Yêu Đương Không Bằng Nuôi Cún


Editor: Miya
“Là Hứa Nặc à? Dì là dì Lục đây, hình như Du Du bị khó sinh! Nước ối đã vỡ rồi mà tới giờ vẫn chưa sinh, phải làm sao bây giờ!?”
“Dì đừng gấp, dì ở bệnh viện thú cưng nào, để cháu chạy qua?”
Đầu bên kia nói: “Dì không đưa Du Du đi bệnh viện thú cưng, nó tự đẻ ở nhà.”
Hứa Nặc hoàn toàn cạn lời, tình hình cấp bách trong lời nói của cô cũng hơi tức giận: “Dì Lục, lần trước không phải dì đã đồng ý với kiến nghị của cháu rồi sao, nói đợi kỳ dự sinh thì dì sẽ đưa thẳng nó đến khoa mổ để nó sinh ở đấy mà!”
“Tiệm thú cưng đắt quá! Lúc trước Du Du làm phẫu thuật bụng, mất hơn 8000 tệ của dì đấy! Chó dì mua chỉ có 800 tệ thôi, cháu nói xem bọn bệnh viện thú cưng có hiểm độc hay không?!” Dì Lục không những không cảm thấy áy náy, ngược lại còn có vẻ không ngừng nói lý lẽ.

Hứa Nặc: “Bây giờ không phải là vấn đề có hiểm độc hay không! Vỡ nước ối qua 15 phút rồi sao? Bây giờ đưa đến bệnh viện thú cưng không chừng vẫn có thể cứu sống chó con đấy!”
Dì Lục: “Dì cũng không nhìn thời gian, bây giờ Du Du một lát lại co thắt, một lát lại dùng sức đẻ, giữa chừng thì thấy đầu chó con ló ra, sau đó lại thục vào.”
Hứa Nặc càng nghe càng lo lắng: “Chắc chắn là nó đang khó sinh, thời gian càng kéo dài, chó mẹ đợi càng lâu sẽ không còn sức đẻ nữa, dù mau đưa nó đến bệnh viện thú cưng đi.”
Dì Lục vẫn cố chấp muốn cho nó từ từ rặn đẻ.

“Dì nghe mấy người hàng xóm nói, căn bản không có chó khó sinh, cho Du Du thêm chút thời gian chắc chắn sẽ đẻ được thôi…”
“Lúc trước của Du Du đã đẻ mổ rồi, cũng mới qua nửa năm thôi, nếu lần này cố chấp phải để nó tự đẻ, e rằng tử cung sẽ rách mất!”
Hứa Nặc hết lời khuyên bảo, thậm chí cô còn đề nghị lấy tiền mình cho Du Du đi làm phẫu thuật.
“Nếu dì cứ luyến tiếc tiền như vậy, để cháu ứng trước, sau đó dì từ từ trả cũng được hoặc là đợi đến khi bán chó con chó tiền, cũng có thể kiếm chút đỉnh.”
Lời con chưa nói hết, dì Lục đã tức giận nói.

“Cháu xem thường ai vậy! Lương tiền nghỉ hưu của tôi mỗi tháng vạn tệ đó, cháu nói tôi không có tiền sao!?”
“Tôi thấy mấy loại người mở tiệm thú cưng như mấy người nhất định cũng lấy tiền hoa hồng của bệnh viện hiểm độc đó rồi, vẫn là để tôi tự làm phẫu thuật cho nó thì hơn.”
Nói xong, bà ấy liền tắt máy.

Hứa Nặc bị tắt máy cũng không tức giận, hiện tại không phải lúc để tức giận, trễ một giây thì nguy hiểm sẽ nhiều hơn một giây.

Cô lập tức gọi lại.
Điện thoại rất nhanh đã được nhận.
“Được thôi, dì không đưa nó đi bệnh viện thì tùy dì, dù sao cháu cũng muốn nói, dì cho cháu địa chỉ đi, cháu sẽ đến đó xem thử.”

Hứa Nặc tạm gác công việc qua một bên, cô nói với Chu Tiếu mình có việc gấp phải đi.

Cô có khuyên dì Lục đến thế nào thì dì ấy cũng không chịu đi bệnh viện thú cưng, nhưng cô cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

***
– Đến nhà dì Lục –
Dì Lục đã đứng ở cổng đợi rất lâu, vừa thấy Hứa Nặc bà liền dẫn người vào nhà.

Hứa Nặc vốn không đến tay không, cô xách một cái túi, đem tất cả dụng cụ cần để đỡ đẻ theo.

Dì Lục thấy Hứa Nặc có chuẩn bị, trong lòng bà mừng thầm: “Dì biết cháu chắc chắn có cách, mau mau giúp bảo bối Du Du nhà dì đi.”
Bà dẫn Hứa Nặc vào nhà vệ sinh, chỉ thấy Du Du cuộn tròn nằm cạnh bồn vệ sinh, nền đất phủ mấy tấm lót nước.

Trên tấm lót nước dính đầy máu và nước ối, những chất dịch chảy nhớp nháp.

“Dì có quần áo chuẩn bị vứt đi không? Dùng quần áo cũ để lót dưới đất trước, mấy tấm lót nước không có tác dụng đâu.”
Hứa Nặc đeo găng tay bác sĩ, lại dùng bông thấm cồn sát khuẩn dao mổ, sau khi Du Du đẻ xong chó con, cô có thể giúp nó cắt cuống rốn và lột nhau thai.
Dì Lục tìm quần áo cũ lót xuống nền nhà vệ sinh lạnh lẽo ẩm ướt, Du Du bị đau do tử cung co thắt, toàn thân nó run cầm cập, nhìn vô cùng đáng thương.
Hứa Nặc từng có kinh nghiệm đỡ đẻ cho chó nhà mình nhưng chưa từng đỡ đẻ cho chó nhà người ta.

Lúc này tinh thần chó mẹ rất dễ căng thẳng, có thể sẽ xảy ra phản ứng cắn người.

Vì vậy Hứa Nặc từ từ đến gần, thấy Du Du không có hiện tượng nhe răng, cô mới nhẹ nhàng sờ lông trên lưng nó.
“Du Du ngoan, Du Du ngoan.” Hứa Nặc gọi tên Du Du, cô cố làm dịu tâm trạng lo lắng của nó.
Du Du không kháng cự Hứa Nặc, sau khi trải qua căng thẳng ban đầu, thậm chí nó còn đứng lên vẫy đuôi với cô.

Sau đó cơn đau đến gần, nó lập tức đau khổ cuộn tròn trong góc.
“Tiểu Hứa, cháu có đem cây kim kích đẻ không? Đi nghe nói tiêm một mũi rất dễ sinh.” Dì Lục ở bên cạnh vội vàng hỏi.

“Bây giờ không thích hợp dùng kim kích đẻ, nó sẽ chỉ khiến Du Du càng thêm đau thôi.” Hứa Nặc xách đuôi của Du Du, tiến vào trong kiểm tra một lần: “Chó con kẹt ở sản đạo rồi, đã kéo dài lâu như vậy, nhất định đã chết rồi.”
Dì Lục: “Cứ dứt khoát lấy kìm đẩy chó con ra thôi nhỉ?”
Hứa Nặc: “Ở đây không có kẹp đỡ đẻ chuyên nghiệp! Bây giờ Du Du không có sức đẻ, để cháu thử xem có thể dùng tay lấy ra không.”
Dì Lục: “Dùng tay sao?”
Hứa Nặc dùng găng tay y tế, cũng đã sát trùng một lần, sau đó cô nhờ dì Lục giúp mình cố định đầu của Du Du: “Dì làm giống cháu đi, nắm lấy hai lỗ tai của nó đừng buông tay.”
Dì Lục vội gật đầu tỏ ý mình đã hiểu.
Hứa Nặc bắt đầu ấn nhẹ vào bụng Du Du, ấn nhẹ phần bụng thật ra có thể cảm nhận được chỗ lồi lên.

Xác định vị trí của chó con xong, cô bắt đầu dùng sức, thuận theo hướng sản đạo từ từ đẩy bụng nó.
Mỗi lần ấn, khi tử cung Du Du co rút, phối hợp với chuyện đó mà dùng sức ép bụng nó là thời cơ tốt nhất.

Lặp lại năm sáu lần như vậy, ở phần đuôi có thể nhìn thấy một cục đen đen, chó con sắp ra rồi!
Tử cung lại co rút, Hứa Nặc nắm chuẩn thời cơ, thò ba ngón tay vào, đủ chạm đến đầu của chó con, nhưng không cách nào kéo ra được, cô vội dùng một tay khác, ấn chặt lấy phần bụng của Du Du.

Cùng với tiếng kêu thảm thiết của nó, chó con đầu tiên đã ra đời.

Nhau thai trên người chó con đã rách, không còn nước ối, chó con trong cơ thể chó lớn lâu như vậy, sớm đã tắt thở, đầu chó con bị ép đến đổi màu.
“Nên vứt nó ở đâu đây?” Dì Lục lấy giấy gói gọn chó con.
“Dì để ở phòng khách trước đi, nếu không Du Du sẽ phân tâm, bụng nó vẫn còn chó con.”
“Đúng đúng, bụng nó còn khá lớn.”
Du Du mới đẻ xong con đầu tiên thì đã cạn kiệt sức lực.

Hứa Nặc lấy một bịch đường Glucose để bổ sung thể lực cho nó, nhưng nó chỉ ngửi mà không uống, Hứa Nặc bất lực, chỉ có thể miễn cưỡng đổ vào miệng Du Du và nói: “Du Du em đừng trách chị, uống cái này có lợi cho em.”
Cơn đau tiếp theo đến đúng hẹn, Du Du bắt đầu bất an chạy vòng vòng.
Chó con thứ hai có thể hình nhỏ hơn chó con thứ nhất, dưới sự giúp đỡ của Hứa Nặc, Du Du thuận lợi sinh ra chó con thứ hai, con chó con này có màu socola giống nó vậy.
Vì không để Du Du lãng phí sức lực, cô xé nhau thai, lau nước ối trên người cho con, Hứa Nặc đều làm hết giúp nó.

Nhìn Hứa Nặc ôm chặt chó con, dùng ngón trỏ và ngón giữa cố định đầu chó con, lật người nó qua lại để lau nước ối.

Dì Lục ở bên cạnh nhướn mày nhìn, bà không nhịn được mà nói: “Như này….

chó con sẽ không bị lật đến mức chấn động não đâu nhỉ?”
Hứa Nặc lắc đầu, đáp: “Lật người qua lại không sao, cháu đang lau sạch nước ối trên lỗ mũi cho nó.”
Đến con chó con thứ ba, Du Du đỡ rất dễ, nhưng dì Lục vừa nhìn thấy nó ngay cả lông cũng chưa mọc, bà giật mình hỏi: “Sao lại đẻ ra một con chuột vậy!”
Hứa Nặc lau nước ối cho chó con thứ ba, là chết trong bào thai chưa được trưởng thành hoàn toàn, bị con đầu tiên trong bụng mẹ cướp hết chất dinh dưỡng rồi.
Dẫn đến kết quả là đầu con thứ nhất quá to, thành ra khó đẻ, hai con đều không sống nổi.
“Tiểu Hứa à, cháu sờ thử xem trong bụng còn nữa không?” Dì Lục hỏi.
Hứa Nặc lắc đầu: “Chắc không còn đâu ạ, nhưng cháu không dám chắc chắn, chúng ta phải quan sát thêm một lát nữa.”
Dì Lục tỏ ý đều nghe theo Hứa Nặc, trong thời gian đó Hứa Nặc nhờ dì Lục đặt hai chú chó con chết yểu vào hộp, buổi tối sẽ đem chúng đi chôn.
Hai con chó con này có thể hình thật sự khác nhau, con to lớn hơn, con bé nửa cái đầu.
Đợi đến chiều tối, Du Du đã hoàn toàn ổn định, nó yên lặng liếm con của nó.

Hứa Nặc tiêm phòng ngừa xong, Du Du bắt đầu cảm thấy đói bụng, cuối cùng cũng xong, cô có thể yên tâm về nhà rồi.

Trước khi đi cô còn không quên dặn dò dì Lục, lần sau nhớ bổ sung thêm hai mũi tiêm cho nó.

Trên đường về, Hứa Nặc cảm thấy buổi chiều hôm nay thật mệt mỏi, thậm chí cô còn cảm thấy bản thân mình hơi ngốc.
Rõ không phải chó của mình, còn phải tốn công phí sức vậy, nhỡ đâu tử cung của Du Du rách thật, vậy Hứa Nặc – người đỡ đẻ giúp nó sẽ biến thành người có tội rồi.
Buổi tối nằm trên giường, lướt vòng bạn bè của dì Lục, cô thấy dì Lục đăng bài viết.

[Du Du ngoan lắm, sinh ra một chó con màu socola, đúng là giỏi thậy!]
Hứa Nặc xem xong không khỏi chạnh lòng, dì Lục một chữ cũng không nhắc đến công lao của Hứa Nặc, cô hiểu.
Nhưng việc hoàn toàn đem cái chết của những chú chó con quăng sau đầu thì chuyện này thật máu lạnh.

Cũng không biết dì Lục có nghe theo lời đề nghị chôn chó con của cô không.

Có lẽ bà đã đem vứt chúng vào thùng rác nào đó rồi.
Trong khi cô đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhận được tin nhắn của Du Dĩ Hằng.
【 Hằng Tinh: Ngủ chưa? 】

【 Nuông Chiều Thú Cưng: Mới 9 giờ thôi! Không ngủ sớm như vậy ~ 】
【 Hằng Tinh: (ảnh biểu cảm đang làm gì thế) 】
Biểu cảm ảnh Du Dĩ Hằng gửi đến, thành công thu hút sự chú ý của Hứa Nặc, Hứa Nặc cũng gửi một tấm ảnh đáng yêu qua.
【 Nuông Chiều Thú Cưng: Đúng rồi, tôi vừa suy nghĩ một vấn đề., anh nói xem một người nuôi thú cưng, rốt cuộc sẽ đặt chúng ở vị trí nào, là vật nuôi dùng để chơi đùa hay là một người bạn? 】
【 Hằng Tinh: Mỗi người đều có cách ứng xử khác nhau, đáp án chắc cũng không giống nhau.


【 Nuông Chiều Thú Cưng: Đúng vậy, lấy dì Lục làm ví dụ đi.


【 Nuông Chiều Thú Cưng: Nếu nói bà ấy không yêu chó thì cũng không phải.

Mấy món dì Lục cho Du Du ăn đều là đồ cao cấp, phí định kỳ đến tắm rửa, mỗi tháng cũng lên đến sáu bảy trăm.


Bà còn đan cho Du Du một tủ áo len.
【 Nuông Chiều Thú Cưng: Nhưng nếu nói bà yêu chó thì cũng không hẳn, vì sợ làm bẩn tường nên bà ấy để chó vào nhà vệ sinh chật hẹp sinh con, cũng không nỡ tiêu tiền làm phẫu thuật, thà để nó rơi vào tình huống sống dở chết dở, còn hơn là tiêu tiền cho nó.


【 Hằng Tinh: Con người vốn do nhiều mâu thuẫn hợp thành.

Ở trong phạm vi có thể, cố để bản thân nuôi chó tốt nhất là được.


【 Nuông Chiều Thú Cưng: Cũng đúng, tôi sao phải đi lo nghĩ cái này nhỉ ha ha.


Nói chuyện với Du Dĩ Hằng rất vui vẻ, cả hai người đã nhắn tin gần một tiếng, từ lần gặp mặt ở hội bạn thú cưng xong, đã một tuần cô không được gặp Du Dĩ Hằng.
Tuy hai người vẫn liên lạc, nhưng Hứa Nặc thấy hơi thất vọng.
Nếu không vì tiệm thú cưng, thì khoảng cách về thân phận, nghề nghiệp, các phương diện khác của hai người thật sự rất khó để tìm điểm chung..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận