Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện

Trên đường làm bạn với hai bờ lanh, một người một mèo nhanh chóng rời khỏi phạm vi của tòa trang viên, meo meo vui vẻ hít thở khí trời trong lành mát mẻ, cho đến khi thấy được dòng sông bẩn uốn quanh tòa thành, những bức tường đồ sộ cùng với mặt đường đá vụn.

Khi Hứa Nguyện bước lên con đường dẫn đến cửa thành, mèo trắng trên vai lại biến mất, cũng để lại lý do vô cùng thuyết phục: [Tui sợ số liệu của tui bị ô nhiễm.]

Đã nhìn quen dòng suối mát lạnh, ngửi quen không khí trong lành, lúc này đi vào thành thị càng thấy chênh lệch hơn so với lần đầu tiên.

Trong nháy mắt, Hứa Nguyện hiểu được cảm giác đau đầu của Gru khi ngửi được mùi hoa hồng nồng nàn, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, hắn đã bình tĩnh đi vào tòa thành.

Sau buổi trưa, mọi người khó tránh khỏi có chút buồn ngủ, có những người tụ tập trong quán rượu, có ngồi ở ven đường nghỉ chân, cũng thuận miệng bàn tán về chàng trai anh tuấn vừa dạo bước ngang qua.

So với những người lo chạy ngược xuôi tìm kiếm nơi nghỉ chân, hoàn cảnh của Myron tốt hơn rất nhiều, bởi vì hắn sở hữu một cửa hàng mặt tiền, thậm chí thuê không ít người hầu làm việc, mà hắn chỉ cần dựa vào ghế uống rượu nho lúc trời đứng bóng, ăn một đĩa táo nướng, nhìn dòng người tấp nập tới lui, nghĩ đến bữa tối nên ăn món gì.

Hắn híp mắt lại, nghe những người ngồi bên ngoài cửa hàng nhỏ giọng nghị luận, trong lòng khó tránh khỏi tự đắc, nghĩ bụng tòa thành này thứ không đáng giá nhất chính là đẹp trai, trừ khi ngươi có thể đẹp đến mức làm người khác không thể dời mắt, nếu không cũng sẽ không dễ dàng lọt vào mắt xanh của các quý phụ, tiêu chuẩn của các nàng khá cao đấy.

Các nàng chịu cho hắn vẻ mặt ôn hoà là vì hương liệu trong cửa hàng, còn đối với bản thân và lời nói của hắn thì hoàn toàn không có hứng thú, đây đúng là sự khiếm khuyết duy nhất trong cuộc đời thành công của hắn, nhưng mà con người không ai hoàn mỹ……

Myron nheo mắt, trong ánh nhìn mông lung thấy được bóng người cao ngất đang bước vào đại sảnh cửa hàng.

Đối với vẻ ngoài thì mỗi người có một tiêu chuẩn riêng để nhận xét, các tiểu thư quý tộc thích những kỵ sĩ hoặc công tử quý tộc khác nhau, nhưng khi chàng trai vừa bước vào cửa hàng, Myron chỉ liếc mắt một cái đã kết luận hắn sẽ được các quý phụ cuồng nhiệt theo đuổi, tựa như các quý tộc đối yêu thích những nhà biểu diễn và những ban nhạc, bọn họ luôn tôn sùng những gì ưu tú.

Chàng trai trẻ đã nhận ra tầm mắt của hắn, đôi mắt vàng óng nhìn lại đây, con ngươi như đắp một màn nước dịu dàng, khoé mắt cong lên hơi mỉm cười, làm người khác khó có thể ghen ghét.

“Khách nhân tôn quý, ngài cần hương liệu gì?” Người hầu đang phân nhặt hương liệu nhiệt tình tiếp đón.


Vậy nên thanh niên cũng chỉ là nhìn hắn một cái rồi dời mắt lên người hầu bên kia.

Myron nhích người khỏi lưng ghế quay đầu lại xem, động tác này đối với hắn mà nói có thể nói là rất gian nan, nhưng cũng đáng bỏ công, chàng trai kia có một đôi chân dài làm hắn có thể hâm mộ cả đời, cho dù chỉ mặc bộ tunic nửa cũ, nhìn có vẻ không giàu có, nhưng vẻ ngoài như tạc tượng và nụ cười của hắn đủ để khiến các quý phụ phấn khích.

“Tôi muốn bán một ít đồ.” Myron có thể nhìn thấy sườn mặt của chàng trai, giọng nói của hắn cũng nhẹ nhàng dễ chịu, cũng dịu dàng như vẻ ngoài của hắn, có thể hòa tan trái tim người khác.

“Xin lỗi, chỗ chúng tôi……” Người hầu thấy ông chủ nhìn chằm chằm thì khẩn trương, sợ mình làm sai cái gì.

Nhưng cậu ta chưa nói xong, đã bị cắt ngang: “Ồ, người trẻ tuổi, ngươi muốn bán cái gì?”

Hứa Nguyện nghe tiếng ngoái đầu lại, nhìn người đàn ông khó khăn vịn ghế đứng lên, cười nói: “Là thứ mà ngài sẽ cảm thấy hứng thú.”

Người kia mặc trường bào bằng lụa, dài đến che khuất mắt cá chân, cổ tay áo to rộng bó lại, bên hông thắt một dây lưng, tuy rằng vải vóc ít hoa văn, nhưng nút thắt trên đai lưng lại khảm vàng, dáng người của hắn có vẻ mập mạp, nhưng nụ cười trên mặt rất tự nhiên, nếu không phải từ lúc Hứa Nguyện đi vào đã bị nhìn chằm chằm, có lẽ sẽ đáng tin hơn một chút.

[Ký chủ cẩn thận, từ lúc ngài bước vào hắn đã nhìn chằm chằm ngài, giống như muốn đem bán ngài luôn vậy.] Meo meo có được tầm nhìn đa hướng của loài mèo, sẽ không bỏ sót bất kỳ goc nào.

[Ừm.] Hứa Nguyện nói.

“Ta thích sự tự tin của ngươi.” Myron nhấc vạt áo đi qua, mà khi hắn đứng trước mặt chàng trai ngước nhìn lên, lại cảm nhận được sự chênh lệch của nhan sắc mang lại.

Thượng đế luôn công bằng, trên mỗi quả táo đều có lỗ hổng, hắn không có vẻ ngoài, mà chàng trai này lại không có tài phú, trong tòa thành này, tài phú so với vẻ ngoài càng quan trọng.

Giống như người này trời sinh tuấn mỹ, cũng phải tới tiệm hắn bán một ít đồ để kiếm tiền sinh hoạt: “Ngươi muốn bán cái gì?”


“Ngài có thể quyết định sao?” Hứa Nguyện cười hỏi.

“Đương nhiên.” Myron tự hào trả lời, “Ta chính là chủ nhân của cửa hàng này.”

“Vậy thì...…” Hứa Nguyện đem hộp gỗ đặt lên tủ, chậm rãi mở nắp ra, trưng bày những hộp nhỏ tinh xảo ở trong, cho dù trong tiệm tràn ngập mùi hương liệu, mùi hoa hồng thơm ngào ngạt cũng ập đến trước mặt.

Myron khẽ biến sắc mặt, duỗi tay lấy một hộp nhỏ bên trong, chỉ đặt trên tay thôi cũng ngửi được mùi hương cuồn cuộn không ngừng, mà khi hắn mở nắp ra, thấy được nhũ cao màu vàng trong đó thì hít sâu một hơi, cảm thấy linh hồn mình như đang rong chơi trong biển hoa: “Đây là thứ gì?!”

Cái này nhất định có thể bán giá trên trời cho các quý tộc!

“Cao hoa hồng.” Hứa Nguyện nhìn hắn ngửi đi ngửi lại.

“Ngươi làm cách nào có được?” Myron nhìn thanh niên trước mặt, giống như thấy một núi vàng.

Hắn kinh doanh hương liệu, đương nhiên cũng bán sang tay những tinh dầu quý hiếm, nhưng muốn tinh chế những thứ đó cần điều kiện rất hà khắc, luôn có đủ loại tạp chất, không giống hương cao trước mặt, nó thoạt nhìn giống một khối mỡ vàng ngon miệng, thuần khiết đến không thể tưởng tượng, hơn nữa nhỏ gọn tinh xảo, các quý tộc có thể lặng lẽ mở ra bôi nó lên cổ tay mà không bị ai phát hiện.

“Từ trên biển có được.” Hứa Nguyện mở miệng khen ngợi, “Đó là một quốc gia cực kỳ trù phú, có một đội quân hùng mạnh và những bậc thầy điều chế hương liệu, tôi đã đổi hết tất cả gia sản mới có được hộp gỗ này, trăm đắng ngàn cay mang về thành Tanzan, ngài có thể mua một hộp với giá bao nhiêu?”

Myron siết chặt hộp nhỏ trong tay, không tùy tiện động vào hương cao trong đó, bởi vì mỗi một phần đều đáng đem đi bán đấu giá, nếu làm hỏng, hắn sẽ hối hận suốt quãng đời còn lại, nhưng mà……

“Khụ……” Myron thanh giọng nói thử, “Thân ái, ta biết ngươi rất vất vả mang về những hương liệu này, cũng rất có giá trị, vậy đi, một hộp ta trả cho ngươi một đồng vàng, thế nào?”


Tuy rằng những hương cao này rất có giá trị, nhưng muốn tích lũy gia sản hùng hậu, phải nỗ lực kiếm lời cho mình, hắn hối hận vì lúc này đã thể hiện quá ngạc nhiên, nếu không thì có thể đè giá cả xuống một ít.

Hắn nghĩ bụng, nhưng vừa dứt lời, hương cao trong tay đã bị thanh niên trước mặt không chút do dự cầm về, đóng nắp rồi bỏ vào hộp gỗ.

“Ô, chàng trai trẻ, ngươi làm gì vậy?!” Myron đè nắp hộp lại, “Nếu ngươi cảm thấy không hài lòng, một hộp ta trả hai quả đồng vàng, đây tuyệt đối là giá cao nhất.”

[Ký chủ, một hộp hai đồng vàng!] Meo meo vừa khiếp sợ vì đối phương trả một đồng, không ngờ lúc này càng khiếp sợ hơn, đây đúng là ngang giá với hoàng kim!

Hứa Nguyện không buông tay, cũng không dùng sức kéo lại, hắn chỉ rũ mắt nhìn tráp hương liệu bị hai bàn tay đè lại: “Tiên sinh, nếu ngài không có thành ý, tôi có thể đổi một cửa hàng khác, thành Tanzan có tổng cộng chín cửa hàng hương liệu, bọn họ sẽ vui lòng trả giá để nâng cao địa vị của mình.”

Myron nghe lời nói nhẹ nhàng lại không hề nhượng bộ của chàng trai, khẽ nuốt nước miếng.

Hắn không thể không thừa nhận người này nói đúng, những hương cao này không chỉ thuần khiết và nhỏ gọn, còn quý ở chỗ hi hữu, các quý tộc luôn thích những món đồ độc nhất vô nhị, mười hộp không chỉ bán trong thành Tanzan, hắn có thể bán đến những thành trì hoặc quốc gia khác, chỉ cần trả một ít lộ phí, sẽ có thể lấy lòng rất nhiều quý tộc, mở ra nhiều con đường, mang đến tài phú vô tận.

Chàng trai trẻ trước mặt có lẽ thật sự là một nhà thám hiểm đại dương, mà không phải kẻ vô tri chỉ được vẻ bề ngoài.

“Thôi được, thôi được……” Myron hít sâu một hơi, cực kỳ hối hận lúc nãy đã coi thường chàng trai này, hắn nén đau nghĩ tới lợi ích tương lai nói, “Một hộp ta có thể cho ngươi tối đa mười đồng vàng, nhiều hơn thì không được.”

Hứa Nguyện rũ mi, trong mắt có chút chần chừ, sau một lúc lâu mới nói: “Thôi được, mười đồng vàng.”

Nghe hắn nói, Myron thở dài nhẹ nhõm một hơi, đưa tay muốn lấy hộp gỗ, lại không kéo qua được, chàng trai cũng không có dấu hiệu muốn buông tay.

“Chờ một lát, ta đi lấy đồng vàng.” Myron chậm rãi buông lỏng tay, biết nếu không lấy đồng vàng ra thì hàng sẽ không đến tay hắn.

“Được.” Hứa Nguyện khép nắp hộp lại, cũng thả tay ra.


Myron ngoắc tay ra hiệu cho người hầu đang dại ra ở bên cạnh, lên lầu hai, Hứa Nguyện đứng bên mép quầy không nhúc nhích, người hầu lẻn ra phía sau, chặn cửa lại.

[Ký chủ, bọn họ có cướp đoạt chúng ta không?] Meo meo bị một trăm đồng vàng đánh sâu vào đầu, lúc này cũng khẩn trương theo.

[Yên tâm đi, vì một trăm đồng vàng mà vào nhà giam thì không đáng.] Hứa Nguyện trấn an nó.

Cửa hàng hương liệu này buôn bán rất lớn, đối với người giàu có mà nói, vấn đề có thể dùng tiền giải quyết thì không cần dùng vũ lực, nếu hắn ta muốn cướp đoạt thì lúc đầu sẽ không nhắc tới một trăm đồng vàng, mà giá trị của thương phẩm lần này sẽ mang đến lợi nhuận gấp mấy lần một trăm đồng vàng.

Quả nhiên chỉ một lát sau, tiếng bước chân vội vàng từ trên lầu truyền đến, bóng người tròn tròn phúc mang theo túi tiền xuất hiện, đặt nó lên quầy: “Tới đếm đi.”

Hứa Nguyện duỗi tay cầm, mở ra miệng túi kẹp một đồng vàng ra đánh giá một lát.

“Ngài làm vậy có thể ước lượng ra trọng lượng sao?” Myron tò mò hỏi.

“Có thể.” Hứa Nguyện thả đồng vàng vào túi, sau đó nâng toàn bộ túi tiền lên ước lượng, “Số lượng không có gì nhầm lẫn, ngài là một thương nhân đáng tin.”

“Ta chính là thương nhân Myron có tiếng đáng tin nhất thành.” Myron cảm thán vì tài nghệ của chàng trai, bởi vì hắn quả thật không bỏ thiếu một đồng vàng nào, mà chàng trai này cũng là một vị thương nhân xuất sắc, “Nếu lần sau ngài còn vật phẩm muốn bán, xin hãy ưu tiên nghĩ đến tôi.”

“Đương nhiên, Myron tiên sinh thành tín nhất.” Hứa Nguyện lấy ra mấy đồng vàng bỏ vào cổ tay áo, dư lại buộc bên hông, cười nói, “Tôi rất chờ mong lần hợp tác kế tiếp của chúng ta.”

Hắn xoay người rời đi, thần thái và bước chân vẫn nhẹ nhàng giống như lúc đến, không hề có vẻ mừng như điên vì có được một khoản tiền kếch xù, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, sẽ không ai cảm thấy đó là một người mang theo không ít đồng vàng.

“Ôi, đúng là chàng trai may mắn.” Myron thấy bóng lưng hắn biến mất thì ôm ngực cảm thán.

Sao người này có thể dùng giọng điệu dịu dàng để gọi danh xưng của hắn như vậy, làm trái tim bị tiền tài lấp đầy này cũng có chút rung động.

*****


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận