Triệu Hồng Phương không có ý định kể xấu Trần Ứng Chu, cô ấy cũng là tốt bụng nhắc nhở, cả Trần gia trừ bỏ bà nội Trần cũng không có ai là phụ nữ, cô ấy sợ Tô Đường đến đó sẽ không tiện.
“Em gái, nhà Trần Ứng Chu có gì tốt, không bằng đến nhà ta, rộng rãi thoải mái.
” Người phụ nữ vừa lên tiếng tên là Tống Hà, hơn ba mươi tuổi, trông sáng sủa hiền lành, có vẻ hiểu biết mọi việc, không hàm hồ cãi nhau, thấy Triệu Hồng Phương khuyên nhủ Tô Đường đổi nhà, nên tự đề cử mình.
Cô ấy không phải người quá nhiệt tình, chẳng qua là vì 5 đồng tiền trợ cấp mỗi tháng vẫn là động tâm.
Gia đình Tống Hà và Trần Ứng Chu cũng coi như hàng xóm, tương đối rõ ràng điều kiện nhà hắn, tổ tông hai đời nghèo khó túng quẫn, quanh năm suốt tháng cũng không được ăn một miếng thịt, cho nên khi nhắc tới nhà Trần Ứng Chu vẻ mặt cô ta tràn đầy khinh thường, nhà cô ta cũng được coi là tốt trong thôn Vọng Thủy, cảm thấy sự khác biệt này làm cô ta có điểm kiêu ngạo.
Tô Đường không thích nghe cái giọng điệu ấy, không muốn ngày đầu tiên vừa đến liền gây thù chuốc án với người ta, nên lễ phép mỉm cười không đáp lại.
Cảm nhận được thái độ xa cách của Tô Đường, Tống Hà cảm thấy không thú vị, cô ta nghĩ thầm nữ thanh niên trí thức đến từ thành phố này thật không biết tốt xấu, nhà tốt không tới một hai lại muốn đến cái nơi rách nát kia, đọc sách nhiều đến nỗi làm đầu hỏng rồi sao?Tô Đường biết Triệu Hồng Phương không có ác ý, đôi mắt cong cong mỉm cười về phía cô ấy, " Nghe nói thôn dân làng chúng ta trên dưới hòa thuận, dù mọi người không hay lui tới nhà Trần Ứng Chu, nhưng anh ta cũng chưa làm chuyện gì xấu với ai, tôi cảm thấy không phải rút thăm lại nữa, như vậy cho công bằng.
"Triệu Hồng Phương nghe lời khen về đại đội mình tự nhiên cao hứng, nghĩ thầm Tô Đường không hổ là người đọc sách, nói chuyện đúng là dễ nghe.
Triệu Hồng Phương mặt mày đều là ý cười, liên tục gật đầu "Lời này nói rất đúng, đại đội chúng tôi chính là công chính văn minh, đã được lãnh đạo công xã khen ngợi nhiều lần!"Triệu Hồng Phương nghĩ nghĩ, cảm thấy những gì Tô Đường nói cũng đúng, tuy rằng Trần Ứng Chu ngày thường đều là độc vãng độc lai* không cùng ai có tiếp xúc nửa lời, xác thực chưa làm điều gì xấu, dù gì hắn cũng lớn lên dưới mắt của dân làng.
'độc vãng độc lai' (một mình đến, một mình đi)Nghĩ đến đây cô ấy xem như an tâm, nên không ngăn cản Tô Đường nữa.
————Theo lý thuyết Tô Đường vì chấp hành qua rất nhiều nhiệm vụ khác nhau, đã sớm luyện thành thần kinh sắt thép, nhưng lần này cô cảm thấy mình cực kỳ mong chờ nhìn thấy Trần Ứng Chu, có lẽ lão tiên sinh Trần để lại cho cô ấn tượng không tồi, Trần Ứng Chu năm nay 18 không cách biệt mấy với tuổi tác của cô bây giờ.
Tô Đường chán nản nhìn khắp xung quanh, liền thấy đằng xa có một bóng người đang tiến tới, khuôn mặt người kia từ từ hiện rõ ra.
Vóc dáng không lùn lắm, người thiên về gầy, sống lưng thẳng tắp, mặc dù khuôn mặt có chút non nớt, nhưng lại có vài phần giống với người duy nhất mà Tô Đường yêu thầm, đây đúng là tiêu chuẩn của một soái ca.
Đó là Trần Ứng Chu mười tám tuổi.
“3742, này xem như là phúc lợi sao?” Tô Đường không tim không phổi hỏi.
3742: Đồ mê trai.
Tô Đường vẫy tay chào hắn, " Chào anh! Anh có phải Trần Ứng Chu không?"( hết chương ).