Yêu Đương Đứng Đắn FULL


Hai chữ "khen thưởng" tựa như miếng bánh ngọt khổng lồ từ trời rơi xuống, đập cho Yến Hảo ngây ngẩn.
Giang Mộ Hành đến đâu, Yến Hảo theo tới đấy, như một đứa trẻ mới học bước đi, ngu nga ngu ngơ, lảo đảo loạng choạng.
Bất cứ khi nào cũng có thể giang hai cánh tay hô một tiếng "Ba ơi, ôm".
Giang Mộ Hành quay đầu lại bắt gặp tình cảnh như vậy, thái dương của hắn giật một cái: "Yến Hảo, cậu uống rượu?"
Yến Hảo bừng tỉnh: "Lớp trưởng, ban nãy cậu mới nói muốn bàn bạc chuyện khen thưởng đúng không?"
Giang Mộ Hành: "..."
.
Yến Hảo bưng một bát nho ăn, có vẻ đã bình tĩnh: "Trước đó đã hẹn rồi, tôi thi đến mục tiêu cậu đặt ra thì mời cậu đi biển chơi."
Liếc Giang Mộ Hành một cái, Yến Hảo cắn trái nho trong miệng, nước chua chua ngọt ngọt quấn lên đầu lưỡi, khiến hơi thở cậu ngọt lịm.
"Tôi nói lời giữ lời."
Giang Mộ Hành không phản ứng gì.
Yến Hảo tự động viên bản thân, không ngừng cố gắng nói: "Mùa này đi chơi biển rất hợp đấy.

Thời đại phát triển rất nhanh, đợi mấy năm nữa mới đi thì đã cực kỳ thương nghiệp hoá, đến lúc đó có lẽ ngay cả cái vỏ sò cũng không thấy."
Lông mày Giang Mộ Hành khẽ động: "Thành phố này không có biển."
"Chúng ta đến thành phố A." Yến Hảo giơ bát tới trước mặt hắn, nói sau khi hắn đưa tay lấy quả nho, "Khi ấy có thể nhân tiện tham quan đại học A một lát."
Giang Mộ Hành vẫn không phản ứng.
Một suy đoán táo bạo loé lên trong đầu Yến Hảo.

Cậu chần chừ vài giây, thăm dò hỏi: "Lớp trưởng, có phải cậu say xe không?"
Giang Mộ Hành trầm mặc không đáp.
Vậy tức là thừa nhận? Sắc mặt Yến Hảo biến đổi.

Từ nhỏ cậu đã vô cùng thích mùi xăng, cảm thấy ngửi vô rất thơm.

Bây giờ cậu cảm giác mình cách Giang Mộ Hành càng xa hơn.
"Say xe rất khó chịu nhỉ, vậy không đi nữa, sau này có cơ hội sẽ bàn."
Giang Mộ Hành hững hờ xoay nắp bút: "Phải ngồi xe bao lâu?"
Yến Hảo vội trả lời: "Có tàu lửa, hơn ba tiếng."
Giang Mộ Hành hơi cụp mắt, dường như đang suy xét.
Đồng hồ trên tường vang tích tắc, khí lạnh từ điều hoà thổi vào làm lá dây thường xuân giả không ngừng lay động.


Yến Hảo càng chờ càng nôn nóng.

Khi cậu cảm thấy tim mình sắp xảy ra vấn đề, bên tai bỗng vang lên âm thanh: "Có thể đi."
Yến Hảo thình lình nhìn qua.
Giang Mộ Hành không xoay nắp bút nữa mà dùng ngón trỏ gõ gõ, im lặng chốc lát nói: "Nhưng khi lên xe tôi sẽ giống như người tàn tật, không lo nổi việc khác."
Yến Hảo mím môi, quả nhiên là say xe, xem chừng hắn bị say rất dữ dằn, cậu nở nụ cười: "Không thành vấn đề, lớp trưởng, tôi chăm sóc cậu nhé."
Vừa dứt lời thì Giang Mộ Hành hỏi ngay: "Cậu chăm sóc tôi thế nào?"
Não Yến Hảo chết máy, ngơ ngác nhìn hắn.
Giang Mộ Hành che miệng ho khan hai tiếng: "Bao giờ lên đường?"
Yến Hảo vẫn ngớ người.
Giang Mộ Hành lặp lại lần nữa, gọi tên cậu: "Yến Hảo, tôi hỏi cậu bao giờ lên đường?"
Bấy giờ Yến Hảo hồi thần: "Thời tiết tuần này là đẹp nhất."
"Mai cuối tuần, nếu cậu có thể xin nghỉ với ông chủ quán cà phê, chúng ta có thể đi ngay ngày mai, rồi trở về vào chiều thứ tư.

Tối cậu dẫn tôi tới quán Thanh Tranh kia mở mang tầm mắt."
Giang Mộ Hành không cảm xúc mở miệng: "Mai tôi không chỉ làm bán thời gian ở quán cà phê mà còn một nơi khác vào buổi sáng."
Trời nắng trên đỉnh đầu Yến Hảo bị một đám mây đen xâm chiếm trong chớp mắt.

Cậu đặt nửa bát nho lên bàn, đáy mắt tuôn ra mấy phần u ám.
Sao Giang Mộ Hành lại sống khổ cực như vậy?
Yến Hảo cấu mạnh lòng bàn tay, ngực bị ngộp bởi luồng lệ khí, muốn mắng người.
.
Giang Mộ Hành ra ban công tiếp điện thoại.
Trần Phong ở đầu kia giới thiệu việc với hắn: "Nhóc Giang, chỗ tôi có một suất công việc gia sư cho cậu nhận."
"Cũng coi như là một đứa con của nhà họ hàng tôi, giống cậu, nửa cuối năm là lên 12, học cửu trung, bị lệch môn nghiêm trọng, nghỉ hè cậu phụ đạo cho nó học."
Giang Mộ Hành nhìn xuống cảnh đêm bên sông: "Không nhận."
Trần Phong không ngờ sẽ bị từ chối, hắn ta hơi sửng sốt: "Có tiền lại không kiếm?"
"Không phải cậu từng làm ở cơ sở gia sư à? Dạy kèm cho người ta là tuyệt chiêu sở trưởng của cậu, sao không nhận được?"
"Lớp 12 ôn tập rất nặng." Giang Mộ Hành nói, "Tôi chỉ có thể nhận một, bằng không chất lượng sẽ bị giảm sút."
Trần Phong không đồng ý: "Tuỳ tiện dạy chút thôi.


Người ta chỉ cần cậu phụ đạo và giảng bài tí, đâu bắt cậu nhất định phải giúp vào đại học danh tiếng."
Giang Mộ Hành nghiêng mặt, khoé mắt xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh, lia về phía bóng hình mảnh mai đang cúi thấp đầu.
"Không có cách tuỳ tiện."
Trần Phong còn định nói gì thì Giang Mộ Hành chặn trước một bước, nhàn nhạt nói: "Anh Trần, cảm ơn ý tốt của anh."
"Thằng nhóc cậu thật là, có chính kiến quá, cảm giác cậu còn trưởng thành hơn cả anh." Trần Phong cũng không tức giận, "Cậu đã không nhận rồi thì bỏ đi."
"Chẳng qua tôi cần nhắc nhở cậu, tiền phải đúng hạn nhé, nếu muộn ai nấy đều rắc rối."
Giang Mộ Hành cúp máy, đứng ở ban công hai ba phút rồi về phòng khách: "Trưa thứ hai đi."
Yến Hảo ngẩn người: "Vậy còn thời gian về? Vẫn là chiều thứ tư?"
Giang Mộ Hành từ trên cao nhìn xuống cậu: "Ngắm biển cần ngắm ba ngày hai đêm?"
"Phải đến đại học A nữa, thành phố A cũng có các điểm tham quan khác.

Hiếm khi đi một chuyến, không chạy nhiều nơi cảm giác không đáng."
Thấy Giang Mộ Hành không nói lời nào, Yến Hảo không khỏi thấp thỏm, bắt đầu nói lung tung: "Lớp trưởng, sao cậu chẳng phản ứng mấy vậy? Chừa tôi chút thể diện có được không?"
Đoạn muốn cắn lưỡi tự vẫn, Giang Mộ Hành đồng ý đi chơi đã là cho thể diện khổng lồ.
Được đằng chân lấn đằng đầu như thế, cậu tự xấu hổ thay bản thân.
"Chạy nhiều nơi?"
Xương lông mày Giang Mộ Hành nhô lên, "Ngay cả một cái đu xà cậu cũng không làm được thì chạy kiểu gì?"
Yến Hảo nóng lòng thanh minh cho mình, cậu chẳng buồn nghĩ ngợi đứng dậy, ấn đường khẽ nhăn: "Đu xà là vấn đề kỹ thuật, không liên quan tới lực chân."
Giang Mộ Hành liếc cái chân đang nhón lên của Yến Hảo.
Chỗ bị ánh mắt hắn chạm tới của Yến Hảo tê dại một hồi, chân mềm nhũn, gót chân rơi về mặt đất, đỏ mặt lẩm bẩm: "Tôi thật sự có thể chạy."
Giang Mộ Hành cong ngón tay gõ hai cái lên mặt bàn: "Nếu cậu chạy không nổi, tôi sẽ không lo cho cậu."
Đáy mắt Yến Hảo chợt toả ra ánh sáng lung linh: "Lớp trưởng cậu yêu tâm, tôi tuyệt đối sẽ không cản trở cậu!"
Giang Mộ Hành nghiêng mặt đi, đường cong hàm dưới kéo căng.
Yến Hảo lại gần hắn hai bước: "Vậy...!Lớp trưởng, phần thưởng của tôi đâu?"
Giang Mộ Hành liếc cậu một cái.
Nhiệt độ cơ thể Yến Hảo tăng điên cuồng trong cái nhìn kia.

Cậu luống cuống gãi chóp mũi: "Theo lý thuyết thành tích đó là của tôi, thi tốt là tôi có lợi.


Tôi rất ngại khi muốn được thưởng, nhưng người nói muốn bàn bạc chuyện khen thưởng là cậu."
Nửa câu sau nhỏ đến mức không thể nghe thấy, rất có vài phần tìm phụ huynh đòi kẹo trái cây, không cho không được, đã đồng ý rồi.
Giang Mộ Hành cầm quyển vở chép câu sai của cậu xem, dáng vẻ thuận miệng hỏi: "Cậu muốn gì?"
Yến Hảo đờ người hồi lâu, sầu não nói: "Tôi chưa nghĩ ra."
Thần sắc Giang Mộ Hành như thường: "Vậy chờ khi nào cậu nghĩ xong rồi nói."
Yến Hảo nhìn ngón tay thon dài đặt trên vở của hắn: "Nếu tôi mãi không nghĩ xong thì?"
Giang Mộ Hành đáp: "Vậy tức là cậu không mấy lưu tâm."
Yến Hảo: "..."
Giang Mộ Hành coi đồng hồ: "Hơn chín giờ rồi, cậu chưa làm xong một câu nào cả, bài thi cũng chưa bắt đầu giảng.

Tối nay tôi ở lại chỗ cậu, đẩy tiết học lên mười một giờ."
Yến Hảo chầm chậm chớp chớp mắt, một giây sau chạy ngay ra phòng cho khách.
Giang Mộ Hành trầm giọng hỏi: "Đi đâu?"
"Tôi đi lấy chăn mền cho cậu, dì giúp việc cất trong tủ, không biết có mùi không.

Tôi lôi ra ngoài đặt, điều hoà cũng cần mở trước một lát..."
Yến Hảo gấp gáp vào phòng cho khách.
Giang Mộ Hành đứng cạnh bàn, hồi lâu mới giơ tay xoa mặt.

Khi hạ tay xuống, thấp thoáng có phần run rẩy.
.
Trước khi ngủ Yến Hảo mới lên QQ, phát hiện có bạn học tìm cậu nói bóng nói gió, muốn biết sao cậu thi được kết quả đó.
Thậm chí có người còn vào Không Gian của cậu bình luận quái gở.
Yến Hảo chỉ nhắn lại Dương Tùng và Hạ Thuỷ.
Gần mười hai giờ đêm, Yến Hảo đi gõ cửa phòng cho khách: "Lớp trưởng, cậu ngủ chưa?"
Đèn trong phòng đã tắt từ sớm, chỉ có ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ rọi vào trên cửa.
Giang Mộ Hành chưa nằm xuống, hắn nhắm mắt tựa đầu giường.

