Yêu Đương Với Ảnh Đế Pháo Hôi Nổi Đình Đám


"Trần Tư Vũ bị máy cảm biến bắn trúng, out!"
Trần Tư Vũ bĩu môi.
Cởi chiếc mũ bảo hiểm bí bách khiến cả người ướt đẫm mồ hôi ra, anh ta vừa đi tới chỗ nghỉ thì Nhiêu Manh Manh - người bị loại đầu tiên bỗng gọi anh ta lại.
"Tư Vũ."
Nhiêu Manh Manh bên cạnh nhìn anh.

Nụ cười mà trước đây anh luôn cảm thấy rất dịu dàng lúc này lại thấy vô cùng rợn người.
Trái cổ của Trần Tư Vũ trượt lên trượt xuống, ánh mắt né tránh nói: "Chuyện gì thế?"
Cái tên này không biết xấu hổ mà còn hỏi?
Nhiêu Manh Manh tức cành hông, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng: "Lúc nãy khi Tử Xuyên tới sao anh không giúp tôi?"
Thợ quay phim Vj vẫn đi theo bọn cũng sợ đến nuốt nước bọt khi nghe được giọng điệu của Nhiêu Manh Manh.
Trước khi Châu Tử Xuyên hộp gỗ đạo cụ, đội của Nhiêu Manh Manh và Trần Tư Vũ mà anh đi theo ghi hình đúng là một cặp đôi lý tưởng.

Anh ta đã ghi lại được không ít những cảnh thân mật hot nhất của tiết mục tạp kỹ tình yêu này.
Thiếu nữ ngây thơ dựa vào nam sinh tuấn tú, mà chàng trai trẻ vẫn sẽ nhẹ nhàng ôm cô gái vào lòng che chở cho cô dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất.
Vốn dĩ vj còn đang tưởng tượng biết đâu sau khi tập này được phát sóng, Nhiêu Manh Manh và Trần Tư Vũ sẽ có fan CP, nhưng ai ngờ sau khi Châu Tử Xuyên cướp được hộp gỗ thì mọi thứ đã thay đổi.
Nhiêu Manh Manh đang âm thầm cười chế nhạo, chờ lời thích của Trần Tư Vũ.
Vốn là khi vừa bị phát hiện, Nhiêu Manh Manh chỉ cần vượt qua đường hầm để Trần Tư Vũ mở cửa nhà gỗ thì vẫn có thể trốn được một lúc.
Ai ngờ khi Trần Tư Vũ thấy cô bị bại lộ thì quay đầu đi luôn, đã vậy còn đóng cửa nhà gỗ, khiến máy cảm biến của cô bị Châu Tử Xuyên bắn trúng.
Thế mà bây giờ người này còn không biết ngại mà hỏi cô: “Chuyện gì thế?”
Trần Tư Vũ dịu giọng nói: "Manh Manh, trong hai chúng ta cuối cùng vẫn phải có một người bị phát hiện, dù sao cũng phải để lại một người mới có thể xoay chuyển tình thế."
"Manh Manh, không phải tôi nói cô nhưng cô đúng là quá yếu.

Tôi muốn giúp cô nhưng cũng hết cách." Trần Tư Vũ nói xong lại hùng hồn bổ sung thêm một câu: "Nếu tôi không ở lại thì thời gian chơi trung bình của chúng ta còn ngắn hơn nữa ấy chứ."
Nhiêu Manh Manh tức anh ách, suýt chút nữa cô đã thốt lên mấy lời chửi thề mà cô đã kìm nén từ lúc ra mắt cho tới nay.
Nếu không có Vj bên cạnh thì cô đã cho tên Trần Tư Vũ này biết cái gì gọi là chị đại trường cấp ba thành phố.
Tuy đây chỉ là trò chơi nhưng trong lòng Nhiêu Manh Manh vẫn tức không chịu được.
Nếu không phải vì duy trì hình ảnh một cô gái yếu ớt trong sáng thì cô sẽ yếu đến mức này sao?
Hơn nữa trước ống kính Trần Tư Vũ lại đổ hết tội lên người cô?
Nếu biết trước Trần Tư Vũ là thứ đàn ông bán đứng đồng đội như vậy, lúc đó cô không nên cố đổi hình của Châu Tử Xuyên.

Một tiết mục tránh né đơn giản như vậy mà một người thuộc top ba tốt như Nhiêu Manh không làm được sao?
ràng là nghĩ nhiều thể hiện điểm nàng thanh thuần "Trực nam chém" người thiết, cố ý cho cơ hội để Trần Tư vũ biểu diễn che chở nàng một mặt, mới sẽ như vậy nhược không rõ sót tức cùng hắn tập hợp một khối.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, một người đàn ông ngay cả núi giả cũng không leo lên được thì chỉ là một tên vô dụng.
Nhiêu Manh Manh nghĩ vậy liền lộ ra nụ cười khách sáo.
"Hóa ra là như vậy." Nhiêu Manh Manh thở dài thườn thượt: "Là do tôi nghĩ anh rất giỏi, tôi nghĩ anh có thể thi thử với Tử Xuyên một trận, không ngờ anh lại bỏ đi luôn."
Trần Tư Vũ: "..."
Trần Tư Vũ nghiến răng, tầm mặt chạm với ánh mắt của Nhiêu Manh Manh.
Ánh mắt họ chạm nhau, cả người cùng nheo mắt, như có một luồng điện vô hình xẹt qua.
...!Chết tiệt! Đừng nghĩ tôi không biết cô đang nói móc tôi!
...!Nhưng nói móc thì cứ nói móc, ai sợ ai?
Cùng lúc đó.
Dưới ánh nắng ngày hè nóng gắt, hai bóng người mặc đồng phục rằn ri màu vàng nâu, đội mũ bảo hiểm chen vào giữa những khe hở của hai chiếc rương gỗ.
Lạc Cửu Ca mệt mỏi tựa lên rương gỗ, dạng hai tay hai chân ra chiếm hơn nửa vị trí, vẻ mặt u ám.
Cô ta cũng không biết rốt cuộc nhân tài nào trong ekip chương trình truyền tin tức cho cô ta...
Nói cẩn thận cảm xúc mãnh liệt gần người cảnh tượng, lại chính là này không biết cái gì chân nhân đối kháng?
Nhưng sau khi bắt đầu trò chơi cô ta mới biết quả thật trong này có rất nhiều tình huống hai người dính sát vào nhau...Đúng là đủ nồng nhiệt, đủ hot.
Nhưng tại sao cô ta lại chung đội với Lộ Nhâm? Lạc Cửu Ca nghiến răng ken két.
Cô ta và Lộ Nhâm chen chúc trong không gian chật hẹp này chỉ cách nhau một lòng bàn tay.
Lộ Nhân siết nắm tay, đặt sát bên đùi, vạch rõ giới tuyến với cô, như thể không muốn đụng tới cô.

Cậu ta đứng thẳng tắp trước mặt cô như tránh tà.
Lạc Cửu Ca: "..."
Lạc Cửu Ca tức cành hông.
Đây đã là lần thứ mấy rồi?
Vừa rồi dưới mái hiên trong rừng cây cũng vậy.

Cô ta chỉ đứng mệt dựa người qua, không ngờ Lộ Nhâm lại tránh ra.
Tránh
Ra
Rồi.
Lạc Cửu Ca vừa nghĩ tới chuyện đó thì giận sôi người.

Nếu biết trước cô ta và Lộ Nhâm sẽ xảy ra tình huống lúng túng như vậy lại còn mặc quần áo dày cộp, trên đầu còn đội thêm chiếc mũ bảo hiểm nặng thì cô ăn kiếng làm cái gì?
Vốn dĩ không nhúc nhích còn đỡ, nhưng lúc nãy bọn họ đã chạy một quãng, bây giờ cô ta lại bị Lộ Nhâm chọc giận, khiến dạ dày cô ta đau quặn từng cơn.
Trên người mặc một đống quần áo.

Trên đỉnh đầu là ánh mặt trời nóng rực, mồ hôi nóng, mồ hôi lạnh thay nhau túa ra, Lạc Cửu Ca cắn chặt môi.
...!Nếu không có máy quay bên cạnh, nếu Tô Hi không tới đây…
Cô ta thật sự muốn bỏ của chạy lấy người ngay lập tức.
"Ầm!"
Là tiếng súng vang lên.
"Tôi đến rồi!" Châu Tử Xuyên cười khằng khặc: "Lộ Nhâm, cậu trốn ở đâu?"
Hứa Thanh Thanh còn phóng đại hơn Châu Tử Xuyên.

Cô cầm hộp gỗ trong tay, kiêu ngạo nói: "Hứa Thanh Thanh tôi đã tới đây, cậu chạy đâu cho thoát?"
Lộ Nhâm cạn lời: "..."
...!Cô hai à, không phải lúc nãy cô chê chán phèo à? Sao bây giờ lại chơi hăng thế?
Còn mười tám phút nữa sẽ kết thúc.
Không biết Châu Tử Xuyên và Hứa Thanh Thanh lấy được hộp gỗ đạo cụ ở đâu, chỉ biết bây giờ bọn họ bắt đầu bắt người.
Nhiêu Manh Manh là người bị loại đầu tiên.
Trần Tư Vũ là người thứ hai.

Lộ Nhâm nhớ cậu đã xem đồng hồ, khi ekip chương trình thông báo, một mình Trần Tư Vũ còn trốn thêm năm sáu phút.
Cũng may lúc đó cậu và Lạc Cửu Ca lẩn đi nhanh, bằng không máy cảm biến sau lưng đã bị bắn trúng rồi.
Giọng nói của Châu Tử Xuyên càng lúc càng gần.
Không được phải đổi chỗ trốn khách nhanh lên mới được.
Lạc Cửu Ca lại ráng nhịn đau, mím môi nói: "...!Đi, chúng ta lại phải đổi chỗ trốn khác thôi."
Cô ta xoay người muốn trốn ra từ khe hở ở đầu đằng kia nhưng khuỷu tay bỗng bị Lộ Nhâm kéo lại.
Lạc Cửu Ca hơi sững người, quay đầu nhìn Lộ Nhâm.
"Cô Lạc..." Lộ Nhâm ngượng ngùng nói: "...!Có phải cô bị đau dạ dày không?"
Lạc Cửu Ca: "..."

Lạc Cửu Ca hời hợt nói: "Chỉ hơi đau thôi, không sao đâu."
Lộ Nhâm liếc mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Hay là..."
"Không được bỏ đi!"
Lạc Cửu Ca không đợi Lộ Nhâm nói xong đã mạnh mẽ ngắt lời: "Còn mười phút cuối, không thể thua."
...!Hơn nữa Tô Hi vẫn chưa bị loại!
Dù Lạc Cửu Ca không thích… cô ta cắn răng nhưng chẳng lẽ ngay cả chơi game cô ta cũng thua sao?
Cú lắm!
Lộ Nhâm lắc đầu nói: "Không phải, em không phải nói bỏ đi."
Lộ Nhâm liếc nhìn vj đang đi theo mình, cúi người thì thầm vào tai Lạc Cửu Ca một câu.
Lạc Cửu Ca hơi khựng lại, vẻ mặt hơi thay đổi cuối cùng cũng gật đầu.
...
Đếm ngược mười phút cuối.
Mặt trời từ từ lặn xuống, Châu Tử Xuyên nhìn thấy một góc quần áo ngụy trang và bóng người kéo dài sau hàng rào gỗ, hai mắt chợt sáng lên.
"Thanh Thanh, hình như cô Lạc đang ở bên kia!" Châu Tử Xuyên chỉ về phía trước, kích động đè giọng thì thầm: "Hai chúng ta đi vòng từ phía sau, cô đi đầu này, tôi đi đầu kia."
Hứa Thanh Thanh ra dấu OK cực ngầu.
Hai người chia nhau đánh bọc hai bên.
Châu Tử Xuyên chạy chậm về phía bên trái, vui vẻ “à há” một tiếng: "Cô Lạc! Lộ Nhâm! Ngoan ngoãn đầu hàng đi..."
Châu Tử Xuyên chưa nói hết câu đã ngẩn tò te.
Một giây sau một tiếng “Pằng” vang lên.
"Máy cảm biến của Châu Tử Xuyên bị bắn trúng, out!"
Hứa Thanh Thanh hoảng hồn chốc lát khi nghe được thông báo này.
...!Ngoài bọn họ ra còn ai lấy được hộp gỗ nữa?
Lộ Nhâm hay là n Bắc Lâm?
Mặc kệ, phải loại bỏ Lạc Cửu Ca trước rồi tính sau.

Hứa Thanh Thanh sa sầm mặt, lộ người ra ngoài chuẩn bị bắn máy cảm biến của Lạc Cửu Ca từ phía sau.
Nhưng chỉ chớp mắt lại “pằng” một tiếng.
"Máy cảm biến của Hứa Thanh Thanh bị bắn trúng, out!"
Sau lưng bỗng run lên, Hứa Thanh Thanh sửng sốt trong tích tắc, vẻ mặt ảo não, giận dữ quay đầu lại lập tức đối mặt với n Bắc Lâm và người phụ nữ Tô Hi kia.
"Thật ngại quá...!" Tô Hi đứng bên cạnh n Bắc Lâm, vẻ mặt dịu dàng lóe lên tia cười đắc ý: "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau."
Chỉ trong tích tắc n Bắc Lâm đã bắn trúng hai người nhưng trên mặt anh vẫn không có biểu hiện gì.
Vj hồi hộp đi theo quay phim bên cạnh nhìn ảnh đế cầm chắc hộp gỗ đạo cụ tiến từng bước
Tô Hi liếc mắt nhìn n Bắc Lâm, khuôn mặt đỏ lựng mỉm cười: "Bây giờ chỉ còn sót lại Lộ Cửu Ca và tiểu Lộ, đúng không?"
n Bắc Lâm n dứt khoát gật đầu "Ừ" một tiếng, khóe mắt liếc nhìn qua những vật thể có thể che chắn xung quanh.
Tô Hi thoáng sững người, bỗng nghĩ tới một việc.

"...!Tại sao lúc nãy Châu Tử Xuyên không đánh bật máy cảm biến của Lạc Cửu Ca...!“A!"
Trên lưng Tô Hi hơi run lên, cô kinh hãi thét lên.
"Máy cảm ứng của Tô Hi bị bắn trúng, out!"
Một cánh tay duỗi ra từ phía sau!
m Bắc Lâm đột ngột quay người lại, máy cảm biến được giữ lại nhưng "cạch" một tiếng hộp gỗ trong tay anh rơi xuống đất.
Lộ Nhâm vốn định chạy tới lấy hộp gỗ của n Bắc Lâm, nhưng khi thấy nó rơi xuống đất, tim cậu như thắt lại, nhanh chóng đưa tay với lấy..
"Máy cảm biến của Lạc Cửu Ca bị bắn trúng, out!"
Sau lưng Lộ Nhâm run lên, vai cậu bỗng bị nắm lấy, cả người bị kéo về sau như gà con bị đại bàng tha cổ, lảo đảo đứng không vững!
Không được!
Còn thiếu một chút nữa thôi! Chỉ cần găng tay laser của cậu đụng tới máy cảm biến trên lưng n Bắc Lâm, cậu sẽ thắng!
Lộ Nhâm nghĩ vậy, cậu cắn chặt răng cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, bàn tay đang nắm lấy vai áo của n Bắc Lâm vẫn giữ chặt không buông, cánh tay còn lại chạm vào máy cảm biến trên lưng n Bắc Lâm.
Lần này nam chính cũng bị cậu kéo ngã, chỉ là...
Trời đất quay cuồng, Lộ Nhâm hoảng sợ mở to mắt, gương mặt đẹp trai hoàn hảo của n Bắc Lâm nhanh chóng phóng to trong con ngươi cậu, mang theo dáng vẻ ngạc nhiên tột độ.
"Rầm "
Hai mũ bảo hiểm chạm vào nhau phát ra tiếng kêu nặng nề.
...
...!Thắng rồi sao?
Tại sao lại không có tiếng thông báo?
Lạc Cửu Ca ôm bụng đau, vẻ mặt buồn bực đi ra từ rào chắn bên kia.
"Rầm" một tiếng, Lạc Cửu Ca vô thức ngẩng đầu lên.
Một giây sau, cô ta thấy n Bắc Lâm và Lộ Nhâm ngã xuống đất..

?
Lạc Cửu Ca lập tức lùi về sau ba bước, cả người như bị trời trồng.
Châu Tử Xuyên, Hứa Thanh Thanh, và Tô Hi đứng ở đằng kia cũng trợn mắt ngoác mồm nhìn cảnh tượng trước mặt.
Dáng vẻ giống hệt Lộ Cửu Ca.
Ánh hoàng hôn buông xuống, bộ quần áo ngụy trang của hai người nhuộm một màu tím cam mơ màng lãng mạn.
Lộ Nhâm chết lặng nhìn môi mình dính chặt vào môi n Bắc Lâm.
Mùi máu tanh bất chợt truyền tới.
Đáng lẽ ra cậu nên thét lên nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Lộ Nhâm sửng sốt đến mức quên chớp mắt, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hàng mi dày rậm của n Bắc Lâm đang khẽ run lên.
Chỉ mấy giây mà dài như hàng thế kỷ, mãi đến khi...
Mãi đến khi môi cậu bỗng bị n Bắc Lâm cắn mạnh một cái...
Lộ Nhâm: "...!?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận