngõ cụt rồi?
Lời ban nãy Giang Mộ Hành nói mới là thật, hắn có thể đảm nhiệm chức lớp trưởng hai năm liền, là chủ nhiệm lớp chỉ định.
Nữ sinh trong lớp đều rất hài lòng, các nam sinh có ý kiến, cảm thấy Giang Mộ Hành đối nhân xử thế không tình nghĩa, vừa giỏi vừa kiêu, còn lạnh lùng, không có cách hoà nhập.
Về phần vì sao bọn họ lại nghe theo, nguyên nhân là thành tích của Giang Mộ Hành quá cứng.
Lớp 10 đứng đầu khối, đứng đầu thành phố.
Lớp (1) có lớp trưởng kiểu này, vô cùng vinh dự, thế nên chút khó chịu kia so với thể diện thì chẳng đáng vào đâu.
Trong lĩnh vực của đám học bá, chủ yếu vẫn là thành tích đại diện cho tất cả, ai mạnh phục người đó.
.
Mồ hôi trên cổ Yến Hảo thấm ướt cổ áo, hơi ngứa, cậu vạch áo trước tuỳ tiện cọ cọ, ngón tay mảnh khảnh trắng như tuyết, đầu ngón tay màu hồng phấn.
Giang Mộ Hành vuốt nhẹ bụng ngón tay mấy lần.
"Ui, lão Giang, cậu ở đây à." Cửa tiệm tạp hoá xuất hiện bóng hình gầy gò cao ráo.
Yến Hảo nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, người đến là bạn cùng bàn của Giang Mộ Hành, Tống Nhiên, dáng dấp thư sinh hăm hở.
"A..."
Tống Nhiên hết sức khiếp sợ bước vào, tiến thẳng đến chỗ hai người ngồi trước tivi, trông về phía vị mang thể trạng nhỏ gầy kia, quan sát như bắt gặp giống loài mới lạ.
Yến Hảo đứng dậy: "Tôi qua ký túc xá nam đi vệ sinh.
Lớp trưởng, nếu cậu về lớp thì cầm hộ tôi ít đồ nhé."
Đoạn cười chào hỏi với Tống Nhiên, rời thẳng tiệm tạp hoá.
Tống Nhiên ngồi xuống ghế trống: "Cậu có thể trò chuyện với cậu ta à?"
Giang Mộ Hành hỏi lại: "Sao?"
"Tò mò." Tống Nhiên đẩy đẩy kính đen, cân nhắc nói, "Trong trường đang đồn thổi, tôi cho rằng không thể tin.
Tận mắt thấy hai người cùng ngồi xem phim, tôi không tin cũng phải tin."
"Chủ đề nói chuyện chung lấy ở đâu? Hình như không có cái nào ha?"
Giang Mộ Hành từ chối cho ý kiến.
Tống Nhiên mua một chai trà hoa nhài lạnh, đếm tiền thừa cất vào túi xong, vẫn không nhịn được hỏi thăm: "Thành bạn bè rồi?"
Giang Mộ Hành không phản ứng.
Tròng kính Tống Nhiên rất dày, phối thêm gương mặt đoan chính của cậu ta làm cậu ta trông có vẻ vừa gò ép bản thân vừa máy móc.
"Không bạn học bình thường nào có thể được đối xử thế này."
Giọng Giang Mộ Hành nhạt nhẽo: "Đừng quấy rầy tôi xem phim."
Mặt mũi Tống Nhiên tràn đầy kỳ quái: "Không phải từ trước đến giờ cậu luôn không có hứng thú với phim ảnh, tivi, âm nhạc à?"
Nét mặt Giang Mộ Hành hững hờ.
.
Yến Hảo đi vệ sinh xong về tiệm tạp hoá, phát hiện Giang Mộ Hành vẫn ở đó.
Tống Nhiên cũng chưa đi, đang ngồi bóc que cay trên bàn dài.
Yến Hảo chú ý thấy phim đã chiếu hết rồi, nhạc kết phim đang vang lên.
Mắt Giang Mộ Hành có phần đỏ.
Yến Hảo giật mình tại chỗ, bước chân mãi không dịch chuyển.
Mãi đến khi Giang Mộ Hành cầm đồ của cậu đến, cậu mới động động yết hầu, nhỏ giọng hỏi: "Lớp trưởng, cậu xem phim rồi khóc?"
Mặt Giang Mộ Hành không cảm xúc: "Không có."
Yến Hảo biết nhất định Giang Mộ Hành khó chịu.
Người hoặc sự vật nào đó trong phim gợi lên một ít cảm xúc trong Giang Mộ Hành, tác động đến một phần tình cảm của hắn.
Yến Hảo quyết định lát về sẽ kiếm bộ phim này trên mạng, thử cảm thụ thứ Giang Mộ Hành cảm nhận được.
Một lần chưa ra thì xem hai lần.
Yến Hảo muốn tiến gần thêm một bước vào con đường dẫn tới thế giới nội tâm của Giang Mộ Hành.
.
Lúc về lớp, Yến Hảo và Tống Nhiên đi hai bên trái phải Giang Mộ Hành.
Yến Hảo chỉ có thể thả lỏng với người rất quen hoặc vô cùng thích, Tống Nhiên không phải cả hai, không có gì để nói chuyện.
Nhưng không biết Tống Nhiên bị trúng cơn gió gì, vồ Yến Hảo hỏi từ đông sang tây.
"Ba mẹ cậu làm gì?"
"Kinh doanh."
"Cậu có em trai em gái không?"
"Con một."
"Bình thường tôi thấy cậu đến trường rất sớm, chắc nhà ngay gần trường nhỉ."
Trên mặt Yến Hảo mang ý cười: "Cậu điều tra hộ khẩu?"
Tống Nhiên tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Tôi hỏi Giang Mộ Hành nhưng cậu ta chẳng tiết lộ gì hết, chỉ đành hỏi cậu."
Yến Hảo nhìn Giang Mộ Hành.
Ánh mắt Giang Mộ Hành dò hỏi.
Yến Hảo quay đầu nói với Tống Nhiên: "Cậu nghe ngóng mấy việc này làm gì?"
"Người có thể khiến lão Giang đối xử đặc biệt," Tống Nhiên không thu liễm sự khó bề tin tưởng của mình, "cậu là người đầu tiên."
Yến Hảo lại nhìn Giang Mộ Hành.
Lần này Giang Mộ Hành không đáp về ánh mắt dò hỏi nữa, đường cong trên gò má hắn càng thêm lạnh lùng.
Tần suất nhịp tim của Yến Hảo không vì vậy mà hạ xuống, ngược lại càng nhanh càng loạn hơn.
Giang Mộ Hành đồng ý dạy kèm cho cậu, rất có kiên nhẫn, cậu không hiểu thì giảng từng lần từng lần một, giảng mãi đến khi cậu hiểu mới thôi, tận tâm tận lực.
Trong ấn tượng của Yến Hảo, khoảng thời gian này Giang Mộ Hành chưa từng nổi giận, không lần nào để lộ tâm trạng phiền chán.
Ngoài giờ học cũng không cố ý xa cách.
Yến Hảo muốn tìm người đã từng được Giang Mộ Hành phụ đạo để tham khảo một phen, ý nghĩ này hiện tại còn bức thiết gấp mấy lần so với trước đó.
Đến mức đầu dây thần kinh của cậu đang run rẩy.
Yến Hảo dùng khoé mắt liếc Tống Nhiên, thằng chả này là người tiếp xúc với Giang Mộ Hành nhiều nhất trong lớp, cũng có thể cung cấp chút manh mối.
"Hình như tóc mái cậu chưa bao giờ thay đổi." Tống Nhiên ngó Yến Hảo, hỏi câu rất ngu ngốc, "Nó không dài ra hả?"
Yến Hảo chỉnh chỉnh sợi tóc đang che trước mắt mình, có người thứ ba ở đây, cậu sẽ cẩn thận che giấu tâm tư bản thân.
"Dài tí là tôi cắt."
Tống Nhiên hết cả hồn: "Cậu tự cắt?"
Yến Hảo thấy Giang Mộ Hành trông sang, cậu bèn thẳng lưng lên: "Chỉ tuỳ tiện sửa một chút."
Tống Nhiên bội phục nói: "Lợi hại."
"Lão Giang, cậu nói vài lời đi chứ, đừng để tôi với Yến Hảo nói không." Cậu ta kiếm người đứng chung phe, "Đúng không Yến Hảo."
Yến Hảo không đứng cùng: "Lớp trưởng ít nói."
Nét mặt Tống Nhiên vi diệu, như là đang nói, thì ra lúc cậu và cậu ta ở cùng nhau cũng vậy hả.
Yến Hảo rũ mắt: "Cậu cận nhiêu độ?"
Tống Nhiên nở nụ cười ấm áp: "Rất nhiều độ."
Yến Hảo: "..."
Tống Nhiên xé túi que cay miếng vuông, hỏi Yến Hảo ăn không, bỏ qua Giang Mộ Hành vì khẩu vị hắn thanh đạm chết được.
Yến Hảo muốn ăn nhưng không thể ăn, lạnh nóng cay toàn bộ trộn lẫn nhau, chiều nay bụng của cậu có thể xướng tuồng.
Tống Nhiên cắn que cay, giật một miếng xuống ăn, dùng mu bàn tay để đẩy chiếc kính bị trượt: "Yến Hảo, trước kia tôi cứ nghĩ là cậu âm..."
Lời cậu ta xoay một phát: "Không dễ hoà hợp cùng."
"Giờ mới phát hiện cậu rất dễ quen.
Nếu lên 12 cậu có gì không hiểu về lý có thể tìm tôi, tôi giảng cho cậu."
Yến Hảo còn chưa phản ứng, Giang Mộ Hành đã nói với Tống Nhiên: "Vật lý cậu có ổn không?"
Tống Nhiên nuốt que cay trong miệng: "Anh hai à, dù sao tôi cũng có huy chương vàng."
Giang Mộ Hành dùng ánh mắt nói, thì?
Tống Nhiên: "..."
Cấp tỉnh mà sao vẫn thấy như chưa đủ tự tin lên tiếng?
.
Ba cái bóng đổ trên mặt đất.
Yến Hảo đi mấy bước bèn lén lút chú ý, chỉnh bước chân một cách trẻ con, để cái bóng của mình đụng vào Giang Mộ Hành từng chút một.
Cảm giác như bọn họ là cặp tình nhân đang ôm hôn, khăng khít lại tươi đẹp.
Yến Hảo bắt gặp cái bóng của Tống Nhiên đè lên của Giang Mộ Hành, hơn nữa sắp chồng lên nhau, sắc mặt cậu tối sầm trong nháy mắt.
Tống Nhiên dí đầu sang nói chuyện cùng Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành đột nhiên đẩy đẩy cậu ta qua một bên.
Tống Nhiên: "?"
Yến Hảo không chú ý tới màn này, cậu chỉ thấy bóng của mình và Giang Mộ Hành dính lấy nhau..