Vô lý.
Quá vô lý.
Lộ Nhâm ủ rũ thở dài, trong bồn tắm đầy bong bóng.
Không, tại sao quần áo lại rơi xuống...?
Ngay cả khi rơi xuống, sao mình lại có thể không nhận ra chứ?
Nghĩ đến vẻ mặt ngốc nghếch cậu lúc đưa cái giá áo rỗng không, Lộ Nhâm nằm trong nước, rầu rĩ hỏi trần nhà, có cần phải xấu hổ như vậy không.
May thay, có rất nhiều đồ ngủ dự phòng trong phòng tổng thống, nếu không vừa vào phòng đã làm bẩn đồ ngủ rồi tìm nhân viên đổi...
...Quá kỳ lạ!
Ngay cả vậy nhưng chuyện cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
“...Không phải là xấu hổ chứ?”
Giọng nói cười như không cười của Ân Bắc Lâm như vẫn còn văng vẳng bên tai, Lộ Nhâm hít sâu một hơi, lắc đầu thật mạnh.
...Không, không thể như thế này nữa!
Lộ Nhâm đầu tóc ướt đẫm, vẻ mặt nặng nề như ra đón pháp trường, hạ quyết tâm nắm chặt hai tay, cuối cùng mở cửa.
Đèn không sáng lắm, Ân Bắc Lâm dường như mới chỉ bật một nửa đèn, anh dựa vào đầu giường, yên lặng đọc sách, để lại một ngọn đèn tường.
Ở nhà cũng gần như vậy, nhưng không hiểu sao Lộ Nhâm lại vô thức nuốt nước bọt.
Nhưng giây tiếp theo, cậu nhận ra mình vừa làm gì, bỗng ngây người.
Đm đừng vậy chứ!
Không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao, bình tĩnh!
Sau khi làm xong công tác chuẩn bị tâm lý, Lộ Nhâm cẩn thận bước tới, khăn tắm trên đầu, hùng hổ hét lên: "Anh! Em tắm rửa xong rồi!”
“Ừm" Anh không ngẩng đầu, nhẹ giọng trả lời.
"Bơi trong phòng tắm đủ chưa?"
Lộ Nhâm, "…"
Khí thế hừng hực bỗng bị phá nát, Lộ Nhâm thanh minh, "Em không bơi, chỉ ngâm hơi lâu chút…"
Ân Bắc Lâm không khỏi nhíu mày, "Vậy à."
"Đúng, đúng vậy." Lộ Nhâm ho khan một tiếng, vội vàng leo lên giường, đổi chủ đề, "Nhưng bồn tắm thật sự rất lớn, lớn hơn nhà chúng ta—"
Nói được nửa câu, Lộ Nhâm đột nhiên ngậm miệng lại, suýt chút nữa cắn lưỡi.
Đm, cậu nói gì vậy? Lộ Nhâm sợ chết khiếp, suýt chút nữa công khai sống chung–
"Khá lớn," người bên cạnh chậm rãi lật một trang, giọng nói bình tĩnh, "Lớn hơn nhà chúng ta một chút.”...
Lộ Nhâm, "..."
Lộ Nhâm mất hồn kéo chăn lên cao, không còn muốn nghĩ xem sau khi câu nói này được phát sóng thì người hâm mộ sẽ phản ứng như thế nào.
Kệ đi.
Hoàn hồn, khóe miệng Lộ Nhâm giật giật, suy nghĩ, dù sao cũng hôn trên chương trình rồi, cũng chẳng sao.
Nghĩ như vậy, Lộ Nhâm yên lặng một hồi trong chăn, lại chui đầu ra ngoài.
Ân Bắc Lâm bên cạnh nằm đọc sách, cậu nằm co rúm ở trên giường, nội tâm than thở.
Này! Tại sao chương trình này lại thu điện thoại cơ chứ?
Vốn dĩ ở nhà, Ân Bắc Lâm bên cạnh đang đọc sách, cậu sẽ nghịch điện thoại di động, xem video lướt Weibo, sắp đến giờ ngủ sẽ lại bắt đầu đọc truyện cổ tích hoặc bách khoa toàn thư mười phút mười lăm phút để bắt đầu ngủ.
Nhưng...
Nhưng bây giờ mới chưa đến mười giờ!!
Mười giờ, đối với một người trưởng thành, buổi tối mới vừa bắt đầu!
Nếu bây giờ đi sấy tóc, thì vẫn quá sớm để đi ngủ —— Dù sao cũng phải mười hai giờ chứ?
Nghĩ đến đây, Lộ Nhâm không khỏi liếc Ân Bắc Lâm một cái.
Sau hai phút.
Cánh tay bị chọc chọc, Ân Bắc Lâm ngẩng lên, mắt phượng liếc qua.
Lộ Nhâm nhìn anh ngại ngùng cười, "...Anh, bây giờ đi ngủ còn sớm quá, chúng ta xem phim đi?"
...
Lộ Nhâm đang cầm điều khiển, vừa chọn phim, vừa nghiêm mặt như đang làm chuyện đại sự.
–Đây là phim kinh dị, không.
–Giày cao gót và giày da kiễng chân trên trang bìa này, nhìn là biết phim tình cảm.
Lộ Nhâm bỏ qua không chút suy nghĩ.
Sau khi chọn và chọn, Lộ Nhâm dừng lại ở một tấm áp phích.
Phía trên là khuôn mặt tươi cười của một đứa bé, phía sau là hai người đàn ông, được xếp vào thể loại hài / hành động - nhìn thế nào cũng không liên quan gì đến tình yêu, Lộ Nhâm mãn nguyện gật đầu.
Với điểm đánh giá 85, Lộ Nhâm đưa ra quyết định cuối cùng, "Anh, chúng ta xem cái này thì sao?"
Ân Bắc Lâm liếc mắt nhìn, "Ừm" một tiếng rồi thản nhiên đóng sách lại, đặt qua một bên.
"Mở đi."
Lộ Nhâm nhận lệnh, lập tức bấm mở.
Hình rồng vừa hiện ra, giây tiếp theo, cả căn phòng đột nhiên tối sầm lại.
"!"
Lộ Nhâm căng thẳng, lập tức hỏi: "Anh, sao anh lại tắt đèn?"
Ân Bắc Lâm kỳ lạ liếc cậu một cái, "Không phải xem phim sao."
Lộ Nhâm, "Ồ…" đúng.
Tắt thì tắt.
Lộ Nhâm thầm mặc niệm, bình tĩnh, bình tĩnh, đừng chuyện gì cũng kinh ngạc như thế.
Niệm vài lần, cậu bắt đầu xem phim.
Phim này khá kén người xem, bìa poster là trẻ con mà không ngờ lại là phim hành động, Lộ Nhâm không nhịn được cười khi chứng kiến cảnh hai người đàn ông giành lấy em bé.
Ân Bắc Lâm thỉnh thoảng bật cười, Lộ Nhâm nghe thấy cũng yên tâm, cảm thấy mình đã lựa chọn đúng.
Ai biết rằng thư giãn chưa được nửa tiếng, trên màn hình đột nhiên đến đoạn đặc vụ mang đứa bé đi làm nhiệm vụ, hai người, hai ống kính, hôn cô gái tóc vàng nóng bỏng.
Lộ Nhâm lại đông cứng rồi.
Đây, đây không phải là một bộ phim hành động hài hước à...
Được rồi, mặc dù tình tiết cần thiết, nhưng cảnh thân mật của hai người cùng một lúc không phải là hơi quá sao?? Hả?
Điểm 85 đó không phải vì thế này chứ? Lộ Nhâm đơ, "..."
Lộ Nhâm cố hết sức đem cái cớ là người trưởng thành để trấn tĩnh lại, cười gượng một tiếng, "Hahaha, cũng may đứa bé không nhìn thấy..."
"Ừm."
Lại im lặng.
Lộ Nhâm hối hận khi không xem phim ma.
Phim vẫn đang chiếu, bóng trên chăn liên tục thay đổi, nụ hôn trên màn ảnh thật mạnh mẽ, bên tai có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh của nụ hôn...!Lộ Nhâm đỏ bừng cả mặt.
Các giác quan dường như cũng được phóng đại mạnh mẽ.
Cho dù ồn ào như vậy, Lộ Nhâm cũng có thể cảm giác được Ân Bắc Lâm hít thở nhẹ nhàng.
...Mùi sữa tắm thoang thoảng trên cơ thể anh.
Đó là mùi nước hoa nhẹ, rất dễ ngửi thấy, đặc biệt là bây giờ...!Càng rõ ràng hơn.
Lộ Nhâm khó chịu cử động.
Chịu đựng đi, chịu đựng thêm chút nữa ...!Không có gì, dù sao rồi cũng sẽ qua thôi.
Nhưng không, hai ba phút sau, máy quay quay đến một trong người phụ nữ gợi cảm, cưỡi trên người đặc vụ, men theo rượu trên người anh ta, liếm rồi hôn khắp nơi, giây tiếp theo sẽ là mưa gió bão bùng–
Đm không thể chịu đựng được nữa!
Lộ Nhâm lập tức bóp điều khiển ấn tạm dừng, im lặng hai giây mới nói: "Anh… Muộn lắm rồi, đi ngủ thôi."
Mặc dù đồng hồ trên tường mới chạy chưa đến bốn mươi phút, Lộ Nhâm đẩy sang cho ekip chương trình, giả bộ thờ ơ, "Dù sao xem tiếp, ekip cũng không chiếu, đừng xem nữa."
Ân Bắc Lâm nhướng mày nhìn cậu, nhịn cười “Ừm” một tiếng.
Lộ Nhâm vội tắt TV.
Phòng ngủ bỗng tối sầm lại.
Cậu định nằm xuống, nhưng giây tiếp theo, gáy đột nhiên bị đè xuống.
"Chờ đã."
Ân Bắc Lâm trầm giọng nói.
Cổ Lộ Nhâm cứng đờ ngay lập tức.
Ngón tay của anh lướt nhẹ theo mái tóc, đầu ngón tay ấm áp chạm vào lỗ tai, khiến cổ Lộ Nhâm không khỏi rụt lại.
Thánh thần ơi, tim Lộ Nhâm thình thịch, không phải sẽ lại..!
Một giây tiếp theo, đúng như dự đoán, Ân Bắc Lâm cử động.
Ngón tay đặt trên gối hơi cong, Lộ Nhâm đột nhiên nhắm mắt lại, căng thẳng đến mức nín thở—
Hai giây sau.
Điều đó đã không xảy ra mà thay vào đó là tiếng bật đèn “Tách”.
Lộ Nhâm, "…?"
Ánh mắt đột nhiên sáng lên, mở mắt chớp chớp.
Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn tường, Lộ Nhâm ngây người.
Khóe mắt Ân Bắc Lâm lộ ra ý cười.
Nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của cậu, Ân Bắc Lâm dừng lại, cười khẽ, "Tôi chỉ muốn xem tóc cậu khô hay chưa thôi."
Lộ Nhâm, "…"
Lộ Nhâm, "."
Cmn, chuyện gì thế này??!!
Sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng, Lộ Nhâm gần như muốn bốc hơi tại chỗ, lắp bắp nói: "Em, em tưởng ...!không phải—"
Tưởng là, cmn, cậu không thể nói em tưởng anh sẽ hôn, Lộ Nhâm càng thêm xấu hổ, không tự chủ được, vô cùng ngượng ngùng nhìn vào mắt Ân Bắc Lâm, "Em chỉ là...!ừm..." Xem phim nhiều quá? Nhập vai luôn rồi?
Còn chưa kịp nghĩ ra cái cớ thì cằm cậu đột nhiên bị ngón trỏ mảnh khảnh nhấc lên.
Giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, Lộ Nhâm bỗng mắt mở mắt ra, lông mi rung rung.
Một nụ hôn in trên khóe môi cậu.
Một nụ hôn nhẹ nhàng.
Ân Bắc Lâm chỉ dừng không đến hai giây liền trở lại vị trí ban đầu.
Ánh sáng từ đèn tường phản chiếu vào đôi mắt phượng đen thẳm của anh, Lộ Nhâm ngây người nhìn anh, nhìn anh vuốt tóc sau cổ cậu.
"Ừm." Ân Bắc Lâm suy tư hai giây, trầm giọng nói: "Tóc khô rồi, ngủ đi."
“Tách”
Đèn lại tắt.
"Ngủ ngon."
Lộ Nhâm, "..."
Ngủ ngon.
Ngủ ngon con khỉ.
Quay lưng về phía Ân Bắc Lâm, Lộ Nhâm thở dài một hơi, ngủ không được.
Sao lại thế này?
Rõ ràng hôm nay Ân Bắc Lâm không có cắn cổ cậu...!Đáng ra nếu không có mấy hành vi “quấy rối” này cậu sẽ phải ngủ ngon mới đúng , tại sao lại không buồn ngủ một chút nào?
Thậm chí quá tỉnh táo, nhắm mắt đếm cừu ba trăm lần, nhưng vẫn vô cùng tỉnh táo.
Trong bóng tối, mí mắt Lộ Nhâm run lên, mở to mắt.
Lặng lẽ, chậm rãi, cậu xoay người, đối mặt với Ân Bắc Lâm.
Nhưng khi quay lại, cậu mới nhận ra mình không cần cẩn thận như vậy - Ân Bắc Lâm đã ngủ rồi.
Lộ Nhâm, "..." Người này sao có thể ngủ say như vậy?
Nhìn khuôn mặt thư thái ngủ say của anh, Lộ Nhâm gần như muốn lay nam chính dậy, hét lên: "Có đó không, tôi không ngủ được"!
Nhớ
...Thật tiếc cậu không có gan đó.
Nhưng chất lượng giấc ngủ của Ân Bắc Lâm lúc nào cũng không được tốt lắm, lúc nào cậu cũng ngủ trước, không biết nam chính ngủ lúc nào, nhưng mỗi khi tỉnh dậy, Ân Bắc Lâm đều ngủ dậy rất sớm.
Chắc mệt lắm, hôm nay mới ngủ nhanh vậy.
Nghĩ đến đây, Lộ Nhâm mím môi, trong lòng đột nhiên không biết miêu tả là cảm xúc gì.
Lộ Nhâm đổi tư thế, kê một tay dưới đầu.
Ánh sao ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh trăng sáng ngời, có thể nhìn rõ khuôn mặt đang say ngủ của Ân Bắc Lâm.
Mái tóc lòa xòa trước trán khiến anh có chút trẻ con hơn, đôi mắt phượng nhắm nghiền, lông mi đen dài, lông mày và xương mũi hẹp tạo thành vùng chữ T điển trai, đôi môi mỏng nhạt như màu nước, hơi mím lại...
Nhìn chằm chằm vào bờ môi đó hồi lâu, Lộ Nhâm không khỏi đưa tay ra.
Dưới ánh trăng, cậu nín thở, hai mắt lo lắng mở to, ngón tay cẩn thận chạm vào môi Ân Bắc Lâm...
Ân Bắc Lâm khẽ nhúc nhích lông mày, tựa như cảm nhận được.
...Đm!
Lộ Nhâm giật mình vội thu tay về.
Nắm chặt lòng bàn tay, cậu nhắm mắt như mới lại chuyện xấu.
Tim cậu đập rất nhanh, cậu còn không biết vừa rồi mình làm cái quái gì nữa - tại sao lại chạm vào miệng của nam chính làm gì!!
Bị, bị hôn còn chưa đủ sao??
Cũng may Ân Bắc Lâm không có tỉnh lại, nếu không cũng không biết giải thích như thế nào.
Sau vài giây chờ đợi, chắc chắn rằng người bên cạnh vẫn chưa tỉnh.
Lộ Nhâm thở phào nhẹ nhõm vừa định xoay người, giây tiếp theo, cậu đột nhiên mở mắt ra!
Mặt nóng ran, nhắm chặt mắt, trong lòng bắt đầu niệm kinh Phật.
...Sắc là hư không, hư không là sắc, à không, hư không vẫn là hư không...
Trời ơi, nhanh đưa con vào giấc ngủ đi.
Ân Bắc Lâm đặt chân lên bắp chân cậu, tay còn lại vòng qua eo cậu.
Hơi thở dài đều đặn của Ân Bắc Lâm phà lên cổ, Lộ Nhâm nuốt nước bọt, hai tay co quắp không biết để vào đâu!
Cmn...!Lộ Nhâm tức giận nghĩ, người này ngủ rồi sao còn có thể giở trò như vậy!!
Chỗ nào đó xấu hổ cử động.
Nhưng "tên lưu manh" chỉ ngủ say, thật thà không động tĩnh gì.
Lộ Nhâm không có người để đùn đẩy trách nhiệm, chỉ có thể xấu hổ, khom người như con tôm, mặt lại bắt đầu nóng lên.