Chín giờ ba mươi tối, phòng khách yên ắng lạ thường.
Chu Thời Duật nhắm mắt ngồi trên sô pha, tay đặt lên trán, không biết anh đang ghĩ gì, Vương Tử đứng trước mặt anh cũng không nói lời nào.
Có lẽ cả hai không ai ngờ rằng mọi chuyện vốn đang tốt đẹp lại trở thành như vậy.
Khi trước thuận miệng nói một câu “ba tôi bị bệnh tương tư” nay lại trở thành ngòi dẫn thuốc nổ.
Mà cuốn sổ nhỏ đó đã trở thành bằng chứng không thể chối cãi.
Bây giờ, chuyện chú Vương là người anh sắp xếp cho cô đã không còn quan trọng.
Mà quan trọng nhất là Bùi Vũ Ninh đã biết chuyện Chu Thời Duật phát hiện ra chứng rối loạn cưỡng chế của cô.
Với tính cách mạnh mẽ và kiêu ngạo của Bùi Vũ Ninh, bí mật mà cô đã cố gắng che giấu bấy lâu nay, cũng là bí mật mà cô không bao giờ muốn tiết lộ lại đột nhiên bị người khác phát hiện.
Chu Thời Duật không cách nào dự đoán được cảm xúc cô lúc này.
Anh có chút ảo não, tiếp tục ngồi trên sô pha nghĩ cách giải thích với Bùi Vũ Ninh.
Vương Tử chắp hai tay lại, hơi lo lắng nói: “Cậu chủ, phải làm sao đây, tôi thấy cô chủ hình như rất tức giận.”
Không cần Vương Tử nói Chu Thời Duật cũng biết.
Anh xoa mi tâm, cầm chìa khóa đứng dậy, biết rằng tối này nhất định phải sang đó một chuyến.
Trên đường đi, anh gọi điện cho Bùi Vũ Ninh, muốn thăm dò thử tâm trạng của đại tiểu thư, nào ngờ cô lại trực tiếp ngắt điện thoại.
… Đúng là không ngoài dự đoán.
Chu Thời Duật thở dài, không còn cách nào khác ngoài việc đạp ga tăng tốc về phía hồ Phỉ Thúy.
Nhưng anh không ngờ đến Bùi Vũ Ninh thế mà không ở đây.
Vân Hòa bảo cô đã đến trang viên Đông Giao tìm ông cụ Bùi, còn nói, lúc cô rời đi tâm trạng rất xấu.
Chu Thời Duật không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lái xe đến trang viên Đông Giao.
Những căn nhà ở khu Đông Giao này đều rất yên tĩnh, khi Chu Thời Duật đến đã là 10 giờ 30 tối.
Anh ngồi trong xe một lúc, sợ quấy rầy ông cụ, đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Bùi Vũ Ninh trước hay không, thì đột nhiên nhìn thấy trong sân trước biệt thự có một bóng người khẽ lay động.
Chu Thời Duật hạ cửa kính xe xuống nhìn.
Là Bùi Vũ Ninh.
Trong bãi cỏ của ông cụ Bùi có một chiếc xích đu thủ công, lúc Bùi Vũ Ninh còn nhỏ ông Bùi đã kêu người làm cho cô, sau này vẫn giữ lại, mỗi lần Bùi Vũ Ninh về đây đều sẽ ngồi lên đó chơi một lát.
Bây giờ, cô ngồi một mình trên chiếc xích đu đó, lắc qua lắc lại một cách vô định.
Chu Thời Duật lập tức xuống xe đi tới, nhẹ nhàng gọi cô: “Ninh Ninh.”
Bùi Vũ Ninh dường như không hề ngạc nhiên khi thấy anh xuất hiện ở đây, cô liếc anh một cái rồi không nhìn nữa: “Sao anh không ở nhà tận hưởng niềm hạnh phúc gia đình khi cha con đoàn tụ đi, chạy đến đây tìm em làm gì.”
Chu Thời Duật: “…”
Chu Thời Duật đi đến trước mặt cô: “Không phải như em nghĩ đâu.”
“Không phải như em nghĩ?” Bùi Vũ Ninh đặt chân xuống đất, không đung đưa nữa: “Ngay từ đầu anh đã kêu chú ấy đến chỗ em ứng tuyển đúng không?”
Chu Thời Duật không lên tiếng.
“Cho nên sự dương dương tự đắc của em, kỳ thật là do anh an bài.”
“…”
“Những chuyện này trước tiên không nhắc nữa, em sẽ coi như là anh muốn tốt với em, muốn thêm một người chăm sóc em, nhưng cái này thì anh giải thích sao.”
Bùi Vũ Ninh đưa cuốn sổ tay nhỏ của Vương Tử cho Chu Thời Duật.
Trên mặt giấy có viết: [Cô Bùi thích số 6, tất cả đồ đạc trong nhà nhất định phải cố gắng vô tình bố trí liên quan đến 6.]
Chu Thời Duật trầm mặc vài giây, không biết nên nói như thế nào.
Bùi Vũ Ninh bình tĩnh: “Anh biết khi nào?”
Chu Thời Duật: “…Ở Nam Á.”
Thái dương Bùi Vũ Ninh hơi giật nhẹ, môi mím chặt, vẻ mặt cứng ngắc: “Làm sao anh biết được?”
“Tình cờ phát hiện.”
“…”
Bùi Vũ Ninh hít một hơi, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình: “Em chỉ hỏi anh một câu.”
Chu Thời Duật: “Câu gì.”
“Hôm đó anh có giả vờ say không?”
“…”
Gió đêm mùa thu thổi qua từng đợt, Chu Thời Duật trầm mặc một hồi, biết mình không có cơ hội giải thích cũng như giấu diếm, anh chỉ có thể thừa nhận: “Ừm.”
Bùi Vũ Ninh: “…”
Tâm lý của Bùi Vũ Ninh gần như hoàn toàn sụp đổ sau khi nghe Chu Thời Duật nói.
“Chu Thời Duật, anh sao có thể...!sao có thể — “
Chu Thời Duật nhìn thấy sự suy sụp của cô, anh giải thích: “Ninh Ninh, anh chỉ -“
“Chỉ cái gì?” Bùi Vũ Ninh bối rối đứng dậy khỏi xích đu.
Bộ mặt cô che giấu hoàn mỹ đến vậy, ngay cả ông nội thân thiết nhất của cô cũng không biết cô mắc chứng rối loạn cưỡng chế, vậy mà giờ đây Chu Thời Duật không chỉ biết mà còn cố tình giả vờ như không biết!
Nghĩ đến 5 nụ hôn của mình diễn ra trong tình cảnh như vậy, Bùi Vũ Ninh cảm thấy mình như nữ chính tự mình đa tình vậy, nửa đêm nửa hôm kích động chạy đến phòng người ta dâng hiến nụ hôn, xong chuyện còn nhung nhớ khôn nguôi, tim đập loạn nhịp.
… Cả đời cô chưa bao giờ mất mặt như vậy.
Thậm chí chiều nay, cô còn tự cho mình thông minh, giải thích công dụng của 6 cái cà vạt, không ngờ rằng người đàn ông này sớm đã biết đến chứng rối loạn cưỡng chế của cô!
Bùi Vũ Ninh không dám nhớ lại cảnh tượng ở khách sạn Nam Á lần thứ hai, một khi nhắm mắt lại là hiện lên cảnh Chu Thời Duật tỉnh táo đang chờ cô hôn anh.
Đặc biệt là nụ hôn cuối cùng, cô nghiêm túc như vậy, nhập tâm như vậy, hóa ra tất cả đều là giả dối.
Cô rốt cuộc đã diễn trò điên khùng gì trước mặt anh thế này.
Bùi Vũ Ninh đã có lúc nào phải trải qua sự lúng túng và xấu hổ đến vậy, cô tức giận đến mức quay người đi vào nhà, Chu Thời Duật giữ cô lại: “Anh xin lỗi, anh sợ em sẽ giống như vậy nên mới –”
“Cho nên bây giờ em giống như một con ngốc đúng không?”
Bùi Vũ Ninh tức giận đến phát điên, cô vừa tức giận, vừa xấu hổ nhục nhã, vừa buồn bực khó chịu, cô không biết nên diễn đạt cảm giác này như thế nào nhưng cô có thể xác định.
Cô không muốn gặp Chu Thời Duật vào lúc này.
Như thể việc nhìn thấy anh sẽ khiến cô nhớ đến việc ngu ngốc mà mình đã làm.
“Nhưng anh không cảm em thấy ngốc, Ninh Ninh, tất cả những gì anh làm đều là để em vui vẻ, em không cần giấu anh chuyện gì, em có thể hoàn toàn tin tưởng anh.”
“Đừng nói nữa.” Đầu óc cô rối mù, vội vàng ngắt lời Chu Thời Duật: “Em muốn yên tĩnh một mình.”
Chu Thời Duật biết tính cách của Bùi Vũ Ninh, biết việc lần này khiến cô bối rối, nhất thời không chấp nhận được là bình thường.
Anh không thể cưỡng ép cô vào lúc này, chỉ có thể đợi cô bình tĩnh lại.
Chu Thời Duật không thể không buông tay: “Điện thoại của anh luôn mở, nếu em muốn mắng anh hay làm gì đó thì có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.”
Bùi Vũ Ninh không nói gì, xoay người đi vào.
Bùi Tổ Vọng nghe thấy tiếng động ở tầng dưới, vừa mặc quần áo xong định xuống xem chuyện gì xảy ra thì thấy cháu gái mở cửa bước vào với vẻ mặt khác thường.
Ông cụ sững sốt một lúc: “Cháu cãi nhau với ai vậy?”
Bùi Vũ Ninh ngồi xuống sô pha, rầu rĩ uống nước: “Không ai ạ.”
Trong lòng Bùi Tổ Vọng mơ hồ đoán được vài phần, thăm dò hỏi: “Có phải Thời Duật không?”
Bùi Vũ Ninh không trả lời.
Ông cụ bỗng hiểu rõ: “Khó trách cháu đột nhiên muốn trở về Quân Đình, sao thế, có chuyện gì à?”
Sợ ông nội suy nghĩ lung tung rồi lo lắng, Bùi Vũ Ninh chỉ có thể an ủi ông: “Không có chuyện gì ạ, chỉ là bất đồng nhỏ trong công việc mà thôi.”
Ông cụ ngồi xuống bên cạnh cháu gái: “Công việc thì có gì hay mà cãi chứ, hai đứa nên nhường nhịn nhau một chút, nếu cháu cảm thấy nó làm sai thì bảo nó xin lỗi cháu, nếu cháu cảm thấy mình làm sai thì có thể xin lỗi nó, đôi vợ chồng trẻ, à không, giữa bạn tốt làm gì có nhiều chuyện không thể giải quyết được.”
Bùi Vũ Ninh: “…”
Thấy cháu gái không nói gì, ông cụ lại thở dài: “Mấy ngày trước, ông nghe nói chú Chu của cháu định sắp xếp hôn sự cho Thời Duật, cháu nói xem, mấy đứa đều đã lớn hết rồi, cũng sắp kết hôn rồi, à không, cũng sắp tự mình lập gia đình rồi, sao cứ cãi nhau giống như con nít thế.”
Bùi Vũ Ninh: “Ai cãi nhau với anh ta, con không muốn để ý anh ta nữa.”
Ông cụ cười sảng khoái: “Tính tình cháu như vậy, sau này ai dám làm thông gia với nhà họ Bùi chúng ta.”
Bùi Vũ Ninh hừ một tiếng, tức giận nói: “Không có ai là tốt nhất, con còn không muốn gả đó, muốn ở nhà với ông nội.”
Bùi Vũ Ninh hiểu rõ, đối với gia đình như cô mà nói, hôn nhân hầu như luôn là chuyện hai nhà liên hôn, chỉ có sự kết hợp bền chặt của hai gia tộc lớn mạnh mới có thể khiến con cháu của hai nhà tiếp tục lớn mạnh.
Nhưng ở Bắc Kinh này, không có gia tộc nào mạnh hơn hai gia tộc của cô và Chu Thời Duật.
Nhưng bây giờ cô và anh mới chỉ quen nhau, tình cảm vẫn chưa ổn định nên Bùi Vũ Ninh không muốn nói sớm với ông nội.
“Con có hơi mệt, muốn đi ngủ trước.
Ông nội cũng đi ngủ sớm một chút đi.”
“Được.”
Quay trở lại giường nằm xuống, nhưng Bùi Vũ Ninh vẫn chưa ngủ.
Về lý, Bùi Vũ Ninh hiểu Chu Thời Duật không làm gì sai, có lẽ anh đã vô tình phát hiện ra chứng rối loạn cưỡng chế của cô và chọn cách giữ bí mật để bảo vệ lòng tự trọng của cô.
Nhưng tại sao anh lại giả say, tại sao anh lại để cô hôn những 5 lần đó.
Về tình, Bùi Vũ Ninh không thể chấp nhận được việc cô đã làm một việc đáng xấu hổ như vậy trước mặt người mình thích.
Càng không chấp nhận được chuyện người mình thích biết bệnh trạng của cô.
Tựa như làm vỡ tấm gương mà cô cố gắng xây nên, tất cả những vết sẹo trong lòng cô đều lộ ra trước mặt Chu Thời Duật, mà cô sẽ không bao giờ có thể trở lại với vẻ ngoài hoàn hảo như xưa.
Cô có hơi khó chịu.
–
Được ngày chủ nhật hiếm hoi thì tâm trạng lại không được tốt, Bùi Vũ Ninh vốn muốn làm ổ trong trang viên để nghỉ ngơi, nhưnng tổng biên Tô Kỳ của lại gọi cho cô nói rằng gần đây có tuần lễ thời trang Pháp, cô ấy tuân thủ lời hứa lúc trước, muốn mở một buổi phỏng vấn với Bùi Chiêu.
Bùi Vũ Ninh không còn cách nào khác ngoài việc đứng dậy tắm rửa mặc quần áo, sau đó gọi điện cho Lâm Úy để nhờ cô đến đón Bùi Chiêu.
Ông cụ hỏi cô: “Bùi Chiêu cũng đâu phải con nít, chỉ chụp ảnh thôi cháu đi theo làm gì?”
Bùi Vũ Ninh nói: “Ông không hiểu đâu, đám người trong giới thời trang đều rất nịnh bợ, nếu con không đi cùng thì bọn họ sẽ ức hiếp Chiêu Chiêu.”
Ông cụ nghe xong liền nhẹ nhàng cười nói: “Cháu gái của ông đúng là thiện lương mà.”
Ông hơi dừng lại một chút: “Vậy cháu cũng đừng hung dữ với Thời Duật nhé.”
Bùi Vũ Ninh: “?”
Ông cụ nói: “Thời Duật mới sáng sớm đã đến đây, thấy cháu còn đang ngủ, nó cũng không kêu cháu dậy, nói chiều tối lại đến”
Bùi Vũ Ninh im lặng vài giây, nhưng vẫn không đả động đến anh nửa chữ: “Con đi đây.”
Ông cụ: “…”
Hai giờ chiều, Bùi Vũ Ninh dẫn Bùi Chiêu đến trụ sở Thiên Kiều.
Tô Kỳ vẫn nhiệt tình tiếp đãi cô như trước, vừa gặp là cầm tay hỏi han, Bùi Chiêu đi theo bên cạnh lại bị lạnh nhạt, không tôn trọng.
Bùi Vũ Ninh nhận thấy được sự khó xử của Bùi Chiêu, đẩy cô ấy lên phía trước: “Chiêu Chiêu là nhân vật chính ngày hôm nay, mọi người đều phải chụp cho đẹp vào đấy.”
Tô Kỳ khôn khéo lanh lợi lập tức kéo tay Bùi Chiêu vào lòng: “Đương nhiên, tôi đã cẩn thận tỉ mỉ chọn cho Chiêu Chiêu ba bộ, lát nữa cưng cũng lên chọn giúp nhé.”
Bùi Vũ Ninh dừng lại: “Chỉ có ba bộ?”
Tô Kỳ gượng cười, ghé sát vào cô thì thầm: “Ba bộ này tôi đã phải cố gắng lắm mới mượn được.
Cưng cũng biết những nhãn hiệu này nhìn người không nhìn mặt, địa vị Chiêu Chiêu như thế, trong giới cũng không có chỗ đứng, này đều nhờ mặt mũi của cưng nên mới –“
Bùi Vũ Ninh ghét nhất phải nghe những lời này: “Không phải chỉ là quần áo thôi sao.”
Cô quay lại nói với Lâm Úy: “Chị về lấy mấy bộ lễ phục em chưa mặc cầm hết qua đây.”
“…”
Bùi Chiêu vội vàng ngăn Lâm Úy lại, thuyết phục Bùi Vũ Ninh: “Không cần đâu chị, thật sự không cần.”
Tô Kỳ cũng có chút xấu hổ: “Aiya, cưng đừng giận mà, vầy đi, tôi lấy thêm vài bộ lễ phục riêng của tôi, Chiêu Chiêu xinh thế này nhất định mặc vào rất đẹp.”
Sau nhiều lần thuyết phục, Bùi Vũ Ninh cuối cùng đã nhượng bộ.
Nhiếp ảnh gia cùng stylist đi chuẩn bị, Bùi Chiêu ngồi ở trước gương trang điểm, cúi đầu nói: “Chị à, thật ra chị không cần phải làm thế vì em, em thật sự không để ý những cái này.”
Bùi Vũ Ninh an ủi cô: “Em là em gái của Bùi Vũ Ninh chị, tại sao phải kém hơn người khác một bậc, em nhất định phải để tâm.”
Bùi Chiêu cụp mắt xuống, trầm mặc một hồi, bất đắc dĩ cười nói: “Chị với anh trai em sao lại nói giống nhau thế chứ?”
“…”
Bùi Vũ Ninh sững sờ vài giây, nhỏ giọng nỉ non: “Vậy sao.”
Anh họ cũng nói những lời như này?
Lúc này chuyên gia trang điểm đi tới, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.
Bùi Vũ Ninh chỉ đành đứng sang một bên.
Mọi người bắt đầu tập trung xung quanh Bùi Chiêu, Bùi Vũ Ninh ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, nghĩ đến câu nói vô ý vừa rồi của Bùi Chiêu, chợt nhớ đến hợp đồng Bùi Cận sửa lại lần trước mà cô nhìn trộm nhân lúc Chu Thời Duật đi vắng, phiền não thở dài một tiếng.
Đang lơ đãng thì điện thoại reo.
Là Chu Thời Duật gửi đến: “Em dậy chưa?”
Sự chú ý của Bùi Vũ Ninh không dễ gì mới xoay chuyển được lại bị kéo trở về.
Cô không trả lời Chu Thời Duật.
Không biết phải trả lời như thế nào cũng không biết phải trả lời gì.
Cô thật sự đang tức giận sao, hay là trong lòng tự ti bệnh tật của mình bị người mình thích biết, không cách nào đối mặt.
Bùi Vũ Ninh cũng không rõ.
Chỉ cần cô nghĩ đến việc Chu Thời Duật lẳng lặng nhìn cô diễn trò trong khoảng thời gian qua là cô không cách nào chấp nhận được.
Buổi chụp hình của Bùi Chiêu diễn ra thuận lợi, chạng vạng tối đã hoàn thành xong.
Tô Kỳ liên tục nói những lời xu nịnh nhưng Bùi Vũ Ninh không thèm nghe, trên đường đưa Bùi Chiêu về, cô ấy cứ muốn nói lại thôi một hồi mới mở miệng thăm dò hỏi: “Chị, có chuyện này em muốn nhờ chị giúp, chị giúp em được không.”
Bùi Vũ Ninh: “Có chuyện gì?”
–
Đưa Bùi Chiêu về rồi trở lại trang viên thì sắc trời cũng đã tối, Bùi Vũ Ninh dừng xe trước cổng, cũng không vội đi vào.
Cô nhìn lên bầu trời đen như mực, nhớ lại những vì sao mà Chu Thời Duật đã chỉ cho cô đêm đó, cô vẫn nhớ rõ khung cảnh lãng mạn khi ấy.
Nếu Chu Thời Duật không biết gì thì tốt biết mấy.
Trước mặt anh, cô luôn có thể là Bùi Vũ Ninh hoàn hảo nhất, rạng rỡ tươi đẹp nhất, là người phụ nữ thông minh xinh đẹp lại đáng yêu như anh nói.
Nhưng tại sao anh.
Tại sao anh phải thông minh như vậy, tại sao anh phải phá vỡ sự cân bằng giữa hai người.
Bùi Vũ Ninh gục vào vô lăng một lúc lâu, cho đến khi ông cụ gọi điện hỏi sao vẫn chưa về nhà, cô mới xuống xe.
Không ngờ vừa vào cửa liền nhìn thấy Chu Thời Duật đang ngồi trong phòng khách.
Bùi Tổ Vọng cười tủm tỉm: “Ninh Ninh, Thời Duật đợi cháu—”
Còn chưa nói xong câu, Bùi Vũ Ninh đã không nói lời nào trực tiếp lên tầng hai
Ông cụ: “…”
Chu Thời Duật tựa hồ đã sớm đoán trước kết quả này, quay người nói với ông cụ: “Không sao ạ, con lên nói chuyện với em ấy một lát.”
Bùi Vũ Ninh buồn bực về phòng mình, Chu Thời Duật liền đuổi theo: “Ninh Ninh.”
Một người muốn đóng cửa, còn người kia bận chặn cửa.
Nhìn thấy áp lực trên cánh tay Chu Thời Duật, Bùi Vũ Ninh vội vàng buông cửa ra, vừa lo lắng vừa tức giận: “Anh đi theo lên đây làm gì?”
Chu Thời Duật nhân cơ hội vào phòng rồi đóng cửa lại.
Hai người đứng đối mặt nhau, Bùi Vũ Ninh nhìn Cho Thời Duật, nhìn vài cái rồi lại quay lưng lại.
Cô không muốn bị khuôn mặt này mê hoặc đến mềm lòng.
Chu Thời Duật dừng một chút, cố gắng nắm lấy tay cô: “Là lỗi của anh, anh không nên lừa em, không nên giả vờ say, em đừng tức giận, được không?”
Bùi Vũ Ninh không nói gì nhưng cô ấy không từ chối Chu Thời Duật nắm tay cô ấy.
Chu Thời Duật kéo cô lại, mặt quay lại phía anh: “Hay là làm sao em mới hết giận, em nói đi.”
Bùi Vũ Ninh nhỏ giọng nói: “Mặt mũi cũng vứt đi rồi, xả giận gì cũng không có tác dụng.”
Chu Thời Duật hiểu Bùi Vũ Ninh, tâm trạng của cô bây giờ chẳng qua là vì bị bại lộ chứng rối loạn cưỡng chế trước mặt anh, lại còn tự biên tự diễn chuyện 5 nụ hôn kia.
Cô tâm cao khí ngạo như thế, làm sao có thể chịu được sự xấu hổ này.
“Nào có mất mặt.” Chu Thời Duật kiên nhẫn an ủi cô: “Anh không cảm thấy mất mặt chút nào.”
Nghe những lời này, Bùi Vũ Ninh càng tức giận hơn, đi đến cạnh ghế sô pha, khoanh tay ngồi xuống: “Người mất mặt đâu phải anh, người tự mình đa tình cũng đâu phải anh, người như kẻ ngốc tự dâng mình đến trước cửa cũng đâu phải anh, anh đương nhiên cảm thấy không rồi.”
Chu Thời Duật hơi ngừng lại: “Em làm sao biết được anh chưa từng làm những chuyện này?”
Bùi Vũ Ninh quay đầu nhìn anh.
Hôm nay trước khi Chu Thời Duật đến gặp Bùi Vũ Ninh, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, anh hiểu rõ tính cách của Bùi Vũ Ninh hơn bất kỳ ai khác, và cách duy nhất để thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực hiện tại của cô chính là chuyển những cảm xúc này cho anh.
Chuyển tất cả sự bối rối, xấu hổ, ngượng ngùng sang anh, để Bùi Vũ Ninh làm người ngoài cuộc.
Chu Thời Duật ngồi xuống trước mặt Bùi Vũ Ninh và lặp lại một lần nữa: “Những chuyện mà em nói, anh không nhỉ làm rồi mà còn làm rất nhiều lần.”
Bùi Vũ Ninh nhìn anh, rõ ràng là không tin.
Chu Thời Duật là người lạnh lùng tự phụ như vậy, quen biết nhau nhiều năm như thế, anh chu đáo tỉ mỉ, làm việc gì cũng đâu ra đấy, Bùi Vũ Ninh chưa bao giờ nắm được thóp của anh
Càng đừng nói đến loại chuyện như này.
Bùi Vũ Ninh khịt mũi: “Anh ít bịa chuyện lừa em đi.”
Chu Thời Duật lấy từ trong túi áo khoác ra một cuốn sổ ghi chú và đưa cho Bùi Vũ Ninh: “Em tự xem đi.”
Cuốn sổ này Bùi Vũ Ninh quen đến không thể quen hơn nữa, nó chính là thủ phạm gây ra nụ hôn giữa hai người
Cô nghi ngờ cầm trên tay rồi mở ra.
Cuốn sổ rõ ràng đã có dấu vết của thời gian, bìa sổ đã cũ, các trang bên trong không còn mới.
Lật liên tiếp mấy trang, trên đó có ghi mã cổ phiếu, còn có một số ký hiệu mà cô không hiểu nổi, giống như ký hiệu cho tư duy đặc biệt của Chu Thời Duật.
Bùi Vũ Ninh không hiểu lắm, ngẩng đầu lên hỏi: “?”
Chu Thời Duật nói: “Lật ra sau.”
“…”
Bùi Vũ Ninh chỉ đành kiên nhẫn tiếp tục, trong đống ghi chú phức tạp về tài chính thì một ngày nọ, phong cách cuốn sổ bỗng thay đổi, mã chứng khoán đột nhiên trở thành một câu ngắn ngọn:
“Cô ấy có vẻ không thích ăn gà lắm.”
Kể từ ngày ấy, trái tim của chàng thiếu niên mở ra một trang bí mật.
Bùi Vũ Ninh: “…”
Bùi Vũ Ninh dường như hiểu ra điều gì đó, tiếp tục xem —
“Thích kem vị hoàng đào.”
“Dị ứng với hạt ý dĩ.”
“Ghét mùi cua.”
“Trước khi đến kỳ hai ngày sẽ bị đau bụng.”
…
Những trang phía sau đều ghi lại những thói quen sinh hoạt hàng ngày của Bùi Vũ Ninh như thế này.
Ăn mặc đi ở, không gì không có.
Bùi Vũ Ninh cuối cùng cũng hiểu tại sao chú Vương lại có chiến lược kỹ càng tỉ mỉ như vậy.
Tim cô nhẹ nhàng rung động, ngẩng đầu lên: “Anh viết trong hai năm em ở nhà anh à?”
Chu Thời Duật: “Ừm.”
Bùi Vũ Ninh mím môi, mặc dù cô hơi cảm động, nhưng cô vẫn nói: “Này mà xấu hổ gì chứ, anh đừng dùng trò này lấy lòng em.”
“Cái này đương nhiên không tính.” Chu Thời Duật nói: “Em vẫn còn chưa xem hết.”
?
Bùi Vũ Ninh sửng sốt, sau đó lại nhìn sổ tay.
Lật từng trang đều là thói quen sinh hoạt của chính cô, khi Bùi Vũ Ninh đang định hỏi điều Chu Thời Duật nói là gì, cô đột nhiên nhìn thấy vào một ngày nọ, trên trang giấy trắng tinh chỉ có một câu.
“Cô ấy nói không có khả năng với mình.”
Bùi Vũ Ninh: “…?”
Tiếp sau đó –
“8/2018, nhìn thấy cô rồi, trạng thái khá tốt.”
“12/2018, cô uống say rồi.”
“3/2019, cô đã cho chim bồ câu ở quảng trường ăn cả nửa ngày.”
“Cô nhìn trúng một viên kim cương màu cam.”
“Về sớm hơn dự kiến.”
“Vẫn thích cãi nhau với mình.”
Chắc là sau khi cô về nước, hai người vẫn luôn qua lại với nhau nên phía sau không còn ghi gì nữa, câu cuối cùng ở trang cuối cùng, vừa giống như kết luận vừa giống như quyết tâm nào đó được mở ra, chỉ có ba từ:
“Bùi Vũ Ninh.”
Bùi Vũ Ninh xem một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, như thể bị nhồi nhét cho một Chu Thời Duật mà cô hoàn toàn không quen biết, anh hoàn toàn giấu kín bộ mặt khác của bản thân, bắt đầu từ câu nói “Cô ấy nói không có khả năng với mình” –
Bùi Vũ Ninh hoàn toàn không có ấn tượng, ngơ ngác hỏi anh: “Em khi nào…”
“Vào ngày em tròn 18 tuổi, bạn em hỏi em thích anh không, anh nghe em nói không có khả năng, nhưng như vậy thì sao.
“Em nước ngoài du học, anh sợ em ở nước ngoài bị người con trai khác theo đuổi nên lấy danh nghĩa đi công tác, cơ hồ cách mấy tháng anh đều sẽ bay đến London gặp em.”
“Ngày em về, ông nội định đưa em sang công ty ba anh thực tập, anh lại cố tình đề nghị đưa em đến chỗ anh.”
“Cho dù đi công tác, anh cũng muốn mang em đi cùng.”
“Mặc dù em đã nói rõ rằng là không có khả năng, nhưng những năm gần đây anh không phải vẫn luôn tự mình đa tình làm nhiều việc như vậy.
Anh dâng đến cửa nhiều lần như vậy, em cũng không nhìn thấy anh, cho đến lần đó anh giả say mới miễn cưỡng có được 5 nụ hôn.”
“Mất mặt thì sao chứ?”
Chu Thời Duật cúi đầu, nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay của Bùi Vũ Ninh
“Ít nhất cuối cùng anh không mất em, vậy là đủ rồi.”.