"Cậu nghĩ kỹ lại xem? Có điều đặc biệt gì đã xảy ra vào thời điểm đó không?" Lý Tra Lý truy hỏi.
"Điều đặc biệt..."
Hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, Hạ Nặc chỉ nhớ rõ là có một mảng lớn quạ đen bay tới, sau đó ngón tay con rối để trên ngực cậu liền không chút do dự đâm xuống, sau đó...!Con rối ngã xuống đất.
Cậu lắc đầu sợ hãi: "Tôi thực sự không nhớ rõ là có cái gì."
Thành thật mà nói, đầu của cậu đến bây giờ vẫn còn trống rỗng.
Tuy nói trước khi tiến vào trò chơi cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với nguy hiểm, nhưng khi chân chính đối mặt với nó thì cậu mới biết được, những điều mình chuẩn bị đều là trên giấy đàm binh.
Sau khi chính thức trải qua, mới phát hiện mình khi gặp nguy hiểm lại bất lực như thế, thậm chí còn thiếu chút nữa liên lụy đến Khám Thâm.
Lý Tra Lý còn muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Khám Thâm ngăn cản, hắn buông Hạ Nặc trong lòng ra, nhẹ nhàng xoa lông mày đang nhíu lại vì ảo não của cậu: "Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, trước tiên cho ta nhìn vết thương của ngươi."
Khi nhìn thấy Hạ Nặc bình yên vô sự đứng ở nơi đó, hắn thật sự quá kích động, một tay ôm cậu vào trong lòng.
Hiện tại ngẫm lại, động tác lúc ấy thật sự là quá thô bạo, không biết có làm đau vết thương của cậu hay không.
"Miệng vết thương có đau không?" Hắn vừa cẩn thận cởi nút áo sơ mi Của Hạ Nặc ra, sợ làm đau cậu, vừa nhẹ giọng hỏi.
Vị trí ngực trên áo sơ mi trắng bị máu làm ướt một mảnh nhỏ, hiện tại đã hơi sẫm lại.
Khám Thâm đương nhiên đã nhìn thấy máu.
Máu của người thân, máu của kẻ thù, thậm chí còn có máu của chính hắn, hắn đều đã thấy qua rất nhiều lần.
Đối với hắn mà nói, đổ máu cũng không phải chuyện gì to tát.
Nhưng khi nhìn thấy máu tươi trên người cậu, lại làm cho trái tim hắn rầu rĩ phát đau.
Hạ Nặc có chút ngượng ngùng, muốn tự mình làm: "Em, em có thể tự làm...!Thực ta thì, nó không đau chút nào."
Khoan! Tại sao nó lại không đau?
Hạ Nặc sau đó phát hiện ra điều không đúng.
Lúc này Khám Thâm đã cởi nút cuối cùng của áo sơ mi ra, sau đó ánh mắt của hắn liền ngưng lại.
Hạ Nặc theo ánh mắt của hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
"Có chuyện gì vậy? Chấn thương có nghiêm trọng không?"
Con rối nhỏ lấy thuốc sát trùng và băng gạc, nhưng nó không dám đến gần, chỉ có thể nhìn xung quanh cách vài bước.
"Không nghiêm trọng." Khám Thâm khép lại áo sơ mi.
Hạ Nặc tuy rằng ngượng ngùng, nhưng không thể chống lại hắn, chỉ có thể tùy ý để nam nhân thay cậu cài nút, "Miệng vết thương đã khép lại rồi."
"Vậy thì tốt rồi...!A?".
Con rối nhỏ theo bản năng trả lời, nhưng rất nhanh phản ứng lại không đúng, không khỏi kinh ngạc nói, "Sao lại nhanh như vậy?"
Diệp Sắc lúc ấy xuống tay, tuyệt đối là không một chút lưu tình, thật sự muốn mạng của Hạ Nặc.
Nhìn vết máu trên quần áo cậu, cũng có thể nhìn ra vết thương cũng không nông.
Hoặc cho dù là vết thương nhỏ đi nữa, tốc độ khép lại cũng không nên nhanh như vậy.
Con rối nhỏ cẩn thận đánh giá Hạ Nặc một phen, nhìn thế nào cũng cảm thấy cậu chỉ là một nhân loại bình thường, thậm chí so với nhân loại bình thường còn có chút nhu nhược hơn.
Nhưng cậu lại có thể giết chết sinh vật không phải người, hơn nữa miệng vết thương còn có thể nhanh chóng khép lại, căn bản một chút cũng không thể gọi là bình thường nha!
Sau này tôi sẽ không bao giờ lấy ngoại hình để đánh giá con người nữa, nó lặng lẽ tự kiểm điểm.
Lý Tra Lý vốn còn đang kiểm tra đống linh kiện con rối, nghe vậy nhìn lại, ánh mắt phát sáng: "Vết thương đã khép lại?"
Ánh mắt nóng bỏng như có như không thực chất đặt trên người Hạ Nặc khiến cậu không khỏi lui về phía sau một bước, chần chờ gật đầu: "Anh Khám Thâm đã nói như vậy...Đúng, đúng."
Cậu sờ sờ vị trí ngực, chỉ sờ đến da thịt phẳng mịn bóng loáng, vừa rồi không có cảm giác được đau đớn cũng không phải ảo giác của cậu—— miệng vết thương không có tồn tại thì làm sao có thể cảm giác đau?
"Vết thương đã lành? Thì ra là như thế...!Tôi hiểu rồi!".
Lý Tra Lý lẩm bẩm, đột nhiên la lên một tiếng, nhất thời tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
truyện tiên hiệp hay
"Ngươi phát hiện gì?" Khám Thâm lập tức hỏi.
Lý Tra Lý rất phấn khích, chỉ vào các bộ phận cơ thể con rối nằm rải rác trên đất và nói: "Khi chúng ta thấy con rối trở thành như thế này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là gì? Chúng ta đã nghĩ rằng nó đã bị giết bởi sức mạnh nào đó bên ngoài? Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy, sau khi kiểm tra mới phát hiện kỳ thật là không phải.
Là từ bên trong phá ra ngoài, kết hợp với điều cậu ấy nói là vết thương đã khép lại, tôi đã đi ra một kết luận - hạch tâm của nó - cũng chính là sinh mệnh lực giúp nó vận chuyển, đã bị cậu ấy lấy đi."
"Cậu ấy" chính là chỉ Hạ Nặc
Hạ Nặc nghe thấy, và bản thân cậu cũng rất ngạc nhiên: "Tôi...!Tôi giỏi như vậy à?"
Cậu mở hai bàn tay ra, lật qua lộn lại kiểm tra một phen: "Nhưng tôi cái gì cũng không cảm giác được..."
Hơn nữa sinh mệnh lực...!Loại vật mà nhìn không thấy sờ không được, làm sao có thể lấy đi?
Lý Tra Lý lắc đầu, đổi chủ đề và hỏi một câu có vẻ không liên quan: "Tôi đoán khả năng này không thể kiểm soát được, chắc là phản ứng tự phát của cơ thể.
Cậu lớn lên với vóc dáng rất nhỏ, lại hay đau ốm, luôn khó chữa và hay tái phát phải không?"
"Hình như là thế." Hạ Nặc gật đầu, không ngờ hắn ta lại đoán chính xác như vậy.
"Nhưng có gì đó không ổn...!Nếu vậy thì chắc cậu sẽ không thể sống lâu như vậy được..." Lý Tra Lý nói, và dường như đã rơi vào thế giới cá nhân của riêng mình, cau mày và lắc đầu một lúc.
Hắn đã từng thấy một trường hợp tương tự trong một cuốn tiểu thuyết mà hắn cũng không biết.
Một người nào đó bẩm sinh đã yếu ớt, từ nhỏ đã mắc bệnh hiểm nghèo, tuổi thiếu niên thì tính mạng hấp hối, có lẽ sẽ chết.
Nhưng tình cờ phát hiện một khi bị thương thì có thể dùng máu làm vật trung gian để làm khép vết thương mau chóng và điều đó đã khiến cho anh ta có thêm sức sống.
Ngay từ đầu anh ta chỉ có thể xuống tay với một vài sinh vật có sinh mệnh lực yếu ớt, ví dụ như gai hoa hồng đâm vào ngón tay, vết cắt trên da thịt,...!Khi năng lực tăng lên, anh ta dần dần đổi mục tiêu thành sinh mệnh của động vật, thậm chí là nhân loại, lấy sinh mệnh lực của bọn họ để lấp đầy bản thân...
Nếu như cậu thanh niên giống như nhân vật trong câu chuyện, vậy tất cả có thể giải thích được.
Giống như con rối, những thứ mà mặc dù có thể hành động, nói chuyện như con người nhưng cuối cùng cũng không phải là con người.
Sinh mệnh lực của chúng do người sáng tạo và ban cho, liên kết với thân thể của chúng cũng không chặt chẽ.
Muốn cướp lấy sinh mệnh của chúng thậm chí còn dễ dàng hơn so với xuống tay với thực vật —— đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều có loại bản lĩnh này.
Nhưng mà còn có một điểm không hiểu—— cậu ấy rốt cuộc làm sao sống được tới lớn như vậy?
Nhìn bộ dạng của cậu, rõ ràng đối với năng lực của mình hoàn toàn không biết gì cả, khẳng định là chưa từng chủ động cướp đoạt sinh mệnh lực.
Nhưng thân thể của cậu giống như một cái phễu, lượng sinh mệnh bên trong khẳng định là càng ngày càng ít, nếu như không được bổ sung sớm, cậu hẳn là đã sớm bởi vì bệnh tật mà bỏ mạng.
Làm thế nào mà có thể đứng ở đây?
Khám Thâm ngay từ đầu còn nhẫn nại chờ hắn kết luận, nhưng nhìn bộ dạng đắm chìm trong suy nghĩ đó, rất có khuynh hướng muốn suy nghĩ đến cả thời đại hình thành nên trái đất, nhịn không được trầm giọng hỏi: "Cho nên rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Chuyện liên quan đến an nguy của thanh niên bên cạnh, hắn cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy.
Lý Tra Lý đột nhiên mở mắt và hỏi Hạ Nặc một lần nữa, "Làm sao mà cậu có thể phục hồi sức khỏe? Bây giờ cậu ngoại trừ mắt không nhìn thấy, những thứ khác hẳn là không vấn đề, phải không?"
Hắn hướng về phía Khám Thâm lấy lòng cười cười, giải thích: "Chỉ cần tôi hiểu được vấn đề này, hết thảy liền dễ dàng giải quyết."
"Cái này..." Hai tay Hạ Nặc nắm chặt, ngón tay bất an quặn quặn, do dự nửa ngày, mở miệng: "Tôi không thể nói..."
Cậu không muốn nói dối rằng cậu không biết, nhưng không thể nói sự thật.
Khi ký kết khế ước với hệ thống, nó liền nghiêm khắc cảnh cáo không thể đem thế giới trò chơi cùng với sự tồn tại của hệ thống nói cho người khác biết, cho dù là người chơi giống như hắn cũng không được, chứ đừng nói chi là NPC trong trò chơi.
"A? Tại sao cậu không thể nói về điều đó?" Lý Tra Lý truy hỏi.
Hắn nhìn không ra bộ dáng khó xử của cậu, hoặc là nói, cho tới bây giờ cũng không phải là một người biết nhìn người khác.
Ngay cả khi con rối nhỏ kéo góc áo của hứa.
để nhắc nhở thì hắn vẫn còn rất không hiểu: "Tiểu Nhất, con kéo cha làm gì?"
Tiểu Nhất tức giận dậm chân, hét lên một tiếng: "Cha vẫn nên câm miệng đi!"
Từ miệng hắn nói ra, không có một câu nào không làm cho người ta tức giận.
"Không thể nói thì không nói." Khám Thâm trấn an sờ sờ đầu thanh niên, thuận tiện uy hiếp nhìn Lý Tra Lý một cái.
Thanh âm rất ôn nhu, còn ánh mắt lại cực kỳ có lực đe dọa, trong đó ẩn chứa ý tứ giống như con rối nhỏ —— ngươi vẫn nên câm miệng đi.
Rõ ràng ngài cũng muốn biết mà!
Lý Tra Lý nghĩ như vậy, vẫn là ủy khuất ngậm miệng.
Khám Thâm quả thật rất muốn biết.
Kỳ thật ngay từ đầu, hắn đã biết trên người thanh niên ẩn giấu rất nhiều bí mật.
Khi được thông báo trong trang viên có quái vật, trên mặt cậu cũng không có vẻ kinh ngạc, cũng không có đối với việc này mà kì quái, giống như đã sớm biết đến bí mật này.
Còn có ánh mắt của cậu, trên đường đi vẫn rất bình thường, hoàn toàn không có biểu hiện giống như đã bị mù từ lâu, mà lại càng đột nhiên bị mất đi ánh sáng, đối với bóng tối vừa sợ hãi, mờ mịt không biết phải làm sao.
Điều khiến hắn để ý nhất chính là, thanh niên cũng không kiêng nể đem những bí mật này nói cho hắn biết, loại tin cậy này từ đâu mà đến? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì lúc ấy ở trong phòng tiệc hắn vươn tay với cậu?
Trực giác của hắn nói không phải.
Khám Thâm cũng không ngốc, kết hợp với biểu hiện của thanh niên, hắn dễ dàng đưa ra một kết luận —— cậu nhận nhầm người.
Hắn suy đoán, cậu hẳn là cùng một người khác kết bạn đi tới trang viên, cả hai đều biết sẽ có mặt tại trang viên, nhưng lại không biết nhau —— điều này mới có thể giải thích rõ vì sao cậu lại nhận lầm người.
Hơn nữa khi hắn hỏi tên của cậu cũng không ngoài ý muốn —— bọn họ ước định sẽ gặp mặt ở phòng yến hội, bởi vì cậu không nhìn thấy cho nên hẳn là người kia chủ động tiếp xúc.
Nhưng trên đường hắn xuất hiện, còn kéo tay cậu cho nên cậu coi hắn như đồng bạn...
Ánh mắt Khám Thâm nặng nề, tuy rằng biết rõ mình mới là người về sau kia.
Nhưng vừa nghĩ đến nếu mình không xuất hiện, thanh niên hiện tại sẽ ở bên cạnh một nam nhân khác, kéo tay hắn làm nũng với hắn, dựa vào lòng người nọ...
Ngón tay hắn nắm chặt đến mức muốn chảy máu, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ xúc động muốn giết người.
Nếu như nói ngay từ đầu nhìn thấy thiếu niên, hắn chỉ coi cậu như một tiểu sủng vật đáng yêu, muốn đem cậu đặt ở bên người.
Lúc rảnh rỗi đem ra đùa giỡn một phen, còn không có để ý như vậy.
Nhưng hiện tại suy nghĩ của hắn lại hoàn toàn thay đổi.
Không biết từ khi nào, ý nghĩa của cậu đối với hắn cũng dần trở nên khác biệt.
Có lẽ đó là khi cậu đã tin và tin tưởng rằng hắn sẽ bảo vệ mình? Hoặc cũng có thể là khi cậu tỏ vẻ cầu xin, và dù sợ hãi nhưng cậu vẫn muốn làm nũng với hắn? Hoặc cũng có thể là khi cậu hạnh phúc đến nỗi hôn lên má hắn vì nhận được một bó hoa?
Khám Thâm cảm thấy rằng mình có thể tìm ra một vạn lý do để giải thích cho sự thay đổi trong suy nghĩ của mình.
Những thay đổi này diễn ra một cách tinh vi, giống như một giọt nước nhỏ dễ bị bỏ qua sự tồn tại khi nhìn riêng lẻ.
Phải đến khi cậu bị thương, hắn mới chợt nhận ra rằng những giọt nước ấy đã tụ lại thành một dòng sông rộng lớn, không thể không quan tâm đến được nữa.
________
Editor có điều muốn nói: uầy, thật ra là tui đang tính đào hố một bộ mới...nhưng mà sau khi suy nghĩ tới lui, tui thấy là mình đang theo mạch cảm xúc của bộ này rồi.
Qua edit bộ kia nó dễ bị tuột mood nên là tui quyết định không đào bộ mới.
Để xong bộ này rồi tính, cũng đỡ để mấy bạn phân tâm cảm xúc.
╰(⸝⸝⸝'꒳'⸝⸝⸝)╯
Vả lại chắc sẽ có mấy bạn thắc mắc tại sao tình cảm 2 người lại tiến triển nhanh như vậy.
Qua chương sau tg sẽ giải đáp cho nha, với cả còn tận 90 chương thì yêu bây giờ lúc sau còn làm cái gì nữa.
Hí hí.