Ba ngày nghỉ kết thúc, Lộ Nhâm lại trở về đoàn phim《Triêu Sinh》.
Cậu tới phòng hóa trang từ rất sớm, stylist cũng đã chuẩn bị tốt.
Lộ Nhâm ở phòng hóa trang, ngồi xuống tạo hình như bình thường, bên cạnh là một người đeo kính râm, cũng chậm rãi ngồi xuống.
Lộ Nhâm tò mò liếc mắt một cái, giây tiếp theo, người bên cạnh bỗng đẩy kính râm lên trên đầu —— hóa ra là Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ ngồi xuống, nhướng lông mày sâu xa nhìn Lộ Nhâm giống như bộ dáng cậu hiểu tớ hiểu: “Mấy ngày nay bận quá, cậu nghỉ phép tớ kín lịch.
“Tớ thấy cậu lúc trước rồi." Trần Tư Vũ hơi nghi vấn nói: “Nhưng mà sao có thể không tường tận như vậy chứ, biện pháp kia của tớ không có tác dụng sao? Bạn cậu sau đó thì sao?"
Lỗ tai Lộ Nhâm tức khắc hơi đỏ lên.
Còn may lúc này chuyên viên trang điểm muốn sửa tóc mái, Lộ Nhâm vội vàng che giấu mà nhắm mắt, run rẩy dựng cái ngón cái: “Không, biện pháp kia của cậu… bạn tớ nói rất tuyệt."
Trần Tư Vũ tức thì cười tươi đắc ý.
“Ha, chuyện đó đương nhiên rồi, cũng không nhìn xem tớ là ai.”
Nói xong, khóe môi Trần Tư Vũ cong lên, ở bên cạnh cậu lướt điện thoại.
Lộ Nhâm vốn tưởng rằng nói vậy là được rồi.
Kết quả chờ chuyên viên trang điểm sửa xong tóc cho cậu, lúc đi lấy bình phun định hình tóc, Trần Tư Vũ bỗng nhiên sát lại gần.
Trong lòng Lộ Nhâm lộp bộp một tiếng.
Giây tiếp theo, cậu nghe thấy giọng Tư Vũ vừa thận trọng lại hàm chứa niềm vui hóng chuyện, hỏi: “Này… Bọn họ thổ lộ rồi sao?”
Lộ Nhâm nghẹn một lúc: “…Chưa.”
“Chuyện ấy mà chưa?!” Trần Tư Vũ lập tức nhíu mi: “Sao có thể chưa được?”
“À,” Lộ Nhâm chột dạ mà nhìn chóp mũi chính mình: “...Tớ cũng không biết, cậu ấy, à, chính là cậu ấy nói chưa.”
Trần Tư Vũ hận sắt không rèn thành thép mà nhìn hỏi: “Không phải chứ? Đều đã ra như vậy rồi, chẳng lẽ sếp cậu ta không cùng cậu ta vận động sao?”
…Vận động?
Lộ Nhâm còn chưa phản ứng lại, Trần Tư Vũ đã ở bên cạnh vỗ tay: “Không vận động sao?”
Lộ Nhâm lúc này mới biết là cái gì, cậu bỗng xấu hổ tới mức hơi đỏ lên—— vẫn may có kem che khuyết điểm, trừ lỗ tai ra, cũng không nhìn ra điểm gì khác lạ.
“Không, không có!”
Trần Tư Vũ: “…”
Vẻ mặt Trần Tư Vũ khinh bỉ: “Sếp của bạn cậu có phải không được hay không vậy."
Lộ Nhâm: “…”
Lộ Nhâm mơ hồ đáp: Chuyện đó thì…hẳn là vẫn được.”
“Nếu không phải không được." Trần Tư Vũ thắc mắc: “Vậy bọn họ rốt cuộc làm cái gì?”
…Bọn họ rốt cuộc làm cái gì…
Bị hỏi đến vấn đề này, yết hầu Lộ Nhâm nhịn không được mà nuốt nuốt, ánh mắt lơ mơ, bỗng dưng hồi tưởng lại một đêm tròn phòng tắm đó.
…
Cậu bị Ân Bắc Lâm ôm vào phòng tắm.
Lộ Nhâm vẫn còn ngớ người, đã bị Ân Bắc Lâm đặt xuống bệ rửa mặt.
Mông chạm xuống bệ rửa mặt lạnh lẽo, Lộ Nhâm ngốc nghếch nhìn Ân Bắc Lâm: “Làm, làm gì vậy?”
Ân Bắc Lâm liếc mắt nhìn cậu, vô cùng đúng lý hợp tình nói: "Đến cậu giúp tôi rồi."
Vừa nói như vậy xong, tay cậu đã bị Ân Bắc Lâm kéo đến trước ngực —— thì ra là muốn cậu giúp anh cởi quần áo.
Lộ Nhâm toát mồ hôi: "...Biết rồi.”
Người này thật là… quá ấu trĩ!
Còn nữa, không phải cởi áo sao? Đem cậu đặt ở bệ rửa mặt là muốn làm gì?
Cậu cũng không quá thấp…Lộ Nhâm đen mặt.
Mình cũng tới!
Cởi thì cởi, xem ai mặt dày hơn ai!
Nghĩ như thế, Lộ Nhâm nhấp nhấp miệng, học dáng vẻ Ân Bắc Lâm, thong thả ung dung cởi cúc áo đầu tiên của Ân Bắc Lâm.
Lại chậm rãi đi xuống, đường cong tính lưu hầu kết dần lộ ra.
Lộ Nhâm cố ý giả bộ dừng một chút, ngón tay giữ quần áo hơi kéo ra.
Cậu lớn mật kéo hai cái, liền trông thấy xương quai xanh hơi gồ lên của Ân Bắc Lâm.
Ân Bắc Lâm cũng không nói chuyện.
Chỉ nhướng mày, bình thản như cũ tùy cậu hành động —— thậm chí tay còn hơi dang ra, thuận tiện cho động tác của cậu.
Khóe miệng Lộ Nhâm co rút.
Cmn, rốt cuộc là anh đùa giỡn cậu, hay là hầu hạ Hoàng Thượng thay quần áo hả…?
Nghĩ như thế, trên trán Lộ Nhâm đen thêm vài phần, động tác trên tay bỗng chốc nhanh hơn.
Chỉ là…
Thuận theo tay càng cởi xuống phía dưới, Lộ Nhâm không khỏi nuốt nước miếng.
Cái gì mà giúp Ân Bắc Lâm cởi quần áo…
Hoàn toàn là giết địch một trăm, tự tổn hại hai ngàn…
Dần dần buông áo sơ mi ra, thân thể ngà voi điêu khắc từ từ lộ ra.
Trên cơ thể người đứng trước mặt cậu không có một chút thịt thừa, cơ bụng săn chắc rõ nét, dưới ánh đèn buồng tắm bỗng nhuộm vẻ ấm áp.
Còn cả chuyện cậu ngồi trên bệ rửa mặt, Ân Bắc Lâm đứng trước cậu như vậy, Lộ Nhâm có một loại ảo giác giống như Ân Bắc Lâm có thể đem cậu chế trụ cả người.
Yết hầu Lộ Nhâm lăn lộn, trên mặt nóng lên.
Động tác mở từng nút cũng bắt đầu loạn lên.
Ân Bắc Lâm thản nhiên như cũ nhìn cậu,không hề có chủ dáng vẻ e lệ.
Đợi đến lúc cơ bụng Ân Bắc Lâm lộ ra hoàn toàn, Lộ Nhâm cúi đầu,nhanh chóng buông lỏng tay.
“Sao lại không nhìn tôi.” Ân Bắc Lâm nhìn cái đầu đen trước mặt, cười nhẹ một tiếng: “Cậu xấu hổ sao?"
“Chuyện này có gì mà xấu hổ…”
“Hả?” Ân Bắc Lâm lười biếng hỏi: "Thế sao cậu không ngẩng đầu?”
Sao lại không ngẩng đầu? Lộ Nhâm có chút quẫn, vừa xấu hổ mà ngẩng đầu, ngoài miệng không chịu thua lại bồi thêm một câu: “Đều là đàn ông với nhau, có cái gì đáng xem ——”
Ân Bắc Lâm giống như đoán trước được vậy, bỗng dưng cúi đầu xuống hôn.
Lời nói ra liền bị người kia chặn ở môi.
Lông mi Lộ Nhậm run rẩy, sau đó dần dần nheo lại.
Cuối cùng cậu mê mang nhắm mắt.
Đây là một nụ hôn ôn nhu mà sâu sắc.
( chỉ là hôn môi)
Eo cậu bị Ân Bắc Lâm ôm, cái gáy được bàn tay to khỏe của Ân Bắc Lâm nâng, sự ấm áp ở lòng bàn tay anh dán lên cổ cậu, hương tùng nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi.
Cậu nhắm hai mắt, bị hôn đến mơ mơ hồ hồ, không tự giác ôm lấy bả vai Ân Bắc Lâm.
(cổ trở lên)
Đợi đến khi một tầng nước thấm lên vai cậu, Lộ Nhâm bị lạnh đến cả kinh, mới hoảng hồn ý thức được mà hồi thần.
Vừa nhìn lại, cậu thiếu chút nữa chửi "Đm" thành tiếng.
Cậu bị Ân Bắc Lâm ôm như đứa trẻ, ngồi xuống bồn tắm!!
Này mẹ nó là chuyện gì thế!
Tức thì từ đầu đến chân Lộ Nhâm đỏ lên, hai tay cậu chống trên vai Ân Bắc Lâm, lắp ba lắp bắp, giọng nói không chút nhanh nhẹn, “Đm, anh muốn làm cái gì……”
Ân Bắc Lâm day cắn lỗ tai cậu, giọng điệu ngả ngớn.
“ Cậu nghĩ như nào.”
Thanh âm này vừa từ tính lại lười biếng, Lộ Nhâm đầu tiên là sửng sốt, phản ứng lại thì trên mặt đã nóng rực.
Mà quân địch đã tiến công xuống dưới.
Từ vành tai hôn xuống, anh ở bên gáy cậu dán dán cọ cọ.
(cổ trở lên)
Môi vuốt ve qua cổ, điện lưu từ dưới xương chạy lên, ngón tay Lộ Nhâm chống trên vai Ân Bắc Lâm chợt cuộn lại , một lúc không nhịn xuống, khẽ hừ thành tiếng.
(cổ trở lên)
Bị âm thanh của chính mình dọa sợ, mặt Lộ Nhâm bỗng chốc đỏ lên.
…Đm, đây không phải đánh lén sao.
Trong bồn tắm, nước dần dần vượt quá cẳng chân, dâng lên đùi, dần dần đầy toàn bộ bồn tắm.
Ngón tay thon dài dọc theo sống lưng, cho dù bị dòng nước ấm áp vây quanh, Lộ Nhâm vẫn như cũ có thể cảm giác được rõ ràng cảm giác Ân Bắc Lâm mơn trớn—— cái loại cảm giác này quá kỳ dị, rõ ràng chỉ là ôm nhẹ nhàng, lại không ngừng dấy lên từng đợt tê dại, cậu không khống chế được, vô thức hơi run run.
Bàn tay to lớn vuốt ve tới một chỗ, trong lòng Lộ Nhâm nhảy dựng, kinh sợ mở mắt ra, “…Anh!”
Nghe được tiếng kêu của cậu, Ân Bắc Lâm “ừm”một tiếng: “Làm sao thế.”
…Làm sao thế?
Anh còn không biết xấu hổ hỏi làm sao thế??
Lộ Nhâm khẩn trương muốn chết, trên mặt bị hơi nước nung đến ửng đỏ không biết thành bộ dạng gì, bỗng dưng ngăn chặn tay Ân Bắc Lâm.
Ân Bắc Lâm nhìn cậu, mắt phượng thâm trầm.
Lộ Nhâm lắp bắp nói: “Em, em còn chưa chuẩn bị tốt…”
Ân Bắc Lâm lười nhác đáp: "Tôi chuẩn bị tốt rồi.”
Lộ Nhâm: “…”
Anh chuẩn bị tốt cũng không thể!!!
Lộ Nhâm đỏ mặt vừa muốn phản bác, Lộ Tiểu Nhâm đã bị người ta nắm.
Ân Bắc Lâm thong thả ung dung động tay một chút.
Lộ Nhâm tức khắc kêu lên một tiếng.
Giống như vô cùng thích âm thanh này của cậu, Ân Bắc Lâm cười nhẹ một tiếng.
Lồng ngực hai người dán lên nhau,Ân Bắc Lâm cười như vậy, giống như lồng ngực cậu cũng có một tiếng vang dọc theo.
“Thoải mái sao.”
“…”
“…Nơi này… Hay là nơi này?”
“…”
“Hả” Bên tai là giọng nói lười biếng Ân Bắc Lâm: “Không nói lời nào thì anh ngừng đó.”
… Tắm rửa một chút phí lời như vậy làm gì?
Lỗ tai Lộ Nhâm hồng hồng, vô lực không lên tiếng.
Vốn dĩ cậu rúc người bên gáy tóc đen của Ân Bắc Lâm, giống như không tiếng động thúc giục, lại cọ cọ bả vai Ân Bắc Lâm.
(cổ trở lên)
Cái động tác này tựa hồ lấy lòng được Ân Bắc Lâm, Lộ Nhâm nghe thấy tiếng cười nhẹ bên tai.
“Lại làm nũng.”
… Ai làm nũng hả!! Lão tử là muốn anh mau động đi kìa!!
Lộ Nhâm đang muốn rít gào, cậu dứt khoát duỗi tay rời xuống —— nửa đường đã bị tay người nọ chế trụ, áp ở phía sau.
Lỗ tai bị anh gặm, ánh mắt xấu xa khẽ di chuyển.
(cổ trở lên )
Lộ Nhâm hơi run run.
Nhưng mà sau đó, nụ hôn rơi xuống vành tai,nhĩ tai, cuối cùng trên cằm cũng bị gặm cắn nhè nhẹ.
Eo Lộ Nhâm từng đợt mềm mại, tay bị Ân Bắc Lâm đè ở phía sau.
Trên mặt Lộ Nhâm hồng đến mức không biết thành dáng vẻ gì, hơn phân nửa thân thể dựa lên ngực Ân Bắc Lâm, giống như nếu không có anh chống đỡ, cậu sẽ ngã ngay xuống nước.
(cổ trở lên)
Lộ Nhâm dốc hết toàn lực, mới đem những thanh âm mất mặt kia nuốt nghẹn trở về.
Tuy rằng đến cuối cùng, cậu vẫn bị tên ác ma kia buộc hừ thành tiếng…
Nhưng mấy cái này đều không thể lấy làm lý do cho kiểu nói của Ân Bắc Lâm!!
Ân Bắc Lâm nhướng mày: “Hai lần rồi đó?”
Lộ Nhâm: “…”
Tóm lại, đến cuối cùng, nước bồn tắm không thể dùng.
Ân Bắc Lâm lại buông ra một lần nữa.
Cũng là lúc này, Ân Bắc Lâm mới không mang dáng vẻ thiếu gia gì kia.
Bị hầu hạ đến thoải mái dễ chịu, Lộ Nhâm dựa vào bồn tắm, đến đầu ngón tay cũng mềm, động cũng không chẳng thèm động, hai mắt mơ màng, muốn nói lý cũng khó nói.
… Đến sau đó tắm xong như thế nào, hồi ức Lộ Nhâm cũng không rõ.
Cậu chỉ nhớ rõ nước trong bồn tắm ấm áp, tóc đen phía sau Ân Bắc Lâm ướt dầm dề, cái trán anh trơn bóng, còn nhớ cả trong làn hơi nước đó, thoả mãn nửa rũ mắt phượng, cùng với…
Ngón tay thon dài, sạch sẽ lại trắng nõn.
Chuyên viên trang điểm cầm bình phun định hình trở về, nhìn thấy Lộ Nhâm, bỗng chốc kinh ngạc mở to hai mắt, “Thầy Tiểu Lộ, phấn nền này của chúng ta này là tầng đỏ sao?!!”
Lộ Nhâm: "…”