Nghe thấy âm thanh ngoài cửa, nét mặt hắn không lộ ra tí ti bất ngờ gì.
Khi tiếng thứ hai vang lên, Giang Mộ Hành xuống giường, đi chân trần mở cửa phòng, nhìn người ở cửa, giọng nói giữa ánh sáng mờ tối hơi khàn.
"Nửa đêm rồi, Yến Hảo."
"Xin lỗi nhé lớp trưởng, tôi không ngủ được."
Yến Hảo bật ngọn đèn nhỏ cạnh tường, con mắt nhìn sàn nhà.
Giang Mộ Hành bóp mũi: "Nói đi."
Yến Hảo phản ứng lại, ấp úng: "Thì là, ừm, tôi đã nghĩ xong phần thưởng."

Cậu giơ tờ giấy trong tay, lông mi rũ xuống, cẩn thận giấu sự căng thẳng nơi đáy mắt: "Tôi muốn cậu ký tên giúp tôi."
Đó là một tờ giấy viết thư bình thường, kẻ dòng màu xanh, trống không, phía trên đến cả dấu chấm cũng không có.
.
Có lẽ là do ánh đèn quá nhu hoà, gương mặt Giang Mộ Hành không sắc bén như bình thường.
"Tôi không phải minh tinh, ký tên gì?"
Yến Hảo thoải mái đùa giỡn: "Lớp trưởng, cậu không biết hả? Rất nhiều người coi cậu như thần tượng."
Giang Mộ Hành hời hợt: "Thế việc này có liên quan gì tới việc cậu muốn tôi ký tên?"
"Có liên quan." Yến Hảo liếm khoé môi phát khô, "Tôi cũng là người hâm mộ cậu."
Giang Mộ Hành dựa vào khung cửa bên cạnh, hơi cong eo nhìn mấy lọn tóc vểnh lên trên đỉnh đầu cậu.
Lòng bàn tay Yến Hảo rịn một lớp mồ hôi, tay cầm giấy vô thức siết chặt.
Bờ môi mỏng của Giang Mộ Hành nhếch lên: "Bút."
Yến Hảo hốt hoảng đưa bút qua.

Thấy hắn định viết vào đầu dòng thứ nhất, cậu vội lên tiếng ngăn cản: "Chờ đã, đừng ký vào đó, cậu ký ở dưới cuối ấy."
Giang Mộ Hành ngước mắt.
Toàn bộ lông tơ sau lưng Yến Hảo thoắt cái dựng lên, ngoài mặt ra vẻ trấn định.
Giang Mộ Hành không thể nào nhìn ra tâm tư của cậu, không thể nào, bình tĩnh thôi, đừng hoảng, cậu không ngừng xoa dịu bản thân trong lòng.
Nhưng nếu Giang Mộ Hành hỏi lý do...
Tâm lý Yến Hảo vốn đã chuẩn bị xong nhất thời chia năm xẻ bảy, hô hấp và nhịp tim của cậu đều trở nên hỗn loạn.
Không nghĩ ra lý do.
Cái cớ đòi chữ ký đã có phần gượng gạo, kiểu yêu cầu này nhìn sao cũng không thuyết phục.
Yến Hảo đánh hồi trống lui quân, đầu ngón tay khẽ cuộn tròn, muốn cầm giấy rời đi.
Nhưng Giang Mộ Hành chẳng hỏi gì cả, như không có chuyện gì xảy ra thu hồi tầm mắt, viết tên bên dưới góc phải tờ giấy.
Tựa hồ cũng không thèm để ý.
.
Yến Hảo cứ như vừa tắm rửa một cái trước mặt Giang Mộ Hành, mang theo cơ thể nhễ nhại mồ hôi, cùng tay cùng chân trở về phòng.
Cậu trải tờ giấy bị bóp hơi nhăn trên bàn, làm phẳng một chút, không chớp mắt nhìn ba chữ Giang Mộ Hành.
Nhìn thật lâu, Yến Hảo ấn bút chì bấm định bụng viết gì đó.

Ngay khi ngòi bút sắp đụng phải giấy, tay cậu đột nhiên dừng lại, đổi bút chì bấm thành bút chì.
Viết trước một lần, qua thời gian ngắn lại xoá đi đổi cái khác.
Yến Hảo nín thở, nằm nhoài trước bàn, nghiêm túc đặt bút lên một chỗ trống.

Cậu viết trên giấy —
Tôi là bạn trai Yến Hảo, Giang Mộ Hành..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận