Sáng sớm hôm sau, An Thư Yểu bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức.
Sau một hồi lăn lộn loạng choạng trên giường, cô khó khăn chui ra khỏi chiếc chăn ấm áp.
Người làm công ăn lương của xã hội không xứng đáng được ngủ nướng.
Trên điện thoại có mấy cuộc gọi của Dương Chiếu tối hôm qua gọi tới, An Thư Yểu xem lại thời gian cuộc gọi đến thì suy nghĩ có phải anh ta bị điên không.
Hơn nửa đêm gọi nhiều như vậy, cũng may là cô tắt chuông điện thoại.
Tiện tay ném điện thoại lên giường, An Thư Yểu thay quần áo rồi đi rửa mặt.
Trước kia cô ở nhà đều là tha hồ mặc đồ ngủ đi rửa mặt, ăn sáng xong mới thay quần áo, nhưng dù sao bây giờ trong nhà có thêm một người đàn ông, chỗ cần chú ý vẫn phải nên chú ý một chút.
Cho dù hai người bọn họ lúc trước trần truồng cái gì cũng đã nhìn qua, nhưng dù sao thì cũng là chuyện trước kia.
Cửa phòng ngủ thứ hai đóng chặt, cũng không có gì bất ngờ lắm, chắc Quý Sâm vẫn còn chưa dậy.
An Thư Yểu rửa mặt xong đi vào phòng bếp hấp mấy cái bánh bao, ăn xong do dự một chút, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Quý Sâm: [Tủ lạnh có bánh bao, sủi cảo với mấy món khác, nếu muốn ăn thì tự mình dùng nồi hấp hấp lại một chút.
]
Sau khi gửi xong, cô đứng dậy mang bát đũa vào bếp rửa sạch, sau đó lấy túi xách và điện thoại, kiểm tra lại không có gì quên, sau đó mới ra ngoài đi làm.
Khoảng mười giờ, Quý Sâm bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Anh khẽ nhíu mày nhắm mắt chạm vào điện thoại trên tay, nhận cuộc gọi, giọng nói còn mang theo sự lười biếng chưa tỉnh ngủ: “Ai vậy? ”
“Sếp Quý!” Giọng nói to đến mức thiếu chút nữa làm điếc lỗ tai Quý Sâm.
Anh ngỡ ngàng day day lỗ tai, nhìn vào tên người gọi: “Ừ, Tuân Thịnh, sao vậy? ”
“Xảy ra chuyện rồi, tuyển thủ Văn Dịch của đội MLB mình từng qua lại trước đây bị tai nạn ô tô rồi, giờ đang lên hot search cả rồi.
” Tuân Thịnh giọng điệu gấp gáp đem chuyện kể lại một lượt: “Hình như là có một đứa nhỏ băng qua đường mà không nhìn đường, anh ta lao lên cứu đứa nhỏ, kết quả đứa nhỏ sợ hãi đẩy anh ta ra, hiện trường thê thảm lắm.
”
Quý Sâm nhíu mày: “Chết rồi à?”
“Vẫn chưa, chân bị gãy, bác sĩ nói cơ hội có thể đi lại rất mong manh, cơ bản là tàn phế.
”
“Còn tay?”
“Tay hình như không sao.
”
“Vậy thì được, chờ kỳ chuyển nhượng mới ký hợp đồng.
”
Tuân Thịnh hơi sửng sốt nói: “Nhưng chắc chắn năm nay anh ta không thể thi đấu, vậy anh vẫn ký với mức giá đã thương lượng trước đó sao? ”
“Ừm.
” Quý Sâm không quá quan tâm tới mấy chuyện này, hơn nữa anh cảm thấy, ký hợp đồng với Văn Dịch chỉ có thể lời chứ không lỗ.
“Được rồi, mấy ngày nữa tôi sẽ đến bệnh viện gặp anh ta một chút, hỏi xem ý của anh ta thế nào.
"
Sau khi Tuân Thịnh nói xong, Quý Sâm cúp điện thoại.
Nằm trên giường trong chốc lát, Quý Sâm nhéo nhẹ mi tâm miễn cưỡng mở mắt ra.
Tối hôm qua anh thu dọn đồ đạc nên ngủ khá muộn, tính ngủ đến mười giờ cũng ngủ được sáu tiếng.
Người như anh, một ngày không ngủ đủ tám tiếng, trạng thái cả ngày đều uể oải không muốn động đậy.
Đương nhiên, ngủ với An Thư Yểu thì lại là một chuyện khác.
Anh không chỉ trở nên tràn đầy năng lượng, mà người anh em của anh cũng trở nên có sức sống.
Quý Sâm ngồi dậy, cúi đầu nhìn người anh em phấn chấn tinh thần dưới thân, anh thở dài.
Muốn làm tình rồi.
Nhưng người phụ nữ kia không có lương tâm, lúc đầu còn muốn cắt đứt quan hệ với anh.
Anh cầm điện thoại xem giờ, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn của An Thư Yểu gửi tới.
Quý Sâm trầm mặc trong chớp mắt, quyết định thu hồi ba chữ vô lương tâm
Đây là áo bông nhỏ ngọt ngào của anh, làm sao có thể nói cô không có lương tâm được, chỉ là lời nói thoảng qua mà thôi.
Theo tin nhắn của An Thư Yểu anh tìm bánh bao, sủi cảo trong tủ lạnh, Quý Sâm nấu một bát, còn chưa ăn no.
Mở tủ lạnh, lại tìm được nửa túi bánh bao với hai cục xíu mại, sau khi hấp chín tất cả anh đều bỏ vào bụng.
Cuối cùng nhìn lên ngăn đông tủ lạnh trống trơn, Quý Sâm rơi vào trầm tư.
Hóa ra anh có thể ăn nhiều như vậy sao?