Yêu Đương Với Ảnh Đế Pháo Hôi Nổi Đình Đám


Chiếc nhẫn nhẹ nhàng lấp lánh dưới ánh sáng, Lộ Nhâm chua mũi.
Còn chưa cảm động hai giây, Ân Bắc Lâm nhướng mày nhìn cậu.
“Cục cưng, chúng ta có nên tiếp tục không?”
…?
Lộ Nhâm lắp bắp, “…Tiếp tục cái gì?”
Ân Bắc Lâm chớp chớp đôi mắt đen, “Thay quần áo.”
Lộ Nhâm, “…”
Lộ Nhâm, “==”
Không phải là không được, nhưng anh có thể đừng như vậy được không?!!!
Như nghe được tiếng lòng của cậu, Ân Bắc Lâm cười, cúi mặt, xoa chóp mũi.
——Lộ Nhâm đột nhiên nhận ra một chuyện.
Lộ Nhâm trong lòng không khỏi rên rỉ, vội vàng che miệng Ân Bắc Lâm, “Chờ đã, chờ đã!”
Lộ Nhâm vội vàng nói: “Không phải anh đã đọc được tin nhắn đó sao anh… ngày mai em phải gặp người đó…!”
Còn chưa kịp nói xong, lòng bàn tay đột nhiên ngứa ngáy, ươn ướt.
Lộ Nhâm ngơ ngác nhìn đôi mắt tươi cười của Ân Bắc Lâm, lúc sau mới kịp phản ứng, đột nhiên rút tay về, trên mặt lại có chút đỏ lên.
Chết tiệt, người này thật sự là… không nghiêm túc!
Nhưng giây phút chùng xuống này đã tạo cơ hội cho hai người gần hơn.
Ân Bắc Lâm tiến lại gần, hình ảnh phản chiếu trong mắt càng ngày càng lớn.
Lộ Nhâm chống tay xuống giường lắp bắp nói: “Em, em không dậy nổi thì sao?”
Người trước mắt dường như không có ý định tránh ra.
Một giây tiếp theo, Lộ Nhâm nghe Ân Bắc Lâm bình tĩnh nói: “Không sao.”
“Anh dậy nổi.”
Lộ Nhâm, “Nhưng mà…”
Cậu muốn nói thêm, nhưng mới nói được hai chữ, môi đã bị chặn lại.
Sự ấm áp bao phủ lên đôi môi.
Hai đầu mũi áp vào nhau, Lộ Nhâm vẫn có thể ngửi thấy mùi trầm hương còn lưu lại trên người Ân Bắc Lâm, đến mức cậu có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong con ngươi của Ân Bắc Lâm.
Hàm răng bị cạy ra, Ân Bắc Lâm độc đoán hôn lấy cậu.
Lộ Nhâm nhắm mắt lại, trên mặt nóng rực, nhưng lại ý thức được nâng lên cằm.
Nụ hôn kéo dài hồi lâu, Ân Bắc Lâm thẳng tắp mở to đôi mắt phượng sáng ngời, “Nếu ngày mai chúng ta phải dậy sớm, đi tắm trước đi?”
Lộ Nhâm lông mi rung rung, mở mắt bối rối.
…Tắm, tắm?
…Tắm kiểu gì?

(Kéo đèn, kéo đèn, kéo đèn)

Ngày hôm sau, Lộ Nhâm bị giày vò đến lúc nào không rõ, mơ màng tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ dịu dàng của Ân Bắc Lâm đối diện với mình.
Lông mi dài dài, một tay ôm lấy eo cậu, gần như ôm cậu vào lòng.
Rèm cửa sổ che đi, nắng không chói chang.
Tóc Ân Bắc Lâm cọ vào mặt cậu, Lộ Nhâm cảm thấy ngứa ngáy, nhìn một hồi liền không nhịn được vươn tay ra khỏi chăn, cẩn thận sờ lên đầu Ân Bắc Lâm.
Bây giờ không còn bí mật nào với anh nữa.
Trái tim Lộ Nhâm thoả mãn, nghĩ đến đây không khỏi nhếch mép, lại sờ đầu Ân Bắc Lâm.
Ân Bắc Lâm khàn khàn “ưm” cọ vào vai cậu, như tỉnh ngủ.
Lộ Nhâm không biết tại sao, nhưng lỗ tai lại đỏ lên vì tiếng “ưm” này.
“Mấy giờ rồi?” Ân Bắc Lâm khàn giọng nói, “Cục cưng.”
Lộ Nhâm vô thức nhìn thời gian, “Mười giờ rồi.”
Ừm.
Mười giờ rồi.
Một giây tiếp theo, Lộ Nhâm kinh hãi trợn to hai mắt.
Dm!!! Mười giờ rồi!!!
Sắp muộn rồi!!!
Ânn Bắc Lâm, lừa đảo, không phải nói sẽ dậy sớm sao?!!!
Trịnh Bình ngồi một mình trong phòng riêng khuất trong quán trà.
Còn mười phút nữa là đến thời gian đã hẹn.
Nhưng Lộ Nhâm vẫn mất tích.
Trịnh Bình bưng trà lên nhấp một ngụm với vẻ mặt không hài lòng
Trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào Lộ Nhâm biết người gửi tin nhắn là mình, bà ta kiêng dè Ân Bắc Lâm, sẽ không làm gì với cậu, vậy nên không thèm đến luôn.
Nghĩ đến đây, Trịnh Bình cau mày, toàn thân phát ra khí lạnh.
Nhưng giây tiếp theo, cửa có tiếng động.
- Người đến.
Trịnh Bình lạnh lùng đặt tách trà xuống, vừa liếc qua, bầu khí lạnh toàn thân đột nhiên ngưng lại.
Trịnh Bình ngạc nhiên nói: “Bắc Lâm, cháu… sao cháu lại ở đây?”

Ân Bắc Lâm hờ hững gật đầu, "Cô Trịnh.” Trịnh Bình kinh ngạc nhìn Ân Bắc Lâm, ai biết được Ân Bắc Lâm không chỉ đến, phía sau còn có một cái đầu thò ra.
Một giây tiếp theo, Trịnh Bình nhìn thấy Lộ Nhâm vung tay lên, lúng túng chào hỏi, “Xin chào.”
Trịnh Bình, “…”
Bị bạo kích hai lần vẫn chưa đủ.
Sau đó, Trịnh Bình nhìn thấy Ân Bắc Lâm kéo ghế, lên lên xuống xuống, như là phục vụ, nhẹ nhàng để Lộ Nhâm ngồi xuống.
Trịnh Bình, “…”
Ân Bắc Lâm vốn luôn lạnh lùng xa cách, đột nhiên trở nên ân cần với một người đàn ông, Trịnh Bình ngẩn người, đột nhiên nhớ tới những gì Trịnh Hùng nói ngày hôm qua –“Anh nghĩ Bắc Lâm bị cậu ta mê hoặc rồi!”
Phía bên kia.
Ân Bắc Lâm còn đang muốn lấy đệm, trước mặt Trịnh Bình, Lộ Nhâm xấu hổ đến mức kéo tay Ân Bắc Lâm, thì thào nói: “Thôi anh, mau ngồi đi.”
… Suýt thì muộn! Lộ Nhâm đỏ bừng mặt, còn đang luống cuống.
“Không phải không thoải mái sao?” Ân Bắc Lâm nhướng mày nói: “Anh sợ em khó chịu.”
Lộ Nhâm, “…“
Chỗ đó không thoải mái, cứ ngồi trên đệm đi là được à…?
Với lại, sợ cậu không thoải mái, sao hôm qua không biết biết bớt bớt lại mấy cái…
Lộ Nhâm không chịu được nữa, “Anh, ngồi xuống là được rồi.”
Bớt làm mấy cái không đâu đi.
Trịnh Bình lại ngạc nhiên.
…Lộ Nhâm này, dám mắng Ân Bắc Lâm.
Nhưng giây tiếp theo, Ân Bắc Lâm vẫn ngoan ngoãn, cười đắc ý.
Trịnh Bình, “…”
Đây thực sự là cháu trai tốt của cô ấy sao? Trịnh Bình hơi sững sờ.
Cuối cùng cũng ngồi xuống.
Nhưng Lộ Nhâm lại có chút ngượng ngùng, cô Trịnh nhìn chằm chằm về phía cậu và Ân Bắc Lâm với vẻ mặt kinh ngạc.
Lộ Nhâm không biết bà đang nghĩ gì, vì vậy cậu chỉ có thể vẫy tay về phía bà hỏi: “Cô Trịnh, cô tìm cháu có chuyện gì sao?”
Sau đó Trịnh Bình mới tỉnh táo lại.
Vì Ân Bắc Lâm ở đây, bà chỉ nhàn nhạt liếc Lộ Nhâm một cái.
“Vì Bắc Lâm ở đây, nên tôi đỡ phải nói chuyện với nó một lần nữa,” Trịnh Bình lạnh lùng nói, “Tôi đang tìm cậu, tôi chỉ muốn cậu cho tôi một lời giải thích.”
Sau đó, bà đưa tài liệu điều tra ra.

Tất cả thông tin được đưa ra ngoài.
Không biết Trịnh Bình làm thế nào mà có quyền lực như vậy, trên bàn là toàn bộ thông tin cuộc sống của nguyên chủ, còn có hàng đống ảnh.
Trịnh Bình lạnh giọng hỏi: "Cậu và Đỗ Hoài từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên ở trung tâm phúc lợi, nhưng bây giờ lại giả vờ không quen biết.
“Theo tôi điều tra, quan hệ không chính đáng của cậu và anh ta đã có từ hồi cấp ba.” Trịnh Bình nheo mắt, “Lần đầu tiên cậu và Bắc Lâm bị chụp ảnh chung, đó cũng là bữa tiệc mà Đỗ Hoài đưa cậu đến, điều này cho thấy hai người thực sự có quen biết.

Cậu giải thích điều này như thế nào?”
Viện phúc lợi?
Nghe được ba chữ này, đầu Lộ Nhâm nhảy dựng lên.
Khi mắt cậu thoáng nhìn thấy một tòa nhà đổ nát và đơn sơ trong bức ảnh, ký ức thiên tài mãi không có chút động tĩnh của cậu hôm nay lại bừng sáng sau một thời gian dài.
… Hiện tại cậu cuối cùng cũng biết được nguyên chủ và Đỗ Hoài đã xảy ra chuyện gì.
Hóa ra từ nhỏ Đỗ Hoài cùng cậu lớn lên ở viện phúc lợi, nguyên chủ và Đỗ Hoài luôn có quan hệ tốt - đáng tiếc, sau này Đỗ Hoài được nhận nuôi, nhưng nguyên chủ thì không.
Cậu từ nhỏ đã khá thu mình, thế giới chỉ có Đỗ Hoài.
Sự rời đi của Đỗ Hoài là một đả kích lớn đối với cậu.
Nhưng về sau, cơ hội đi học của viện phúc lợi may mắn đến với cậu, nguyên chủ cuối cùng đoàn tụ với Đỗ Hoài ở trường trung học.

Nỗi ám ảnh của cậu đối với Đỗ Hoài quá lớn, cậu không thích người khác tiếp cận Đỗ Hoài.
Nhưng Đỗ Hoài vốn tính tình hiền lành, không hiểu sao lại cứ dung túng cậu.
Sau khi tốt nghiệp trung học, nguyên chủ đã bày tỏ tình cảm của mình, Đỗ Hoài bắt đầu giữ khoảng cách với cậu.
Dù cậu có nói gì hay tiếp cận đến mức nào, cũng đều bị từ chối.
Bức ảnh với dòng chữ “Em sẽ mãi mãi yêu anh” là lần giao tiếp ấm áp duy nhất của nguyên chủ và Đỗ Hoài kể từ hồi đại học.
Ôi.
Thật thảm.
Về phần nguyên chủ tại sao lại hại Ân Bắc Lâm, nghĩ đến đây, Lộ Nhâm lại đổ mồ hôi hột.
Không biết là do cậu đến mà thay đổi hẳn tình tiết này hay là Ân Bắc Lâm ban đầu đã sắp đặt như thế này.
Về sau nguyên chủ cố chấp cho rằng Đỗ Hoài không phải không thích cậu, mà Đỗ Hoài trong mắt chỉ có Ân Bắc Lâm, bị Ân Bắc Lâm làm cho mờ mắt.
Nếu có thể gặp mặt trực tiếp, Lộ Nhâm thật sự muốn đập đầu nguyên chủ, anh, anh hiểu lầm rồi, đây là do Đông Phương Chi Trúc sắp đặt Đỗ Hoài thành đàn em của Ân Bắc Lâm!!
Đỗ Hoài và Ân Bắc Lâm chẳng liên quan gì đến yêu đương cả!!
Nhưng dù sao, sau khi nguyên chủ vay tiền để gia nhập đoàn phim “Đao Phong”, tỏ tình với Đỗ Hoài thất bại.
Nguyên chủ trút hết tức giận lên Ân Bắc Lâm - từ đó bày ra âm mưu leo lên giường của bia đỡ đạn.
Lộ Nhâm trầm tư thở dài.
Những ký ức xa xăm mờ mịt đó khiến Lộ Nhâm cảm thấy có chút chua xót.
Trong giây tiếp theo, bàn tay của cậu đột nhiên siết chặt, bị một bàn tay to, mảnh khảnh gọn gàng bao bọc.
Ân Bắc Lâm thờ ơ nói: “Cô Trịnh, có lẽ cô đã hiểu lầm.”
Anh dừng lại, sau đó tiếp tục, “Lộ Nhâm đã từng nói với cháu tất cả những điều này.”

“Nếu chỉ có vậy, cô Trịnh sẽ không nhắc lại nữa.”
“Đã từng nói? ”Trịnh Bình sững người chốc lát, giây tiếp theo, bà mím môi.
Thái độ lạnh lùng của Ân Bắc Lâm khiến cô có chút hoảng.
“Còn x đó thì sao? Cậu ta có bao giờ nói với cháu không?”
“Nhưng cái x này từ khi xuất hiện, luôn đẩy cháu với cậu ta, ngoài mặt thì không thích cháu, nhưng sau lưng lại sắp xếp.”
“Sau khi cháu ở bên cậu ta, còn rót vốn vào Triêu Sinh, để Đỗ Hoài đoang chính.”
Trịnh Bình hít sâu một hơi, “Cô hỏi cháu một câu thôi, những thứ này Lộ Nhâm bảo cháu làm đúng không?”
Trịnhh Bình nói những lời này, Lộ Nhâm ngây ra.
… Hoàng Oanh cũng nói rằng đạo diễn Vương nói rằng kỹ năng diễn xuất của cậu tốt, tại sao lại thành rót vốn lấy vai rồi?
…Bao nhiêu? Lộ Nhâm sững sờ, lấy lại được vốn không?
Nhưng lúc này Ân Bắc Lâm lại cười, “Không phải đâu.”
“Lộ Nhâm được đạo diễn Vương mời tham gia đoàn phim, Đỗ Hoài là người đóng vai chính, ngay từ đầu đã xác định rồi.”
Lộ Nhâm thở phào nhẹ nhõm.
“Về phần đầu tư của cháu, cháu thực sự muốn cậu ấy sống một cuộc sống thoải mái hơn.”
“Không có gì khác.” Ân Bắc Lâm dừng lại, nói, “Bộ phim Triêu Sinh này vốn dĩ rất xứng đáng.”
Lộ Nhâm, “…==”
Xứng đáng vậy sao… Cậu chỉ đóng vai nam thứ ba trong đó thôi!
Trịnh Bình lông mày vẫn nhăn lại, “Còn x kia thì sao?”
“Thân phận của x này, ngay cả cô cũng chưa tìm ra.” Bà lo lắng nói, “Bắc Lâm… Tuy rằng cậu ấy và Đỗ Hoài có thể bỏ qua, nhưng nếu x này cứ qua lại riêng với cậu ta, bất lợi với cháu thì sao?”
“Chuyện của x này còn đáng lo hơn.”
Lộ Nhâm ngồi cạnh cũng gật đầu, “Cháu cũng nói với anh rồi, cô yên tâm.”
Trịnh Bình quai hàm siết chặt, nhìn vẫn có chút lo lắng.
Ân Bắc Lâm nấn ná nói: “Cô Trịnh nghĩ đi, người có thể che giấu đến mức cô không thể phát hiện ra, còn có thể là ai.”
Lông mày của Trịnh Bình lại nhăn lại, phải một lúc sau mới từ từ nới ra.
Cô có chút không tin, “Ý cháu là…”
Ân Bắc Lâm khẽ cười, “Đúng vậy, x là ba.”
Trịnh Bình, “…”
Trịnh Bình, “…”
Lộ Nhâm nhìn Trịnh Bình.
Cô ấy như bị sấm sét làm cho choáng váng, khuôn mặt nghiêm nghị có chút bối rối.
Ân Bắc Lâm rót một tách trà đưa cho Trịnh Bình.
“Cô Trịnh.”
Trịnh Bình tỉnh táo lại, vô thức đáp lại, sau đó nghe Ân Bắc Lâm nói: “Là lỗi của cháu, cháu đã hiểu lầm ba và cô.”
Vẻ mặt Ân Bắc Lâm dịu đi, “Cháu nghĩ lại, thật ra, mẹ cháu có hai người chăm sóc trước khi mất cũng là một điều hạnh phúc.”
Lộ Nhâm ngây ra.
Cậu cảm thấy hai câu này hàm chứa rất nhiều thông tin, nhưng lại có chút khó hiểu.
Sau khi Trịnh Bình nghe thấy điều này, bà choáng váng.
Một giây tiếp theo, bà phản ứng lại, mắt bà đỏ lên.
Trịnh Bình run giọng nói: “Bắc Lâm… Sao cháu biết…?”
Lộ Nhâm còn đang suy nghĩ xem chuyện này có ý gì, nhưng giây tiếp theo, vai cậu đã bị nắm chặt.
“Đây là những gì ba cháu đã nói với Lộ Nhâm,” Ân Bắc Lâm cười nhẹ, “Cậu ấy nói lại với cháu nên cháu mới biết.”
Trịnh Bình nhìn qua với đôi mắt đỏ hoe, “Vậy sao?”
Lộ Nhâm sững người một lúc, gật đầu, “Ừm… vâng.”
Hợp tác tấn công thì cũng nói trước chứ! Lộ Nhâm trong lòng gầm gừ, cậu còn chưa chuẩn bị xong!
Cũng may, Trịnh Bình đang bận lấy khăn lau mắt nên không để ý đến vẻ mặt của cậu.
“Sắp tới là thọ bảy mươi của ba cháu rồi,” Ân Bắc Lâm nói, “Cô nhớ phải đến nhé.”
Trịnh Bình gật đầu rồi lau mắt một lần nữa.
“Đương nhiên là cô sẽ tới.”
Nói xong, Trịnh Bình toàn thân mềm nhũn.
Bà nhìn Lộ Nhâm đôi mắt đỏ hoe, “Cảm ơn cháu.”
Lộ Nhâm gật đầu, ngại ngùng.
… Thật ra không liên quan gì đến cậu, Lộ Nhâm nghĩ, cậu còn không biết chuyện gì đang xảy ra …
Trịnh Bình trấn tĩnh lại, lau khóe mắt rồi mới bình tĩnh nhìn Lộ Nhâm.
“Cô hy vọng cháu không giữ khoảng cách với Bắc Lâm vì những gì cô đã nói.”
“Không phải, tất cả chỉ là hiểu lầm.” Lộ Nhâm nhanh chóng xua tay, “Nói rõ là tốt rồi, không có gì.”
Trịnh Bình nhẹ nhàng nói: “Dù chỉ là hiểu lầm, với tư cách là người lớn, cô đúng là lòng dạ hẹp hòi.”
“Nếu Bắc Lâm đã ưng cháu thì nhất định cháu phải có chỗ giỏi giang, chưa nghĩ kĩ mà đã hiểu lầm cháu, là lỗi của cô.” Trịnh Bình nói, “Cô thay mặt cả anh trai cô xin lỗi cháu.”
Lộ Nhâm vội vàng nói, “Dạ, thật sự không cần, cô Trịnh… Cô Trịnh, đều là người nhà, không cần như vậy.”
Sau đó Trịnh Bình mỉm cười, trong nụ cười có chút buồn.

“Mẹ của Bắc Lâm đi sớm, điều ước duy nhất là Bắc Lâm có thể có một gia đình hạnh phúc, vì vậy cô mới lo lắng về những người xung quanh nó như vậy.”
“Tất cả đều là người nhà, Tiểu Lộ, cô mong cháu đối xử tốt với Bắc Lâm.” Trịnh Bình nhìn hai người bọn họ trịnh trọng nói: “Bắc Lâm, cháu cũng nên đối xử tốt với người ta.”
Lộ Nhâm sốt sắng đáp: “Đừng lo lắng, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với anh ấy.”
Ân Bắc Lâm bóp khuôn mặt Lộ Nhâm, lười biếng nói, “Cháu đối với cậu ấy đủ tốt rồi, cô.”
Sau đó Trịnh Bình bật cười.
Nhưng sự ấm áp này còn chưa kéo dài được hai giây, điện thoại của Lộ Nhâm vang lên.
Lộ Nhâm lấy ra thì thấy là Hoàng Oanh gọi cho mình.
“Cậu mau quay lại phòng làm việc.” Giọng nói hậm hực của Hoàng Oanh vang lên, “Đã xảy ra chuyện rồi.”
Cô lo lắng nói, “Hiện tại mọi người trên mạng đang nói quan hệ của cậu với Đỗ Hoài là như thế nào.”
“Em và Đỗ Hoài?” Lộ Nhâm Ngạc nhiên, “Được rồi, em hiểu rồi… em qua ngay.”
Cúp điện thoại.
Lộ Nhâm bối rối nhìn hai người đang nhìn mình, nói: “Người quản lý của cháu nói… Mối quan hệ của cháu và Đỗ Hoài hình như đã bị phát tán trên mạng.”
Trịnh Bình nghe những lời này, lông mày chợt nhướng lên một lúc.
“Làm sao có chuyện này,” Trịnh Bình cau mày, “Không có lệnh của cô, không thể có người tiết lộ tin tức.”
“Cháu biết.”
“Có thể có người khác đang điều tra cháu,” Lộ Nhâm hoang mang nói, “Trước kia cháu có một người bạn cùng lớp đại học cũng là nghệ sĩ, nói rằng có người đang điều tra cháu.”
“Tuy cô điều tra cháu nhưng người của cô nhất định sẽ không để lộ.” Trịnh Bình trầm tư, đưa tài liệu đại học của Lộ Nhâm qua, “Cháu xem tài liệu này, biết đâu người đó lại là bạn đại học của cháu.”
“Không phải biết đâu.”
Một tia sáng lạnh xẹt qua đôi mắt đen của Ân Bắc Lâm khi anh nhìn chằm chằm vào Bách Ích trên tấm ảnh đại học, khuôn mặt lạnh đi một chút.
“Đã tìm ra rồi.”
Lộ Nhâm, “Hả?”
Nhanh như vậy??
Lộ Nhâm kinh hãi nhìn chằm chằm Ân Bắc Lâm, cậu hay là Ân Bắc Lâm là người có ngón tay vàng?
Lộ-tình-cũ-Nhâm của Đỗ Hoài đang ở trên hot search.
Click vào xem, thông báo này chỉ là tổng hợp tất cả các phim truyền hình của Lộ Nhâm trong những năm qua, thấy rằng ngoại trừ Ân Bắc Lâm, mọi phim truyền hình trước đó đều có bóng dáng của Dư Hoài.
Những tin tức tầm phào kiểu này, đáng ra phải bị bỏ qua rồi, có thấy cũng chỉ cười nhạo.
Vấn đề là người đã tung tin.
Một số người giấu tên trong ngành từng hợp tác với Đỗ Hoài khẳng định rằng đúng là Lộ Nhâm đã tình nguyện không cần trả lương hoặc chơi chiêu để có thể tham gia đoàn phim.
Không chỉ những người quen trong ngành, mà hai người bạn học thời đại học của họ cũng xuất hiện và tung tin Đỗ Hoài và Lộ Nhâm có một mối quan hệ vô cùng kỳ lạ, mơ hồ đến khó tả.
Càng về sau, càng cường điệu, càng tục tĩu, ai cũng nói hoa mắt mũi, chuyện càng lớn.
[Dm, tôi nói chứ, hai người này là bạn học từ cấp ba và đại học, tại sao chưa ai từng gặp?]
[Họ không phải là mối tình đầu chứ?]
[Không, vậy ông Lâm là người đến sau? Tôi không thể tin được!!]
[Nghĩ đến đây, Triêu Sinh với Đao Phong của Lộ Nhâm đều có Đỗ Hoài??? Nghĩ đến việc Lộ Nhâm chấm dứt hợp đồng trước đó, có lẽ là do Đỗ Hoài phát triển càng ngày càng tốt, Lộ Nhâm cảm thấy công ty nhỏ của mình không còn theo kịp nên lấy Ân Bắc Lâm làm bàn đạp, sau đó dựa vào mối quan hệ với Ân Bắc Lâm ở cạnh Dư Hoài?]
[Ân Bắc Lâm nhà từ thiện lớn]
[Tôi kiếm tiền của anh để theo đuổi người khác??? Tấn Giang đi vào hiện thực?]
[Có thể đừng nói nhảm nữa không, có nhiều người tung tin như vậy, chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện này có thể là giả sao?]
[Cuối cùng cũng có một người bình thường, đây là cố ý bôi đen chị dâu của chúng ta.]
[Nếu Lộ Nhâm thật sự dùng ông Lâm làm bàn đạp, lẽ nào ông Lâm nhìn không ra sao, đúng là không nói nên lời]
[Đừng nói nhảm được không?]
Mặt khác, Hoàng Oanh nghe được tin tức từ Ân Bắc Lâm.

Lần theo danh bạ của bi tìm kiếm quá khứ.
Chắc chắn, những người quyền lực nhất trên Weibo là những người này.
Trịnh Bình và Hoàng Oanh đã làm việc cùng nhau, và cả hai bên đều đưa ra cảnh báo cùng lúc.
Ngay lập tức, những “người được thông báo” đó hoặc nhanh chóng xoá bài hoặc gửi thư xin lỗi - tóm lại là trượt chân quỳ gối rất nhanh.
Cư dân mạng nhảy cẫng lên vừa rồi đã nhanh chóng bị cái tát vào mặt.
Weibo bỗng như gió thoảng, sóng gió cũng nhỏ đi rất nhiều.
Ở phía bên kia.
Quan Cảnh dẫn người đi và tìm thấy Bách Ích trong căn nhà thuê của quản lý cũ của Lộ Nhâm.
Bách Ích co ro trong phòng người môi giới cũ của Lộ Nhâm, Bách Ích khàn giọng rống lên, “Ân Bắc Lâm, Ân Bắc Lâm ở đâu?”
“… Anh không thân với anh, đúng không?” Quan Cảnh khó hiểu nhìn Bách Ích, “Anh làm gì mà ầm ĩ như vậy?”
Quan Cảnh nói không nên lời, “Hơn nữa, Bắc Lâm đã rất nhân từ với anh rồi, sao anh còn tìm đường chết?”
Bách Ích nhìn anh ta chằm chằm tức giận nói: “Bị chặn mà thôi, ip cũng mất, tất cả đều phong sát tôi, nhân từ là cái gì?”
“Chỉ vì Lộ Nhâm kia?”
“Cậu ta là cái dạng gì, hồi đại học thậm chí không đáng để nâng giày của tôi trong buổi diễn tập — hừ! ”
Quan Cảnh ám thị, anh Bân phía sau anh ta chặn miệng Bách Ích.
Anh ta ấn tai, lười biếng nói: “Chẳng trách Ân Bắc Lâm không tới, ồn ào thật đấy.”
Bách Ích vẫn đang gào thét.
Đôi mắt hồ ly của Quan Cảnh đảo quanh người quản lý đang co rúm bên cạnh.
Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng kia, người quản lý của Bách Ích hoảng sợ giơ tay lên, “Tôi không biết gì cả, anh ta nói muốn sống cùng tôi…”
Quan Cảnh làm một động tác ok, muốn cười nhưng không cười nói, “Làm gì phản ứng lớn như vậy, chúng tôi đều là người bình thường.”
Người quản lý, “…”
Người bình thường?
“Gã tên Bách Ích này có tiền sử mắc chứng rối loạn ảo tưởng đúng không?”
Cái này cũng điều tra ra? Người quản lý gật đầu và do dự, “Nhưng mấy năm nay tốt hơn chút rồi…”
“Tôi nghĩ anh ta lại tái phát rồi, vì vậy tôi sẽ đưa anh ta đến bệnh viện tâm thần,” Quan Cảnh cười nói, “Nếu bình thường, thì đến sở cảnh sát vì tội phỉ báng, lập hồ sơ, giam vài ngày, nếu không bình thường thì đến bệnh viện, anh nghĩ thế nào?”
Người quản lý, “…”
Người quản lý cũ của Lộ Nhâm run rẩy, “Cậu Quan, cậu sắp xếp là được, cậu sắp xếp là được…”

Bách Ích đã được giải quyết xong.
Đỗ Hoài theo sau thanh minh.
“Diễn viên - Đỗ Hoài: Tôi và Lộ Nhâm từng lớn lên trong một viện phúc lợi, hơn cả anh em, nhưng may mắn hơn Lộ Nhâm là ba mẹ tôi đã tốt bụng nhận nuôi tôi khi tôi còn nhỏ, nhưng vì điều kiện kinh tế, lúc đó chỉ nuôi một mình tôi.

Ba mẹ tôi là người rất tốt, sau này sự nghiệp thăng tiến dần, có thời gian rảnh rỗi tôi lại trợ cấp cho các em nhỏ trong viện, mong các em có cơ hội được học hành.
Cũng chính cơ duyên này đã khiến tôi và Lộ Nhâm gặp lại nhau khi cậu học chung một trường cấp ba với tôi, rồi tự nhiên chúng tôi lại quen biết nhau, cùng nhau trúng tuyển vào cùng một trường đại học.
Còn những gì đã nói trên mạng, bạn học cũ cho rằng tình cảm giữa hai chúng tôi còn hơn cả tình bạn, hoàn toàn là nói suông, tôi và Lộ Nhâm luôn là anh em, nhưng vì chuyện riêng tư nên không nói rõ với bạn học.
Bước vào làng giải trí, xét thấy ba mẹ tôi không phải là người của công chúng, và vấn đề sự nghiệp của đôi bên, vì vậy, mối quan hệ này không được công bố.

Những
tin đồn xin hãy dừng lại.
Tôi sẽ làm rõ mọi chuyện trong ngày hôm nay, tôi hy vọng rằng mọi người sẽ không còn hiểu lầm mối quan hệ của tôi và Lộ Nhâm, không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa tiền bối Ân và Lộ Nhâm.”
Đỗ Hoài vừa ra thông báo, trên mạng đã đỏi hướng không ít.
Tuy nhiên, vẫn có không ít người vẫn ngoan cố sau khi bị vả mặt, ở Quảng trường như một con chó điên với đống tin xấu trước kia của Lộ Ăn Vạ.
Mặc dù chuyện của Đỗ Hoài và Lộ Nhâm đã được làm sáng tỏ hoàn toàn, họ vẫn cười nhạo Lộ Nhâm vì đi cửa sau leo vào đoàn phim, bản chất vốn là kẻ vô dụng.
Còn có người nói x nhất bảng của cậu là kim chủ của cậu.
Các blogger đang cố hưởng ké thì bị một bài đăng nhảy lên đầu.
Công chúa Angelina Hứa: “Lộ Nhâm là thứ vô dụng, vậy mày là cái gì? Cỏ rác à?”
Dưới bài đăng này nhanh chóng cắn xé nhau.
Bên kia màn hình, Hứa Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi, “Bạch Lợi! Bạch Lợi!!”
“Cô ơi, tôi ở đây.” Bạch Lợi trả lời gần như ngay lập tức.
“Tìm thủy quân phun chết bọn họ,” Hứa Thanh Thanh tức giận chỉ vào điện thoại, “mắng tôi một phun lại mười!!!”
Bạch Lợi suy nghĩ hai giây, Hứa Thanh Thanh trợn to hai mắt, “Đừng nói cái này mà anh cũng nói với ba nhé?"
“Sao có thể.”
“Tôi chỉ nghĩ rằng mười là không đủ.

Năm mươi tốt hơn.” Bạch Lợi cười nhìn Hứa Thanh Thanh, “Cô nghĩ thế nào.”
Hứa Thanh Thanh nhìn chằm chằm Bạch Lợi một hồi, lỗ tai đột nhiên hơi đỏ.
Cô khịt mũi, hất tóc đuôi ngựa và quay đầu lại.
“Cũng gần như vậy, đi mau.”
Cùng lúc đó, Châu Tử Xuyên cũng đăng lên Weibo.
Không, không chỉ Châu Tử Xuyên, tất cả mọi người trong Người Tình Trong Mộng đều đăng Weibo.
howl - Châu Tử Xuyên: “Không phải tất cả mọi người vừa mới xem Đao Phong sao? [Hả] Đây là tuyên truyền ngược sao [ngốc]”
Nhiêu Manh Manh Nhiêu: “Đây là bạn đại học thật của Lộ Nhâm [Rose], chúng tôi chỉ có bốn mươi người một lớp, sao hôm nay lại có hàng trăm bạn học đại học chưa từng nghe qua [ngạc nhiên] haha.”
Trần Tư Vũ: "Ngày nào tôi cũng tìm Lộ Nhâm trong đoàn phim để hỏi kỹ năng diễn xuất [cười chảy nước mắt] Cảm giác rất có ích [Cười khóc] "
Diễn viên Lạc Cửu Ca: "Diễn biến cảm xúc của phim ngắn cũng là một trong những cách để kiểm tra thực lực của các diễn viên.

Nếu bạn còn nghi ngờ về kỹ năng diễn xuất của Lộ Nhâm, bạn có thể xem lại Người Tình Trong Mộng~”
Đạo diễn Từ, đạo diễn Tiền và đạo diễn Vương đều đứng ra lên tiếng ủng hộ Lộ Nhâm.
Một nhóm người hâm mộ, cộng với các thủy quân do Hứa Thanh Thanh mời, đã tràn qua biên giới và đập tên kia thành nhiều mảnh, quá đã.
[Tôi nói mà, những người tung tin đồn trước đây thực sự rất đáng ghét …]
[Những kẻ độc ác này, hãy xem tôi đánh bay các người! Hãy xuống địa ngục cho tôi!]
[Ahahahahahahaha, cái cách mà những người này bị vả mặt thật là nực cười]
[Vô tội mà bị nói thành thế này, thảm thật, cũng may duyên của chị dâu tốt]
[Chị dâu… hehehe… chị dâu… hehehe]
[Cho dù Đỗ Hoài và Lộ Nhâm tung tin đồn, thì x là ai? Kim chủ núp sau không dám ra? Hehe]
[Nó đến rồi, chó lại sủa]
[Nói bị nuôi nói không lại? Sao không để chị dâu tốt của mình gọi x ra vậy? Đừng là một ông già bụng phệ núp sau lưng không dám nói nhé?]
[Bọ phân nhàn rỗi không có việc gì làm sao không biết câm miệng]
Weibo cấu xé quan hệ giữa x và Lộ Nhâm.
Phòng làm việc.
Lộ Nhâm ngả người trên sô pha, cùng Ân Bắc Lâm ngồi ở bên cạnh, dùng clone lướt qua Weibo do anh chị em đăng, cảm động rơi lệ.
Tuy rằng tất cả mọi người vẫn đang nghi ngờ cậu và ông cụ… Hừ, quan hệ của cậu với X, nhưng cậu không thèm quan tâm nữa!!
Có rất nhiều người muốn nói thay cậu, như vậy đã là rất tốt rồi!!
Ngồi bên cạnh Ân Bắc Lâm, vẻ mặt anh rất khó chịu.
Lộ Nhâm đụng cánh tay của anh, “Anh, anh làm sao vậy?” Cậu vui vẻ nói: “Mọi người đang giúp chúng ta, sao anh không cười.”
Ân Bắc Lâm đưa mắt phượng nhéo nhéo mặt Lộ Nhâm một cái, uể oải, “Trói em cùng ba, chồng em sao có thể cười?”
Lộ Nhâm quẹt quẹt điện thoại, để Ân Bắc Lâm tùy tiện nhào nặn da thịt mềm mại trên mặt.
Cậu trấn an, “Không sao đâu, dù sao chúng ta biết là tốt rồi.”
“Để họ nói những gì họ thích nói — dm?”
Lộ Nhâm trợn to mắt.
Hạng một hotsearch xuất hiện một chữ cái ngay ngắn đơn giản.
x
???
Cậu nhấp vào và thấy rằng ông Ân đã đăng Weibo.
x - Nhất bảng chính thức: “Lộ Nhâm là con rể của tôi, kẻ bịa đặt, chờ thư của luật sư.

[Tuyên bố con dấu chính thức của Tập đoàn Ân].”
Lộ Nhâm sững sờ.
Mọi người trên Weibo cũng chết lặng.
[??]
[?]
[?]
[Có phải tôi bị ảo giác vì ăn nấm không, con rể???]
[Như vậy, nhất bảng của Lộ Nhâm chính là ba của Ân Bắc Lâm???].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận