Nghe vậy, Trần Ứng Chu nhẹ nhàng lắc đầu.
Tô Đường ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: "Vậy ông có người hay việc nào không có thể bỏ xuống?"Trần Ứng Chu vẫn lắc đầu.
Đôi mày thanh tú của Tô Đường nhíu lại, cô chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: "Nếu có cơ hội sống lại, ông vẫn sẽ lựa chọn cuộc sống như hiện tại chứ?"Gia tài bạc triệu, danh tiếng vang vọng, mọi người hâm mộ, cô độc cả đời.
Đôi mắt bình tĩnh của Trần Ứng Chu cuối cùng cũng có gợn sóng, nhìn về phía xa xăm, như đang nhìn lại cuộc đời của mình, một lúc sau, hắn khẽ cười.
“Hẳn là sẽ không.
” Hắn nói.
Tô Đường nắm chặt trọng điểm: "Vậy ông muốn sống kiểu như thế nào? Lão tiên sinh, hãy phát huy trí tưởng tượng của mình đi!""Nếu có thể, tôi muốn vào đại học, nghe nói rằng cuộc sống trong khuôn viên trường học rất đẹp, tôi cũng muốn trải nghiệm điều đó một chút.
""Kỳ thật trở thành một giáo viên cũng tốt.
""Tốt nhất nên có một vài người bằng hữu.
""Tôi trước kia, quá cô độc.
"Trần Ứng Chu nói, Tô Đường âm thầm nhớ kỹ, nghĩ thầm yêu cầu của lão tiên sinh này cũng quá đơn giản đi.
Cuối cùng, Trần Ứng Chu liếc cô một cái, nhẹ nói: "Tốt nhất có thể tìm được một người yêu thương, tôi sẽ dốc hết lòng yêu quý cô ấy cả đời.
"Câu nói này khơi dậy hứng thú của Tô Đường, cô ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Trần Ứng Chu.
Trần Ứng Chu trước mặt cô đột nhiên trùng hợp với người nào đó trong trí nhớ, khiến cô nhớ lại mối tình đơn phương đã lâu lắm rồi.
Tô Đường gõ gõ đầu, miên man suy nghĩ, tuổi của Trần Ứng Chu có thể làm ông của cô rồi ấy chứ.
“Nhiệm vụ đã được nhận, hãy chuẩn bị.
” 3742 cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
"Lão tiên sinh yên tâm, hãy sống một cuộc đời mới, tất cả sẽ như ý muốn, chúng ta có duyên gặp lại.
"Tô Đường nói xong, cả người hóa thành ánh sáng lam rồi biến mất.
Trần Ứng Chu ngây người tại chỗ, trong ánh mắt mờ mịt lóe lên một tia sáng.
Nếu thật sự có thể sống lại một đời, hắn chỉ hy vọng bản thân không phải khổ sở như vậy nữa.
Không cần biết tiền bạc hay quyền lực, đều là mây gió thoảng qua, chết cũng không mang theo được.
Người ngoài thì thấy nó đẹp vô cùng, nhưng trong tâm hắn quá khổ.
Trần Ứng Chu lấy ra trong túi viên kẹo cuối cùng, giấy gói màu xanh lục nhìn có vẻ quê mùa.
Kẹo này sản xuất từ những năm 1970, sau khi cải cách mở cửa, các loại đồ ăn vặt mới lạ xuất hiện, đã sớm không còn ai ăn thứ kẹo này.
Sau đó, nhà máy kẹo sắp phá sản do không có vốn xoay vòng, Trần Ứng Chu đã bỏ tiền mua lại toàn nhà xưởng cùng với công thức chế biến, mặc dù có các loại kẹo khác nhưng việc sản xuất này loại kẹo này chưa bao giờ dừng lại.
Không bán được thì thôi không bán nữa, hắn tự giữ lại, ăn một mình.
Trần Ứng Chu bóc giấy gói kẹo, nhét viên kẹo vào miệng.
Hắn chép chép miệng, còn tốt, kẹo vẫn ngọt.
(hết chương 3 ).