Lâm Uẩn cũng không rõ nguyên nhân vì sao Giang Phồn lại cưới cô, nhưng anh nói muốn bắt đầu yêu đương trước thì trong lòng cô rất phấn khởi. Chí ít gì cũng biểu đạt là anh thật lòng với cuộc hôn nhân này, là muốn đi cùng cô trên con đường này.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Uẩn dậy rất sớm, cô mơ mơ màng màng đi lấy nước thì thấy cửa sổ nhà bếp đang hé mở, như là tràn ngập một khung trời rực rỡ ánh sáng.
Giang Phồn đứng ở nơi đó nấu cháo, trên người mặc áo sơ mi trắng, làm anh nổi bật lên như là cả người đều phát sáng.
Trong lúc nhất thời cô đã tỉnh ngủ hơn một nửa.
Mà Giang Phồn nghe được tiếng dép lê thì ngẩng đầu nhìn sang, đối diện với khuôn mặt hồng hào và ánh mắt nóng rực không hề chớp của Lâm Uẩn, anh cười nói: “Chào buổi sáng!”
Như là tội phạm hoa si bị người ta tóm được, Lâm Uẩn ngượng ngùng che mặt, “Em đi đánh răng đây!” Dứt lời cô như là chú thỏ hoảng sợ cong đuôi chạy trốn.
Giang Phồn dời tầm mắt, khoé miệng không kìm được mà cong lên, trong lòng lại chảy một dòng nước ấm. Anh nghĩ, mỗi người đều có năng lực đi yêu người khác, chỉ cần người thích hợp xuất hiện, máu lạnh cũng sẽ có thể biến thành máu nóng.
Anh lắc đầu, nơi đáy mắt lan tràn ra một mảnh chân tình, dường như gần đây càng ngày anh càng thích cười.
Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người ra ngoài.
Giang Phồn cũng không có bày ra chuyện gì quá đặc biệt mà chỉ như một cặp tình nhân bình thường, mang Lâm Uẩn đi xem phim rồi sau đó đi mua sắm và đi chơi điện tử một lúc.
Đây đều là những điều tối hôm qua Lục Quan Lan dạy cho anh, “Quan trọng nhất là tự nhiên, tự nhiên góp phần lớn nhất cho sự lãng mạn.”
Vì thế anh kiên quyết đưa hai chữ “tự nhiên” lên mỗi một chuyện.
Tỷ như lúc đi qua đường cái, giả bộ lơ đãng nắm tay cô đi.
“Giang Phồn…”
Lâm Uẩn gọi anh, bởi vì kinh ngạc nên giọng nói mang theo một chút run rẩy.
Kỳ thật, anh cũng rất hồi hộp nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh buông lỏng tay ra, sau đó trượt đến lòng bàn tay, đan mười ngón tay lại với cô.
“Anh biết em đang xấu hổ, kỳ thật anh cũng có chút ngại ngùng, nhưng mà chúng ta là vợ chồng là người nhà với nhau, cho nên chúng ta nhất định phải quen thuộc sự tồn tại của lẫn nhau và cũng phải quen thuộc với việc thân mật như vậy.”
Lâm Uẩn sững sờ, dời ánh mắt đến đôi tay đang đan vào nhau kia, giật ngón tay nhưng không có vùng ra. Ngay lập tức cô hơi ngẩng đầu nhìn anh, kiên cường đối diện với ánh mắt của anh, “Giang Phồn, em hỏi anh một vấn đề được không?”
Anh gật đầu, “Em hỏi đi.”
“Vì sao anh lại kết hôn với em?”
“Bởi vì anh muốn đối xử tốt với em.”
Giang Phồn đúng là nói thật, trước khi gặp được cô anh luôn cảm thấy mình không hoàn chỉnh về mặt tình cảm, có thể là khi Lâm Uẩn xuất hiện thì vừa vặn bổ sung vào chỗ trống đó.
Cô như là một mặt trời nhỏ, lặng lẽ trú vào trong cuộc sống của anh, từng chút từng chút đưa ấm áp cho anh, cho anh nhận định được thế nào là cảm giác an toàn không rời không bỏ.
Ngày ấy gặp lại, lúc cô khóc lóc không có người thích mình, trong lòng anh cực kỳ chua xót.
Ngay cả dạng người như anh, cũng được cô yên lặng bảo vệ nhiều năm như thế, mà cô lương thiện đáng yêu như vậy, sao lại không có người sẽ đối xử tử tế với cô?
Đó là lần đầu tiên anh nảy sinh một ý nghĩ muốn đi bảo vệ một người, rồi sau đó anh thuận nước đẩy thuyền đồng ý kết hôn với cô, bởi vì với hình thức này anh sẽ có lý do và cũng có thân phận thích hợp để đối xử tốt với cô.
Lúc này, anh hơi dùng sức nắm chặt bàn tay vô cùng mềm của cô, tiếp tục nói: “Anh không biết chúng ta thế này có được xem là yêu đương qua mạng thành công hay không? Nhưng mà anh thật sự muốn hai chúng ta sẽ ở bên nhau.”
“Lúc trước em gửi lời chúc nhầm tài khoản trên Weibo, anh liền biết người hâm mộ thần bí đó là em rồi. Sau đó anh hỏi bạn bè về tin tức của em, còn đi xem tài khoản Weibo chính rồi tải ứng dụng Manke(*), xem hết truyện tranh của em một lần. Anh vẫn luôn cảm thấy, em có thể dùng truyện tranh phác hoạ ra nhiều câu chuyện cảm động như vậy thì nhất định là một cô gái rất ưu tú và ấm áp!
Mà anh lại không giống thế, tuy rằng ở trong mắt người khác thậm chí là trong lòng em anh xem ra là khá hoàn hảo, nhưng thực tế anh có rất nhiều khuyết điểm. Anh không chỉ mẫn cảm, nông cạn trong tình cảm lại còn không hiểu thế nào là yêu người khác. Cho nên có thể được em yên lặng bảo vệ nhiều năm như vậy, anh cảm thấy rất kinh ngạc và cũng rất may mắn.”
“Lâm Uẩn, cảm ơn em đã thích anh, cảm ơn em đã cho anh cảm giác an toàn. Về sau, đến lượt anh bảo vệ em, để anh trở thành sức mạnh của em!”
Ánh mắt của anh sáng rực, trong đôi mắt đang cất giấu một dòng ánh sáng chảy qua. Lâm Uẩn chỉ thấy cảm giác vui sướng đang ùn ùn kéo đến, hai lúm đồng tiền mê người chợt ẩn chợt hiện ra.
Cuối cùng, cô gật đầu rồi nắm chặt lại tay anh.
(*) Zhiyin Manke: Một ứng dụng truyện tranh ở Trung Quốc