Ngày hôm sau, họ đến thăm trường ngôi trường mà Đỗ Tẫn Thâm đã đi du học trong nửa năm.
Ngôi trường đại học nổi tiếng thế giới có tuổi đời hàng thế kỷ này trông giống như một khu vườn cổ điển, những năm tháng thăng trầm của khu nhà dạy học in hằn giữa những tán cây xanh tốt.
Rất nhiều sinh viên mang theo sách vở, máy tính và balo vội vã đi qua đi lại.
Hôm nay trời rất trong lành, làn gió thổi qua không lạnh cũng không nóng giống như một đôi tay nhẹ nhàng cọ xát lên mặt.
Đỗ Tẫn Thâm đưa Trình Huyễn Chu đi dạo, hai người cùng nhau bước vào trường.
Gạch đá cẩm thạch màu trắng lát cả hành lang rộng, giống như một tấm gương trong veo phản chiếu bóng dáng của hai người họ.
"Đúng rồi." Đỗ Tẫn Thâm nói với Trình Huyễn Chu, "Tôi sẽ đưa cậu đi gặp thầy của tôi."
Trình Huyễn Chu cảm thấy không thích hợp nên lộ ra vẻ do dự.
Đỗ Tẫn Thâm giải thích, "Thầy rất tốt với tôi, tôi muốn thầy gặp mặt cậu thôi."
Hai người lên tầng cao nhất là văn phòng hiệu trưởng của trường, trước cửa dán một tấm giấy hẹn giờ gặp mặt, ngoài việc đánh dấu thời gian tiếp sinh viên thì trong đó còn nói rằng giáo sư không có bất kỳ thời gian rảnh nào để nói chuyện trong tuần này.
Đỗ Tẫn Thâm gõ cửa: "Thầy ơi, là em ạ."
Sau khi nghe tiếng "mời vào", hắn dẫn Trình Huyễn Chu vào cửa.
Trình Huyễn Chu nhìn thấy một ông lão có mái tóc trắng, mặc bộ đồ vest chỉnh tề màu xanh đậm đang ngồi một mình dưới ánh nắng mặt trời.
"Thầy nhìn xem, ai tới đây."
Đỗ Tẫn Thâm chào giáo sư bằng tiếng Anh rồi nghiêm túc giới thiệu Trình Huyễn Chu với ông.
Khi nói về mối quan hệ giữa hai người, hắn đã dùng từ "partner".
Trình Huyễn Chu nghĩ rằng hắn muốn nói rằng y là bạn bè và cộng sự của hắn.
Lời giới thiệu dùng từ ngữ vừa khéo léo vừa phù hợp.
Trình Huyễn Chu không nói nhiều, chỉ nói cho giáo sư biết tên của mình rồi gật đầu.
Giáo sư già mỉm cười.
Ba người đi tới phòng tiếp khách trong tòa nhà dạy học.
Giáo sư gần đây rất nghiện văn hóa Trung Quốc, ông lấy ra một túi trà bánh được gửi tới đây bằng đường bưu điện.
Vì vậy, họ đã uống trà và nói chuyện.
Giáo sư nói mình rất tiếc nuốt vì mấy năm nay ông chưa từng gặp được sinh viên nào giỏi như Đỗ Tẫn Thâm.
Đỗ Tẫn Thâm nói với giáo sư bằng tiếng Anh, "Cậu ấy còn giỏi hơn em ạ."
Trình Huyễn Chu ngạc nhiên liếc nhìn Đỗ Tẫn Thâm.
Giáo sư già cười hiền từ và tốt bụng: "Nghe em nói mà thầy ngạc nhiên hệt như lúc nhìn thấy thiếu niên mắt xanh vậy."
Ông chuyển sang nói với Trình Huyễn Chu: "Em có biết không? Trong học kỳ 1, Du thường xuyên bị mọi người than phiền là quá chuyên quyền và độc đoán.
Mỗi lần làm bài tập nhóm, thầy luôn nghe sinh viên khiếu nại là hắn không những không có tinh thần đồng đội mà còn giống như một tên bạo chúa, vì vậy sau này mọi người thường gọi hắn bằng biệt danh 'Louis XIV'."
"Có lần thầy đi nói chuyện với em, Du, em có nhớ mình đã nói gì không?"
Đỗ Tẫn Thâm nói rất lịch sự: "Họ quá ngu ngốc, còn em không có nghĩa vụ phải làm hài lòng họ.".
Harry Potter fanfic
Giáo sư cười: "Đúng rồi, chính là như thế."
"Mặc dù thầy xem em là thiên tài."Giáo sư nói, "Nhưng em phải thay đổi tính cách của mình thôi."
Trình Huyễn Chu lộ ra vẻ mặt chế giễu, y nói theo: "Quá đúng."
Người cộng sự lớn lên từ nhỏ với Đỗ Tẫn Thâm bày tỏ cảm xúc thấu hiểu của mình.
"Hắn không nghe lời em khiến em rất tức giận, người gì đâu mà vô lý thế không biết." Y giận dữ phàn nàn.
Đỗ Tẫn Thâm nhìn Trình Huyễn Chu với vẻ mặt dịu dàng và nuông chiều, hắn nhẹ nhàng nói chuyện với Trình Huyễn Chu để làm rõ những lời buộc tội sai trái của y.
"Tôi vẫn luôn đầu hàng cậu mà."
Sau lỗ tai Trình Huyễn Chu bỗng dưng chuyển sang màu đỏ.
Y quay đầu sang một bên không dám trả lời Đỗ Tẫn Thâm.
Giáo sư hỏi Đỗ Tẫn Thâm có muốn tham gia nhóm nghiên cứu không, còn nói nếu Đỗ Tẫn Thâm đến muộn vài ngày thì có lẽ ông đã đi Mỹ nên sẽ không quay lại trường học trong một thời gian dài.
Tất nhiên nếu Đỗ Tẫn Thâm sẵn sàng tham gia vào dự án nghiên cứu này, ông có thể đặt ngay vé máy bay cho hắn rồi thu xếp xong mọi thứ.
Đỗ Tẫn Thâm yên lặng lắng nghe.
Thật ra lần này hắn đã hẹn trước với giáo sư vì biết đối phương bận rộn nên rất khó gặp mặt, cuộc trò chuyện hôm nay càng không phải cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên.
Một trong những lý do hắn làm như thế là vì ông đã cố tình đề cử hắn làm nghiên cứu sinh, đồng thời là người bắc cầu cho việc trúng tuyển vào trường.
Dù về tình hay về lý, Đỗ Tẫn Thâm vẫn nên tự đến cảm ơn đối phương.
Lý do thứ hai...
"Em xin lỗi vì đã phụ lòng tốt của thầy, nhưng em không định nhận lời mời của thầy trong lúc này ạ."
Đỗ Tẫn Thâm đặt tách trà xuống rồi lịch sự giải thích với giáo sư, "Bởi vì em đang có một dự định khác quan trọng hơn ạ."
"Nếu một ngày nào đó em muốn nhập học thì em sẽ nộp lại hồ sơ, làm thủ tục nhập học chính thức ạ."
Trình Huyễn Chu ở bên cạnh hoàn toàn sững sờ khi nghe những gì hắn nói.
Đỗ Tẫn Thâm đã biểu hiện quá rõ ràng, đương nhiên y cũng hiểu được hàm ý trong lời nói của đối phương.
Tuy nhiên, Đỗ Tẫn Thâm chưa từng nói do đó y không hề biết hắn đã chính thức trúng tuyển vào trường.
Đôi mắt nhìn thấu tất cả của giáo sư rơi vào hai người họ, ông hỏi đầy ẩn ý: "Có dự định quan trọng hơn nữa?"
"Ồ, Du, thầy không hiểu lắm." Ông cười nói.
"Còn gì quan trọng hơn việc học ở khoa luật tốt nhất thế giới?"
"Trừ khi em đang chuẩn bị kết hôn, vậy thì thầy phải nhắc em là tuần trăng mật càng nhiều ngày càng có ý nghĩa, nếu không em sẽ hối hận cả đời đấy."
Đỗ Tẫn Thâm lặng lẽ cong môi dưới.
"Kinh nghiệm của người từng trải nhé, vợ thầy là Beta.
Thầy phải thừa nhận là năm đó thầy bận rộn với công việc nghiên cứu và sự nghiệp của riêng mình, cộng với định kiến Beta không tốt hơn Omega và thầy thấy không cần người bầu bạn nên thường xuyên phớt lờ vợ.
Cho đến tận bây giờ thầy vẫn cảm thấy vô cùng có lỗi với vợ."
Trình Huyễn Chu hơi ngạc nhiên: "Vợ thầy..."
"Trên đường tới đây bọn em đã gặp hắn đấy." Giáo sư nói, "Hắn đang ở giữa vườn hoa hồng Moonstone."
Khi bọn họ đến đây quả thật có đi ngang qua vườn hoa, Trình Huyễn Chu vẫn còn nhớ bởi vì Đỗ Tẫn Thâm cố ý đứng lại giới thiệu với y.
Nơi đó có đặt một bức tượng tôn vinh người có đóng góp trong việc nghiên cứu giới tính AO và sinh học.
Cuộc đời lẫn thành tựu của ông được khắc trên tảng đá, đã qua đời cách đây hai năm.
Trình Huyễn Chu hiểu ra, trong lòng khẽ run lên.
Trò chuyện được một lúc thì đã muộn, cả hai tạm biệt rồi ra về.
Trình Huyễn Chu nắm ống tay áo của Đỗ Tẫn Thâm rồi kéo hắn ra ngoài, y không quan tâm lúc này bọn họ vẫn đang ở tòa nhà dạy học có sinh viên đang ngồi ở hai bên hành lang.
Dù sao thì hầu hết các sinh viên và giáo sư nước ngoài đều không hiểu tiếng Trung, y trầm giọng hỏi: "Đỗ Tẫn Thâm, cậu có bị điên không? Tại sao cậu lại từ chối?"
Đỗ Tẫn Thâm nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tôi nghĩ cậu sẽ không muốn tôi đi một lần nữa."
Trình Huyễn Chu dừng lại: "Chuyện này khác..."
Y cảm thấy vô cùng ngớ ngẩn: "Đừng nói với tôi là bởi vì tôi đấy?"
Y cảm thấy hoảng loạn không sao tả xiết, giọng điệu lạnh lùng thuyết phục: "Chuyện này liên quan đến tương lai của cậu, chuyện quan trọng như thế tôi không thể chịu trách nhiệm nổi."
"Không." Đỗ Tẫn Thâm nói.
Hắn đột nhiên hỏi bằng một giọng rất nhẹ nhàng và bình tĩnh, "Chu Chu, nếu bây giờ tôi nói rằng tôi chỉ làm những gì mình muốn thì cậu có mắng tôi không?"
Trình Huyễn Chu thật lâu không nói lời nào, giống như rất khó để tổ chức ngôn ngữ.
Đỗ Tẫn Thâm mỉm cười rồi bước lên trước nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Trình Huyễn Chu, hắn hơi cúi người xuống hôn lên mi mắt y.
Trên đường trở về, Trình Huyễn Chu bắt đầu ngáp làm hai mắt gần như híp lại thành một khe nhỏ.
Đỗ Tẫn Thâm hỏi y có mệt không, sao không nghỉ ngơi sớm hơn.
Trình Huyễn Chu quả thực có hơi mệt mỏi vì hôm trước trên máy bay chỉ ngủ chưa đến hai tiếng, mà ở đây múi giờ chênh lệch khiến y không dễ chịu chút nào.
Hai người trở về căn hộ, Trình Huyễn Chu tắm nước nóng rồi nằm lên giường.
Mùi chăn bông sạch sẽ hơi giống mùi của Đỗ Tẫn Thâm hòa cùng ánh mặt trời, đối với Trình Huyễn Chu hai nguồn nhiệt hoàn toàn khác nhau nhưng có cùng mục tiêu đang bao vây lấy y.
Y nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngay khi chạm vào chiếc gối, thậm chí còn không có thời gian để nhớ rằng mình dường như đã chưa bị mất ngủ từ lâu.
Đỗ Tẫn Thâm ngồi vào bàn.
Hắn tỉnh táo một cách lạ thường như đã tiêm thuốc kích thích vào thần kinh, cũng có lẽ sự tồn tại của Trình Huyễn Chu đối với hắn giống như một thực vật toàn năng hấp thụ mọi cảm xúc tiêu cực và cơn buồn ngủ.
Đỗ Tẫn Thâm không phát ra tiếng động để tránh làm phiền Trình Huyễn Chu, hắn không làm gì cả chỉ vu vơ đọc sách trên bàn.
Một lớp bụi mỏng đã tích tụ trên tấm bìa xỉn màu.
Đỗ Tẫn Thâm mở ra một trang đã được đánh dấu.
Về xí nghiệp liên doanh và các trường hợp thỏa thuận sáp nhập được đề xuất.
Các quy tắc lẫn từ ngữ được sắp xếp gọn gàng trên giấy.
Dòng chữ "hôn nhân vĩnh cửu" được khoanh tròn bằng bút.
"permanent marriage."
Cực kỳ bắt mắt giữa những từ tiếng Anh dày đặc và phức tạp.
Đỗ Tẫn Thâm đóng sách, đặt sách lại trên giá làm bụi bặm một lần nữa rơi xuống.
Hắn đi đến mép giường, cụp mắt xuống thấy Trình Huyễn Chu đang nằm nghiêng đầu ngủ say, thân hình phập phồng lên xuống chậm rãi đều đặn.
Đỗ Tẫn Thâm cúi xuống, dùng ngón tay chạm vào khuôn mặt không chút phòng bị của Trình Huyễn Chu.
Hắn nhẹ nhàng dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt của y đang say ngủ, từng li từng tí vuốt ve khuôn mặt đẹp xuất thần, đôi môi xinh xắn cùng với làn da trắng dưới ánh trăng.
Đỗ Tẫn Thâm đến gần lén hôn y một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Suốt nửa đêm, hắn tỉnh táo nhìn Trình Huyễn Chu hồi lâu, đầu gối chạm đất trong tư thế nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh giường.
Đỗ Tẫn Thâm ghé vào tai Trình Huyễn Chu, dùng giọng nói rất êm tai như đang dỗ ngủ nói một câu mà hắn đã giấu kín bấy lâu nay: "Khi nhìn thấy hôn nhân vĩnh cửu, tôi đã nghĩ đến cậu.".