Nếu không phải từ nhỏ cô đã tham gia đủ loại tiệc rượu khác nhau, Bùi Vũ Ninh nghĩ có lẽ cô nhất định đã mất đi khả năng kiểm soát biểu cảm.
Quá bất ngờ.
Từ cho rằng hẹn hò với Chu Thời Duật trong thế giới hai người, đột nhiên trở thành hội nghị thường niên đầy khách mời của Cảng Duyệt.
Nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, Bùi Vũ Ninh cuối cùng cũng hiểu ý câu nói “thỏa mãn mọi tưởng tượng của bạn gái” của Chu Thời Duật.
Chỉ vì trước đó cô đã nói: “Công khai trong tưởng tượng của em không phải như thế này.
Em đã nghĩ chúng ta sẽ ở trong một dịp gì đó rất trang trọng hoặc trọng đại.
Em sẽ mặc một chiếc váy thật đẹp, anh cũng sẽ thật đẹp, chúng ta cùng cầm tay nhau xuất hiện.”
Bởi vì cô đã nói như vậy.
Chu Thời Duật đã làm đúng như vậy.
Bùi Vũ Ninh mặc một chiếc váy đẹp đẽ cao cấp, đeo trang sức xa xỉ, đón nhận ánh mắt của mọi người.
Cô không thể không che giấu sự ngạc nhiên, vui mừng trong lòng, thể hiện sự bình tĩnh, thong dong của một quý cô, phối hợp nắm tay Chu Thời Duật đi vào buổi tiệc tối.
Bước vào trong thế giới tưởng tượng của cô.
Giờ khắc này, cô là Bùi Vũ Ninh, đồng thời cũng là vợ chưa cưới mà Chu Thời Duật chính miệng thừa nhận.
Mọi người trong hội trường cũng tỏ ra kinh ngạc như trong dự kiến ——
“Chết tiệt? Chu Thời Duật và Bùi Vũ Ninh thật sự hợp nhau!”
“Sao tôi lại cảm thấy hai người này trông còn rất xứng đôi?”
“Một người đẹp trai một người xinh đẹp, hai nhà đều giàu có, bây giờ lại còn liên hôn, người có cuộc sống viên mãn cũng không dám viết kịch bản thế này.”
“Không phải hai người họ không hợp sao, sao bây giờ trông tình cảm vậy?”
“Nếu không thì sao, tới hội nghị thường niên của người ta chẳng lẽ xụ mặt sao? Cũng phải làm ăn kinh doanh chứ.”
“Nói xem ông chủ của Cảng Duyệt rốt cuộc là ai, thể diện lớn như vậy, người thừa kế của hai nhà tài phiệt lớn của Bắc Kinh cũng tới ủng hộ.”
“Không biết nữa.”
…
Sự xuất hiện của Chu Thời Duật và Bùi Vũ Ninh nhanh chóng trở thành tâm điểm của buổi tiệc, hai người thân mật nắm tay cũng khiến quần chúng hóng chuyện vô cùng ngạc nhiên, xì xào suy đoán nhiều khả năng khác nhau.
Trước khi bữa tiệc tối bắt đầu có một bài phát biểu khai mạc đơn giản do Hà tổng, đại diện quản lý cấp cao của Cảng Duyệt lên sân khấu phát biểu.
Trong khi trên sân khấu đang phát biểu, Chu Thời Duật và Bùi Vũ Ninh đứng ở dưới sân khấu, mọi người không ngừng tới mời rượu họ.
Hầu hết họ đều vì tin tức liên hôn trước đó mà nói lời chúc phúc và chúc mừng.
Đúng lúc này Bùi Vũ Ninh mới phát hiện, những người bạn trong nhóm của cô đều có mặt đây.
Không chỉ có bọn họ, còn có rất nhiều truyền thông, ngay cả ông nội vắng mặt đã lâu cũng tới, thậm chí còn có ba mẹ Chu.
Bây giờ người lớn hai nhà đang đứng cùng nhau, thỉnh thoảng liếc nhìn họ, vừa cười vừa nói gì đó, trên mặt rất mãn nguyện.
Ngoài mặt, Bùi Vũ Ninh vẫn tỏ ra bình tĩnh, cô kìm nén trái tim đang đập thình thịch nhân lúc bên cạnh không có ai thì thầm với Chu Thời Duật: “Sao ba mẹ anh cứ nhìn em cười thế….”
Chu Thời Duật đưa tay vén lọn tóc dài bên tai cô: “Điều mong đợi đã lâu cuối cùng cũng thành hiện thực, đương nhiên muốn cười rồi.”
Thật ra ba Chu, mẹ Chu từ lâu đã xem Bùi Vũ Ninh như nửa con gái ruột, cũng vẫn luôn có ý tưởng thân càng thêm thân.
Mấy năm nay họ cũng từng nói bóng gió trước mặt Chu Thời Duật, chẳng qua mối quan hệ của hai đứa nhỏ vẫn luôn không rõ ràng, thậm chí có đôi khi còn có vẻ tính cách không hợp, mẹ Chu không muốn miễn cưỡng Bùi Vũ Ninh, cho nên mới không đề cập đến.
Không ngờ đột nhiên lại được như ý nguyện, mẹ Chu vui mừng đến mức mấy đêm trằn trọc khó ngủ.
Bùi Vũ Ninh bị hành động đột ngột của Chu Thời Duật làm cho sững sờ, ngượng ngùng nhìn xung quanh: “Anh làm gì vậy, nhiều người đang nhìn kìa.”
Chu Thời Duật lại cố ý đến gần, thì thầm bên tai cô: “Anh còn có thể đi xa hơn.”
Bùi Vũ Ninh: “……”
Hai người làm động tác thân mật lên tục làm những người hóng chuyện không khỏi xuýt xoa.
Hai đối thủ một mất một còn này có phải cố ý tương tác hơi quá lố rồi không?
Ít nhiều gì cũng có chút giả tạo.
Bùi Vũ Ninh nhớ lại những gì Chu Thời Duật đã nói với cô trước đây —— “Bọn họ sẽ biết anh yêu em.”
Cô thầm nghĩ chắc là những cử chỉ nhỏ như vậy để thể hiện tình cảm với mình trước mắt mọi người.
Bùi Vũ Ninh cong môi, không ngờ Chu Thời Duật lại suy nghĩ cẩn thận như vậy, cô đang định phối hợp với anh, giúp anh chỉnh lại quần áo gì đó, đột nhiên có một nhân viên đi tới, không biết nói gì đó mà Chu Thời Duật nói với Bùi Vũ Ninh: “Anh đi một chút, sẽ quay lại ngay.”
Bùi Vũ Ninh gật đầu: “Vâng.”
Chu Thời Duật bên này vừa rời đi, Tống Nguyên Nguyên đã nóng lòng không chờ nổi xông ra, nhịn không được hóng hớt: “Má ơi, cục cưng và anh Duật nghiêm túc sao? Có phải anh ấy lấy cậu ra đỡ đạn hay không? Đến bây giờ tới vẫn chưa dám tin, hai người liên hôn chẳng phải ngày nào cũng ——”
Tống Nguyên Nguyên còn chưa dứt lời đã bị quản lý cấp cao của Tổng Duyệt trên sân khấu cắt ngang:
“Hôm nay chúng tôi đặc biệt mời ông Chu Thời Duật, Giám đốc điều hành của Tập đoàn Hoa Việt lên phát biểu tại hội nghị thường niên của chúng tôi.”
Tống Nguyên Nguyên: “???”
Không chỉ Tống Nguyên Nguyên mà các khách quý bên dưới đều thất thần nhìn nhau.
Phải biết rằng, đây là hội nghị thường niên của trung tâm Cảng Duyệt, người có thể lên sân khấu phát biểu tất nhiên những người có liên quan lợi ích với tập đoàn.
Hiện tại quản lý cấp cao của Cảng Duyệt trân trọng mời Chu Thời Duật lên sân khấu như thế, chẳng lẽ……?
Đón nhận sự thắc mắc và vỗ tay của mọi người, Chu Thời Duật thong dong bước lên sân khấu.
Hà tổng của trung tâm Cảng duyệt vừa mới lên tiếng gật đầu với anh, sau đó cung kính đứng sang một bên.
Chu Thời Duật luôn khiêm tốn, thật ra anh không muốn nói những điều này, nhưng vì không muốn trong cuộc đời của Bùi Vũ Ninh còn bất kỳ tiếc nuối nào, anh sẵn lòng đứng đây nói về những chuyện anh vốn dĩ không định công bố với công chúng.
Chu Thời Duật bình tĩnh đứng đó nhìn xuống sân khấu, tầm mắt anh dừng ở chỗ Bùi Vũ Ninh.
“Cảng Duyệt là một thương hiệu riêng được thành lập bởi tập đoàn Hoa Việt cách đây hai năm, vì vậy hôm nay tôi có cơ hội đứng đây cảm ơn tất cả mọi người.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều ồ lên.
Hóa ra ông chủ bí ẩn đằng sau Cảng Duyệt chính là Chu Thời Duật?!
Nhưng Chu Thời Duật nói còn chưa nói hết ——
“Từ khi Cảng Duyệt khai trương tôi ít khi xuất hiện, nhưng gần đây do ảnh hưởng của một số tin đồn, tôi không thể không đứng ra giải thích.
Từ ban đầu việc thành lập Cảng Duyệt hoàn toàn xuất phát từ nguyện vọng riêng của tôi.”
Anh hơi dừng rồi nói tiếp:
“Bởi vì vợ sắp cưới của tôi thích mua sắm, cho nên tôi hy vọng sẽ có một nơi tập hợp tất cả các thương hiệu yêu thích của cô ấy để cô ấy có thể mua được thứ mình thích ngay gần nhà.”
Mọi người: “……?”
Tống Nguyên Nguyên há to miệng, ngay cả Bùi Vũ Ninh cũng giật mình.
“Cảng Duyệt được thiết kế và bố trí theo sở thích của cô ấy, từ những điểm lớn như tông màu, chỉnh thể đến những điểm nhỏ như mùi hương trong không khí.”
“Vì vậy, trong bộ phận xúc tiến đầu tư của Cảng Duyệt có một quy tắc bất thành văn, chỉ cần là nhãn hiệu mà vợ sắp cưới của tôi đã tiêu dùng, sẽ có nhiều ưu tiên hơn các nhãn hiệu khác.”
“Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Cảng Duyệt, đợi lát nữa sẽ có rất nhiều phần quà được trao tặng, chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ.”
Nghe đến đó, mọi người gần như đều ngạc nhiên đến chết lặng.
Tống Nguyên Nguyên ngơ ra hồi lâu, không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt nhìn sang cổ Bùi Vũ Ninh.
Giỏi lắm, mất công lúc trước cô còn lo lắng Bùi Vũ Ninh bị dị ứng nghiêm trọng, dị ứng cái gì chứ, đó chính là dấu hôn!
Còn là tác phẩm của Chu Thời Duật!
Tống Nguyên Nguyên lắc đầu, cảm thán bản thân là người ngây thơ trong sáng, câu “Hai người liên hôn chẳng phải ngày nào cũng cãi nhau sao” còn chưa kịp nói hết cũng yên lặng biến thành ——
“Cậu nói đi, có phải hai người ngày nào cũng làm?”
Bùi Vũ Ninh: “….”
Nói thật, Bùi Vũ Ninh lúc này cũng chưa hoàn hồn.
Những lời này của Chu Thời Duật quá bất ngờ, nhưng nghĩ kỹ lại, khó trách khi cô lần đầu tới Cảng Duyệt đã cảm thấy chỗ nào cũng hợp ý mình, giống như nó được đặc biệt thiết kế dựa trên gu thẩm mỹ của cô.
Đến bây giờ cô mới biết, hóa ra là Chu Thời Duật xây dựng nó vì cô.
Bùi Vũ Ninh ngây ngốc nhìn Chu Thời Duật đi từ trên sân khấu đến bên cạnh cô, bình tĩnh nắm tay cô lần nữa, như thể những điều anh mới nói nhẹ nhàng như bông, không có gì to tát.
Nhưng những tiếng thảo luận xung quanh đủ để chứng tỏ mức độ bùng nổ mà những lời này mang đến ——
“Chu Thời Duật lên đó nói gì vậy.”
“Chắc là cậu ta cố ý nói cho chúng ta biết cậu ta xây dựng Cảng Duyệt xa hoa này là vì Bùi Vũ Ninh.”
“Trời ạ, vậy là chúng ta hiểu lầm rồi sao? Không biết sau lưng chúng ta người ta tình bể bình đến cỡ nào nữa!!”
“Đợi một chút, mọi người có nhớ đêm từ thiện Bùi Vũ Ninh tổ chức khi mới về nước không? Đó là hoạt động đầu tiên được tổ chức ở Cảng Duyệt, hay thật, lúc ấy chắc cậu ta đang ngấm ngầm ủng hộ vợ, về sau còn quyên góp tới 8000 vạn.”
“Vậy việc họ thường tỏ ra bất đồng với nhau trong những sự kiện công khai là sao?”
“Nói không chừng đôi tình nhân trẻ giận dỗi nhau.
Không biết Chu Thời Duật thường dỗ dành vị đại tiểu thư này như thế nào? Một trung tâm mua sắm lớn như vậy cũng có thể xây, cậu ta còn có gì làm không được.”
“Chỉ có tôi vẫn cảm thấy họ đang tạo hiệu ứng couple thôi sao?”
“Vậy đêm từ thiện kia giải thích như thế nào? Cũng không thể tạo hiệu ứng couple từ sớm như vậy chứ, rõ ràng đã có gian tình từ lâu rồi.”
…
Sau bài phát biểu của Chu Thời Duật, hội nghị thường niên của Cảng Duyệt đã trở thành hội nghị thảo luận về tình yêu bí mật của Chu Thời Duật và Bùi Vũ Ninh.
Thật ra trong lòng Bùi Vũ Ninh cũng không kém phần hưng phấn, nhưng để duy trì phong thái đại tiểu thư nên mặt cô lúc nào cũng cười điềm đạm.
Mãi mới tìm được một cơ hội, cô nhỏ giọng nói với Chu Thời Duật: “Em muốn đến nhà vệ sinh.”
Chu Thời Duật còn chưa kịp nói gì, cô đã lập tức bổ sung: “Anh đi cùng em nhé.”
Thật ra, Bùi Vũ Ninh không nói Chu Thời Duật cũng sẽ đi cùng: “Được.”
Hai người cùng nhau đi qua đám đông rời khỏi đại sảnh.
Mới vừa đến một nơi yên tĩnh vắng vẻ, Bùi Vũ Ninh bỏ lớp ngụy trang xuống, phấn khích làm nũng: “Tại sao anh không nói với em anh mở Cảng Duyệt vì em?”
Có gió ở lối đi, Chu Thời Duật cởi áo vest của mình khoác lên người Bùi Vũ Ninh: “Bây giờ nói với em cũng không muộn.”
Lúc trước anh thấy trên tài khoản mạng xã hội của Bùi Vũ Ninh, lúc thì vì không mua được túi xách của nhãn hiệu nào đó mà không vui, lúc thì lại không kịp bay đến thành phố nào đó mua một món đồ phiên bản giới hạn mà chán nản, khi đó Chu Thời Duật đã nảy ra ý tưởng này.
Tạo ra một trung tâm mua sắm sang trọng hàng đầu có tầm ảnh hưởng, tập hợp tất cả các nhãn hiệu cô thích để cô có thể mua sắm bất cứ khi nào cô muốn.
“Tại sao anh lại giấu em nhiều chuyện như vậy?” Bùi Vũ Ninh đắm chìm trong mật ngọt tình yêu đang mở cờ trong bụng nhưng lại giả vờ chất vấn anh: “Anh nói thật đi, còn có điều gì mà em không biết nữa.”
“Anh quên rồi.” Chu Thời Duật cố ý lảng tránh, cười tủm tỉm nói: “Khi nào nhớ ra anh sẽ nói với em.”
Bùi Vũ Ninh mím môi, không thèm hỏi nữa, thấy xung quanh không có ai, cô ôm choàng lấy cổ anh làm nũng: “Hôn em.”
Chu Thời Duật cong môi, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Bùi Vũ Ninh vừa định phản đối anh làm cho có lệ, Chu Thời Duật đột nhiên chuyển tới má trái của cô, lại hôn nhẹ một cái.
Bùi Vũ Ninh ngẩn ngơ, đến khi anh hôn xong má phải cô mới dường như hiểu ra gì đó.
Chu Thời Duật tiếp tục hôn chóp mũi, sau đó đến cằm, hơi nóng từ từ di chuyển lên trên, cuối cùng dừng ở bên môi.
Tạm dừng một chút.
Rồi dịu dàng hôn.
Không hơn, không kém, vừa đúng 6 lần.
Bùi Vũ Ninh chợt nhớ đến cách sắp xếp trưng bày trong đại sảnh mà cô vừa thấy.
Món ngọt được xếp theo nhóm 6 cái, ly đế dài cũng 6 chiếc một nhóm.
Miễn là những thứ có thể sắp xếp theo số lượng, đều là 6 cái một nhóm.
Chu Thời Duật quan tâm đến cảm nhận của cô mọi lúc mọi nơi.
Bây giờ đến hôn cũng như vậy……
Lòng Bùi Vũ Ninh dường như được rót đầy mật ngọt, cô lẩm bẩm: “Ai dạy anh?”
“Anh tự sáng tạo ra.” Chu Thời Duật rất bình tĩnh: “Phương pháp sáu bước hôn tán tỉnh bạn gái.”
…
Phương pháp hôn này quá hữu ích đối với Bùi Vũ Ninh.
Cô nhếch môi, hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nhỏ giọng nói bên tai Chu Thời Duật: “Vậy từ nay về sau anh phải tuân theo tiêu chuẩn này nhé.”
Chu Thời Duật lại nhắc nhở đầy ẩn ý: “Nhưng hình như em còn nợ anh gì đó.”
Bùi Vũ Ninh: “….”
–
Hai người âm thầm thì thầm ở chỗ khuất, lại không biết toàn bọ quá trình đã được tường thuật trực tiếp trong đại sảnh.
“Đù, thật sao?”
“Chính mắt tôi nhìn thấy còn không thật sao? Bùi Vũ Ninh làm nũng nói hôn em, sau đó Chu Thời Duật liền hôn! Mấu chốt là gì, là người ta hôn một lần còn không đủ, hôn từ đây ——” Người nọ vừa nói vừa chỉ vào trán của mình, theo thứ tự diễn từng cái một: “Lại đến hai bên má, mũi, cằm, cuối cùng mới là môi.
Mỗi một nụ hôn, muốn bao nhiêu dịu dàng có bao bấy nhiêu dịu dàng, muốn bao nhiêu kiên nhẫn có bấy nhiêu kiên nhẫn, tôi chưa từng thấy Chu Thời Duật như vậy bao giờ.”
“Xem ra không phải là diễn.”
“Vốn tưởng là tình yêu plastic không ngờ lại là chân ái?”
“…… Sao tôi đột nhiên thấy ghen tỵ thế này?”
Một đám người đang sôi nổi hóng hớt, Chu Thời Duật và Bùi Vũ Ninh từ hậu trường tay trong tay đi ra, trên mặt hai người đều có sự thong dong, hào phóng của người thừa kế, không hề nhìn ra họ mới làm một việc như hôn trộm trong hậu trường.
Mọi người nháy mắt, liên tục ám chỉ —— “Ra rồi, ra rồi.
Còn khoác thêm áo cho vợ kìa.”
Rõ ràng là hội nghị của một tập đoàn, đến cuối cùng lại thành khung cảnh hóng chuyện tình yêu của người thừa kế hai gia đình lớn.
Mọi người dồn dập gửi ảnh và tin tức đi, những người trong giới khác không thể đến dự tiệc cũng gần như đều hóng được tin này.
Cái gì đối thủ một mất một còn, cái gì bát tự không hợp.
Người ta rõ ràng lấy trúng kịch bản yêu sâu sắc.
Sau khi trở lại, Chu Thời Duật bị một số nhà đầu tư gọi đi, Bùi Vũ Ninh cũng bị Tống Nguyên Nguyên và Tống Tinh Dã giữ chặt hỏi đông hỏi tây.
Nhưng Bùi Vũ Ninh lại thất thần.
Cô nhìn Chu Thời Duật cách đó không xa.
Áo vest của anh còn trên người cô, bây giờ anh chỉ ăn một chiếc áo sơ mi, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp.
Khi đối mặt người ngoài, anh rất ít cười, lúc nào cũng lạnh nhạt, cấm dục.
Chỉ có Bùi Vũ Ninh biết, bên dưới bề ngoài cấm dục của anh là dáng vẻ gì.
Nhớ tới 6 nụ hôn dịu dàng vừa rồi, Bùi Vũ Ninh nuốt nước bọt, cô bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ bốc đồng.
Đầu bên kia, sau khi xã giao với hai nhà đầu tư, Chu Thời Duật quay lại tìm Bùi Vũ Ninh, nhưng thấy cô hơi cau mày nói: “Em thấy không khoẻ lắm.”
Chu Thời Duật giúp cô kéo áo khoác lại: “Em sao vậy?”
“Không biết.” Bùi Vũ Ninh lắc đầu, đỡ trán: “Em hơi choáng.”
Chu Thời Duật liền gọi điện cho Mạnh Trạch, sau khi cúp máy anh nắm tay cô nói: “Anh bảo người dọn một phòng trên lầu.
Em nghỉ ngơi trước đi, bên này kết thúc anh sẽ qua đón em.”
Bùi Vũ Ninh ậm ừ: “Vâng.”
Hai người rời khỏi buổi tiệc, đi thang máy lên phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn.
Sau khi Mạnh Trạch giao thẻ phòng cho Chu Thời Duật thì rời đi.
Chu Thời Duật đi mở cửa, Bùi Vũ Ninh đi theo phía sau.
Tuyết đầu mùa còn đang rơi ngoài cửa sổ, tầng cao nhất rất yên tĩnh, bước trên thảm mềm mại thảm không phát ra chút âm thanh nào.
Hai người lần lượt đi vào, Chu Thời Duật bật đèn ở lối vào, đang định giúp Bùi Vũ Ninh tìm giày, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng cười.
Anh hơi dừng, xoay người lại.
Bùi Vũ Ninh dựa ở lối vào, trên môi nở nụ cười mơ hồ khó hiểu, hoàn toàn không nhìn ra có chỗ nào không khỏe.
Chu Thời Duật dường như hiểu ra, đứng thẳng người nhìn cô: “Em lại bày trò gì thế?”
Bùi Vũ Ninh không nói gì, cô lấy thỏi son NO.6 từ trong túi ra, vặn nắp, đối mặt với Chu Thời Duật, lớp son chậm rãi lướt qua môi dưới, khơi lên màu sắc gợi cảm.
“Đẹp không?”
Hầu kết của Chu Thời Duật nhúc nhích.
Bùi Vũ Ninh vẫn mỉm cười, cười vừa quyến rũ hư hỏng, đột nhiên cô nghiêng người về phía trước, giữ cà vạt của Chu Thời Duật, nhẹ nhàng kéo anh xuống.
Kéo đến trước môi cô.
Tiếng hít thở xen lẫn hương thơm trong không khí —— “Em muốn anh.”
Bùi Vũ Ninh biết bản thân rất điên cuồng.
Nhưng điên cuồng một lần vì người mình thích, cô cảm thấy đó là một loại hạnh phúc.
Đôi mắt của Chu Thời Duật tràn ngập màu sắc mê hoặc của đôi môi đó.
Anh kìm nén một chút, giọng nói hơi khàn: “Anh đã uống rượu.”
Ý của Chu Thời Duật là ——
Cồn có lẽ sẽ làm một số việc vượt khỏi tầm kiểm soát.
Nhưng Bùi Vũ Ninh lại nói: “Vậy sao?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, môi dường như chạm vào nhau: “Mùi vị thế nào để em nếm thử.”
Hơi thở quấn quít, không khí như thiêu đốt.
Chu Thời Duật không nói gì.
Vài giây sau, anh không chút biểu cảm lấy điện thoại ra gọi cho Hạ tổng ở dưới lầu: “Tôi có việc phải đi trước, mọi việc còn lại anh lo liệu đi.”
Nói xong, ném điện thoại sang một bên.
Anh nới lỏng cà vạt, một tay nhấc Bùi Vũ Ninh, bế cô đến tiền sảnh ngồi xuống, siết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô rồi hôn cô..