Trước kia Hạ Xuyên thường xuyên bị người ta hỏi thích kiểu con gái nào, tóc dài hay tóc ngắn, cao ráo hay dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, đáng yêu hay là gợi cảm...
Kiểu không thích anh có thể nói ra rất nhiều.
Nhưng thích thì....
Mỗi khi bị hỏi, lần nào anh cũng trả lời đơn giản sao cũng được.
Đáp án quá trừu tượng.
Mọi người đều không biết yêu cầu của anh về bạn gái cao hay không cao.
Cố chấp gặng hỏi mãi thì Hạ Xuyên mới nói thêm một câu:
"—— Có thể khiến tôi thích ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Chỉ có lần đầu tiên sinh ra hảo cảm, anh mới có thể nguyện ý chủ động tới gần cô ấy, quen biết cô ấy, theo đuổi cô ấy.
Là kiểu người gì không quan trọng.
Điều anh thích từ trước tới nay không đơn thuần là kiểu người, mà người đó chính là bản thân cô ấy.
Vì thế, anh không thể nào hiểu nổi Hạ Thiêm.
Ba của anh.
Ba anh đã thích một người giống với mẹ.
Không biết là do hoài niệm hay vì lí do nào khác mà dường như Hạ Thiêm đã coi Ngôn Tĩnh là thế thân của Vân Nhiên, giữ cô ta lại bên cạnh.
Hành vi này vừa buồn cười vừa châm chọc.
Đây chính là lý do cho tới nay Hạ Xuyên vẫn không muốn về nhà.
Ngày thứ hai của đại hội thể thao chủ yếu là thi chạy điền kinh và chạy tiếp sức, Đường Vi Vi và Hạ Xuyên đều không tham gia, chỉ ngồi trên khán đài tâm sự, nghịch điện thoại, sau đó đại hội thể thao bế mạc.
Hết cuối tuần lại đến lúc đi học.
Từ lúc cô nổi tiếng vì quỳ, Hạ Xuyên nổi tiếng vì ôm, hai người đã thành công nổi tiếng trên diễn đàn một khoảng thời gian.
Cộng thêm khoảng thời gian này Ôn Bắc Vũ gần như ngày nào cũng chạy tới bên lớp 11, chuyện tình tay bốn của bọn họ đã bị truyền đi, nói rất hợp lý, muốn thật bao nhiêu có bấy nhiêu.
Đường Vi Vi nghe được trong lúc vô tình, nếu không phải cô là người trong cuộc thì e rằng cô suýt chút nữa đã tin.
Bốn người coi như đã nổi tiếng trong trường, được rất nhiều người chú ý, phần lớn các bạn họ đều vô cùng tò mò với chuyện tình tay bốn này.
Kết quả là trông thấy hai cô gái tay nắm tay nhau đi mua trà sữa.
Mọi người: "....."
?!
Tình huống gì đây, hai ngươi không phải là tình địch sao???
Giữa trưa là lúc cửa hàng trà sữa bán chạy nhất, người xếp hàng đông nghịt.
Ôn Bắc Vũ một tay ôm lấy cánh tay Đường Vi Vi, một tay khác cầm điện thoại lướt vòng bạn bè, trách móc nói: "Sao nhiều người quá vậy, em sắp mệt chết rồi."
Đường Vi Vi đã tập thành thói quen với cảnh tượng này nên vô cùng bình tĩnh: "Ai bảo chúng ta tới muộn. Hay là đổi sang một quán khác đi?"
"Không được." Ôn Bắc Vũ từ chối rất kiên định, "Đã đợi được một nửa rồi, lúc này đổi sang quán khác thì thời gian xếp hàng coi như phí công."
"..."
Dưới bóng cây ở đường đối diện.
Hạ Xuyên uể oải dựa vào thân cây, một chân cong lên dựa vào thân cây, vẫn mặc bộ đồng phục xanh trắng trên người, làm các bạn học đi qua phải nhìn liên tục.
Hạ Hành Chu đứng bên cạnh anh, trong miệng ngậm điếu thuốc, không nhịn được nói: "Anh Xuyên, em tưởng gần đây anh mặc đồng phục là muốn hoàn lương, làm việc khiêm tốn, sao lại càng trêu hoa ghẹo nguyệt hơn trước rồi."
Hạ Xuyên nhàn nhạt liếc nhìn cậu ta một cái, không nói gì.
Anh nhìn sang bên đường đối diện.
Trong tầm mắt là hình ảnh hai cô gái kéo tay nhau, cơ thể dính sát lại gần nhau, dính nhau như sam, thỉnh thoảng lại thân mật ghé tai nhau nói mấy câu.
Hạ Xuyên hất cằm sang bên đó: "Tôi hỏi cậu, từ bao giờ mà quan hệ của hai người đó lại tốt như vậy?"
"...."
Đến anh còn không biết thì con mẹ nó làm sao em biết được.
Hạ Hành Chu dùng sức hít một hơi thuốc, miệng thở ra phun một vòng khói. Từng sợi khói xám tung bay trong không khí, chậm rãi tản ra.
Hạ Hành Chu thâm trầm nói: "Con gái là sinh vật không bao giờ có thể hiểu được, căn bản anh sẽ không trong lòng mấy cô ấy suy nghĩ cái gì."
"....."
Bây giờ Hạ Xuyên cảm thấy cực kỳ phiền.
Liên tiếp một tuần lễ, Đường Vi Vi tan học buổi trưa là lại đi ăn cùng Ôn Bắc Vũ, ngay cả đi đến cửa hàng đồ ngọt hay đi mua trà sữa cũng phải đi cùng nhau.
Không rủ anh.
Lúc đầu Hạ Xuyên không có suy nghĩ gì về chuyện Ôn Bắc Vũ đến Tam Trung cả.
Nhưng sau khi xảy ra tình huống này, Hạ Xuyên quả thực muốn cầm đầu kẻ đã cướp đi bạn ngồi của bàn của anh, trực tiếp đóng gói đưa ra nước ngoài, tốt nhất là sau này đừng quay về nữa.
Hạ Xuyên ngồi dậy, cho tay ra khỏi túi quần, vươn tay về phía Hạ Hành Chu: "Cho điếu thuốc."
Hạ Hành Chu móc hộp thuốc lá ra, lấy điếu thuốc đưa cho anh, bật lửa, thuần thục châm lửa cho đại ca, thuận tiện tò mò hỏi một câu: "Chẳng phải gần đây anh cai rồi sao, sao lại bắt đầu hút?"
Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpress camanhhuyen.
"Muốn hút."
Thiếu niên cắn thuốc lá trong miệng, thanh âm mập mờ, trầm thấp nặng nề.
Hít vài hơi, Hạ Xuyên lấy điếu thuốc xuống, búng tán thuốc: "Giao cho cậu một chuyện."
Hạ Hành Chu: "Ngài nói đi."
"Trưa mai cậu đi ăn cơm với Vũ Điểm đi."
Hạ Hành Chu từ chối luôn: "Vậy không được, Nặc Nặc mà biết sẽ giết em mất. Hôm nay cô ấy đã không để ý tới em rồi, em không dám chọc giận cô ấy nữa."
Hạ Xuyên cũng không cưỡng cầu, bóp thuốc lá, còn nói: "Vậy giao cho Tiểu Minh."
Hạ Hành Chu: "Lão Chu cũng không không được đâu, cậu ta có bạn gái mới rồi. Anh không thấy hai ngày nay cậu ta không xuất hiện à, hôm nào cũng tới căng tin với bạn gái. Ây mà khoan, anh làm gì mà bắt bọn em phải đi ăn cơm Vũ Điểm???"
Hạ Xuyên mặt không biểu tình: "Bởi vì mẹ nó tôi muốn đi ăn cơm với bạn cùng bàn."
Bầu trời âm u, u ám giống như muốn mưa.
... À, không phải giống như.
Mưa thật rồi.
Đường Vi Vi ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ trong quán, miệng cắn ống hút, nhìn những hạt mưa to nặng rơi xuống vỡ trên nền đất, từ từ thấm ướt con đường.
"Vũ Điểm." Đường Vi Vi chớp mắt mấy cái, "Trời mưa rồi."
Ôn Bắc Vũ: "... Em biết."
"Vì sao biệt danh của em lại là Vũ Điểm vậy, vì trong tên có chữ Vũ sao?" Đường Vi Vi rất ngạc nhiên.
Ôn Bắc Vũ vẫn chưa trả lời, tiếng chuông gió ngoài cửa đã thanh thúy vang lên.
Hạ Xuyên đẩy cửa vào, tóc đen hơi ướt, có giọt nước từ rơi từ trên xuống chảy ọc theo sườn mặt anh, thấm ướt một chỗ nhỏ của áo đồng phục.
Đường Vi Vi vẫy tay với anh, rút khăn giấy đưa cho anh: "Sao cậu cũng tới đây?"
"Tránh mưa." Hạ Xuyên nhận lấy, lau mặt.
Ôn Bắc Vũ liếc mắt.
Tránh mưa mà phải chạy từ đường đối diện qua đây, bộ bên kia không có cửa hàng cho anh tránh sao?
Hạ Xuyên kéo một chiếc ghế cao ra, ngồi xuống bên cạnh Đường Vi Vi, rất tự nhiên cầm lấy cốc trà sữa trước mặt cô, đang định uống thì cô gái nhỏ đã kịp thời lên tiếng ngăn lại: "Vũ Điểm uống rồi!"
"....."
Hừm....
Hạ Xuyên đành phải đặt trà sữa về, đôi mắt đen nặng nề, lãnh đạm đảo qua Ôn Bắc Vũ, ý tứ rất rõ ràng, bảo cô ấy nhanh chóng thức thời cút đi.
Ôn Bắc Vũ làm bộ không nhìn thấy.
Cô vươn vai sải tay, ngón tay trắng trẻo sơn màu hồng phấn cầm lấy cốc trà sữa của Đường Vi Vi, cô ý hút một ngụm ngay trước mặt Hạ Xuyên.
Sau đó vô cùng thỏa mãn híp mắt, cảm thán: "Ôi, ngon quá."
"....."
Nhận ra sắc mặt thiếu niên càng ngày càng lạnh, Ôn Bắc Vũ cũng không dám tiếp tục phách lối nữa, hắng giọng một cái, cầm lấy điện thoại gọi điện, bảo chị em của cô ấy tới đón rồi nhanh chóng rút lui.
Sau khi Ôn Bắc Vũ rời đi, hai người còn lại đưa mắt nhìn nhau, đều không nói gì.
"Cái đó...." Thấy bầu không khí trầm mặc, Đường Vi Vi đành tìm một chủ đề: "Bạn cùng bàn, trưa nay cậu ăn gì?"
Hạ Xuyên không trả lời mà hỏi lại cô: "Cậu ăn gì?"
"Ăn bún xào, ở cái quán mới mở ấy. Quán đó rất ngon luôn, cậu nhất định phải nếm thử!"
"Ừ." Hạ Xuyên gật đầu, "Ngày mai đi ăn với tôi nhé?"
Đường Vi Vi thuận miệng đồng ý: "Ok."
Sau đó, cô mới lộ ra vẻ mặt xấu hổ: "Nhưng mà tôi đã hẹn với Vũ Điểm ngày mai đi ăn bún thập cẩm cay rồi, hay là hôm khác nhé?"
Thiếu niên nghiêng người, một cánh tay tùy ý chống lên bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn theo quy luật.
Anh bình tĩnh nói: "Vừa rồi cậu đã đồng ý với tôi."
"..."
"Cậu chọn tôi hay nó?"
"......"
Không biết có phải ảo giác hay không mà Đường Vi Vi cứ thấy câu này nghe như "Tôi và mẹ bạn cùng rơi xuống nước, cậu chọn cứu ai" vậy.
Bạn đầu cô muốn giảng đập lý tới trước tới sau với anh.
Nhưng khi nhìn ánh mắt thăm thẳm của Hạ Xuyên, cô không sao nói lời từ chối được.
"Tôi...." Đường Vi Vi nhắm mắt lại, cảm thấy mình như một tra nam: "Chọn cậu, chọn cậu được chưa!"
Hạ Xuyên hài lòng.
Anh lấy trong túi ra cây kẹo mút vị dâu tây.
"Ngoan." Hạ Xuyên xé màng giấy ra, đưa lên miệng cô: "Ăn đi."
Đường Vi Vi: "... Cậu đang dỗ đứa trẻ ba tuổi đấy à?"
Sau đó cô nhìn thấy Hạ Xuyên lại cho tay vào túi, có tiếng sột soạt vang lên, anh rút một túi kẹo hoa quả ra, sau đó là một hộp kẹo cao su, có cả kẹo mềm.
Đường Vi Vi: "Cậu mang nhiều kẹo thế?"
"Không phải cậu thích ăn sao?"
Hạ Xuyên lười nhác cười, thấy cô vẫn chưa ăn cây kẹo anh đưa thì dứt khoát thu tay về, nhét vào trong miệng mình.
"Cậu gọi hai tiếng dễ nghe đi, những thứ này tôi cho cậu."
Đường Vi Vi không vui: "Sao cậu lại ăn rồi, tôi vẫn chưa nói là không ăn mà."
Hạ Xuyên nhíu mày, rút que kẹo trong miệng ra, cong mắt, cười mập mờ: "Vậy cho cậu này, a, há mồm."
Đường Vi Vi: "....."
Cô không cần đâu.
Mưa vẫn cứ rơi, không tính là lớn nhưng chưa thấy ngừng.
Thời gian vào lớp ngày càng tới gần, bọn họ cũng không thể cứ ngồi trong quán mãi được.
Ban đầu Đường Vi Vi cùng muốn gọi người tới đưa ô, nhưng cô gọi cho mấy người bạn không thấy ai có ô cả.
Cô đứng ở cửa nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài, không biết nên tìm ai mượn ô đây.
Đỉnh đầu bỗng có thêm một cái áo.
Thanh âm thiếu niên truyền đến xuyên qua lớp vải: "Đi thôi."
"Vậy còn cậu?" Đường Vi Vi thò đầu ra, nhìn bộ đồng phục dài ray mỏng trên người anh, lo lắng hỏi: "Nếu cậu bị ướt thì sao?"
"Dầm mưa một chút thì không sao."
Hạ Xuyên vô tình nói ra, tay nắm lấy khóa áo đầu phục kéo lên, che kín đỉnh đầu cô.
Trên đồng phục có mùi đặc trưng của anh.
Hương lạnh tươi mát, mùi xà phòng và còn có mùi thuốc lá.
Hở?
.... Mùi thuốc lá?
Đường Vi Vi cẩn thận hít hà, xác nhận bản thân không ngửi sai. Mũi cô nhăn lại, bắt đầu chất vấn: "Có phải trưa nay cậu hút thuốc không?"
Hạ Xuyên dừng chân lại, chần chờ 0,01 giây: "..... Không có."
"Trên quần áo cậu có mùi thuốc lá?"
"Chắc là Hạ Hành Chu hút rồi dính vào người tôi."
"Cậu chắc chứ? Tôi cho cậu thêm một cơ hội."
"....."
Hạ Xuyên quyết định thản nhiên: "Được rồi, tôi thừa nhận. Hút nửa điếu."
Đường Vi Vi như đã biết trước đáp án: "Tôi cũng không phải là không biết nói đạo lý, cậu có thể hút nhưng không được gạt tôi. Nói cho cậu biết mũi tôi rất thính đó, đừng hòng giấu giếm."
"Biết rồi." Hạ Xuyên buông tiếng thở dài, "Tôi nghi ngờ cậu là cẩu."
"Có tin tôi cắn cậu không?"
Lúc này bọn họ đã chạy vào trường học.
Đi vào tòa dạy học, Đường Vi Vi kéo áo khoác trên đầu xuống, ngẩng đầu nhìn Hạ Xuyên.
Áo dài tay màu xám trên người anh đã ướt nhẹp, mái tóc cũng ướt sũng, lọn tóc không ngừng chảy nước.
"Cắn tôi?" Hạ Xuyên không thèm để ý mà vung tóc mái về phía sau, hơi cúi người xích lại gần Đường Vi Vi, trên hàng mi còn đang dính nước.
"Cậu muốn căn tôi chỗ nào, hả?"
Thanh âm trầm thấp của anh như có ý đồ gì đó