Hạ Quý trừng lớn đôi mắt, nước mắt theo khóe mắt trượt xuống dưới.
Đau! Đau quá!
Tiếng kêu đau của cô bị Phó Dụ ngăn lại, sau khi cậu tiến vào cũng không động ngay lập tức mà ôm lấy cô nhẹ giọng an ủi.
“Thật xin lỗi, Hạ Hạ!” Phó Dụ một bên nói một bên hôn nước mắt cô, nhưng mà Hạ Quý vẫn rất đau, trong lòng cũng có chút ấm ức.
Không phải cô bảo cậu đi ra sao? Vì sao lại không nghe cô chứ?
Hạ Quý không nói lời nào chỉ rơi nước mắt làm Phó Dụ đau lòng không thôi.
Cậu ôm cô trở mình, để cô nằm trên ngực.
“A!” Cậu vừa mới hoà hoãn, cô vẫn cảm thấy đau, cậu lại động như vậy làm cô càng đau.
“Thực xin lỗi, Hạ Hạ, đừng khóc, anh để tuỳ em xử trí.
”
Bây giờ cậu mới là người bị cô đè xuống, cô muốn lăn lộn cậu thế nào cũng được!
Tư thế bây giờ, cậu còn nói ra loại lời nói này? Cậu… “Lưu manh! Cậu là đại lưu manh!”
Hạ Quý tức giận đấm vài cái vào ngực cậu, đây là lần đầu tiên của cô, hơn nữa cô còn là con gái, sao cậu có thể nói ra lời nói này, thế không phải bảo cô chủ động sao?
Hạ Quý tức giận, tạm thời quên mất đau đớn phía dưới, vài cái đấm này của cô với Phó Dụ cũng như gãi ngứa.
Không chỉ có vậy, bởi vì động tác của cô, nơi giao hợp khẽ giật một cái.
Phó Dụ vốn đã nhịn đến khó chịu, một chút run rẩy đối với cậu mà nói không chỉ không gãi được ngứa mà càng làm câu thêm khó chịu.
“Hạ Hạ ngoan, em thương anh một chút có được không, anh thật sự rất khó chịu rồi!”
Dứt lời, Phó Dụ nhẹ nhàng đẩy eo một cái làm Hạ Hạ cảm nhận được nơi khó chịu của mình.
Hạ Quý đỏ từ mặt tới cổ, lúc này côn thịt cậu chôn sâu trong cơ thể cô, cô còn có thể cảm nhận được hình dạng của nó, nóng tới mức nào, căng cứng thô to tới mức nào.
“Bà xã, anh biết em đau lòng cho anh, để anh động đi, anh thực sự rất khó chịu!”
Phó Dụ ôm Hạ Quý, ngoài miệng trưng cầu cô đồng ý, nửa người dưới đã bắt đầu động lên.
Ban đầu chỉ là nhẹ nhàng động một chút, cậu vẫn sợ cô đau.
Nhưng trong chốc lát cậu phát hiện Hạ Quý cũng không thấy khó chịu, cũng không phản kháng vì thế đánh bạo động tác mạnh mẽ hơn.
Hạ Quý chôn mặt ở trên ngực cậu, khuôn mặt như quả táo chín hồng.
Theo sự va chạm của Phó Dụ, đau đớn trong cơ thể dần rút đi, trong bụng tê dại, thậm chí còn có chút ngứa, rất muốn bị thứ gì đó lấp đầy.
Tốt nhất là nóng nóng to to cứng cứng, giống như… côn thịt Phó Dụ vậy!
“Ưm…” Hạ Quý bị ý nghĩ mình doạ sợ, đúng lúc này, Phó Dụ vừa chạm tới nơi nào đó mềm mại trong tiểu huyệt kích thích cô rên rỉ thành tiếng.
Nghe được tiếng kêu của Hạ Quý, trong mắt Phó Dụ loé sáng.
Cậu điều chỉnh góc độ một chút, đối với điểm mềm mại vừa rồi dùng sức đâm vào, khiến cho tiếng kêu rên rỉ của Hạ Quý không ngừng tràn ra.
Cô muốn đưa ray che miệng lại bị Phó Dụ bắt lấy tay giữ chặt phía sau lưng.
Tiếng kêu dễ nghe như vậy, cả đời cậu nghe cũng không đủ, sao có thể để cô che lấp được?
“Tiếp tục kêu, anh thích nghe!”
“Ưm… a, a… không cần…”
“Không cần cái gì?”
“Không cần động… a… rất, rất khó chịu…”
“Nơi nào khó chịu?”
“Phía dưới… a… rất ngứa…”
“Nơi nào phía dưới? Bà xã, em không nói rõ sao ông xã biết được?”
“A… Phó Dụ, đừng mà… anh… lưu manh…”
“Anh càng thích em gọi ông xã! Bà xã, mau gọi ông xã!”
“… a a” Hạ Quý lắc đầu cự tuyệt.
Bây giờ cô đã là thức ăn trong miệng Phó Dụ, cậu muốn ăn thế nào cũng được, căn bản là không thể phản kháng, nhưng cô vẫn không muốn thuận theo cậu.