Yêu em anh nhé?

“Mày cứ nói đi, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể đưa tao về?”
 
“Không biết hả? Có tin tao xé mày luôn không!”
 
Sở Anh nhe răng đe dọa nhìn cuốn sách đang lơ lửng giữa không trung. Cô đã tốn công sức trao đổi lần thứ một trăm lẻ một với cuốn truyện rách nát này suốt cả buổi mà vẫn kết thúc bằng hai chữ thất bại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cuốn sách xem náo nhiệt không sợ to chuyện an ủi cô rằng: [Dù gì cũng đến đây rồi, cô nói be bé mồm thôi.]
 
Sở Anh trợn mắt đọc dòng chữ hiện lên trên trang giấy trắng tinh của cuốn sách: “Mày tưởng chỉ cần nói một câu ‘dù gì cũng đến đây rồi’ là giải quyết được hết hả? Tao vô duyên vô cớ bị đưa đến thế giới này, thế tao của ban đầu đâu rồi? Tao đang sống yên lành sờ sờ ra đó!”
 
Tiểu thuyết thầm nghĩ, thực ra cũng do cô đen đủi thôi.
 
Tất nhiên nó không dám nói thẳng lời này trước mặt Sở Anh, đành phải lựa lời bảo: [Chuyện này kể lại thì dài lắm. Tạm thời tôi không có năng lực đưa cô về, tất nhiên là vẫn có cách, chỉ cần chúng ta phối hợp với nhau là được.]
 
Tiểu thuyết đã nói những lời này không biết bao nhiêu lần.
 
Vì không muốn phối hợp nên Sở Anh mới dây dưa với nó ở đây. Song trải qua bao nhiêu ngày trời, cô cũng dần dần hiểu được có lẽ mình thật sự không thể về nhà được nữa. Sự thật này khiến Sở Anh cảm thấy vừa buồn bã vừa hụt hẫng.
 
Cuốn sách lật sang trang khác rồi nói tiếp: [Thực ra nhiệm vụ đơn giản lắm, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ, tôi nhất định sẽ đưa cô về nhà mà.]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Anh im lặng thật lâu, không trả lời nó.
 
Cô ngồi bên mép giường, cách đó không xa là một tấm gương toàn thân khổng lồ, trong gương phản chiếu hình dáng của cô rõ mồn một, tóc đen như gỗ mun, da trắng như tuyết, mắt phượng sáng ngời, từng bộ phận trên gương mặt đều là hình dáng mà cô quen thuộc.
 
Thế nhưng người trong gương lại không phải là cô.
 
Chỉ là một cô gái trẻ đáng thương có dung nhan giống cô mà thôi.
 
Sở Anh dời mắt, hỏi: “Thế cô ấy đâu rồi?”
 
Sở Anh đã tự sát kia còn có thể trở về sau khi cô thoát khỏi đây nữa hay không?
 
Trang giấy chậm rãi hiện lên một dòng chữ: [Cô ấy đã chết rồi.]
 

 
Ngoài cánh cửa bằng gỗ thật, người hầu quét dọn ngồi xổm trên sàn nhà dọn dẹp góc tường với vẻ mặt quái dị. Không phải cô ta cố ý nghe lén mà thật sự là vì tiếng lẩm bẩm của cô Sở quá lớn, không muốn nghe cũng khó. May mà hiệu quả cách âm của căn phòng này không tồi, người hầu chỉ nghe được mấy câu nói không rõ ràng mà thôi.
 
Bên kia, người hầu đang lau dọn gạch men sứ nhìn thoáng qua cánh cửa, khẽ hỏi: “Cô Sở lại đang tự giận dỗi một mình nữa à?”
 
“Suốt một tuần liền, từ khi đến đây đã thế rồi.”
 
“Cô Sở cũng là người đáng thương, bị đưa đến nơi này…”
 
“Khụ!”
 
Bỗng nhiên, tiếng ho khan vang lên cắt ngang tiếng trò chuyện của đám người hầu. Đám người hầu ngậm miệng, nhanh nhẹn dọn dẹp rồi mau chóng rời đi.
 
Quản gia sửa lại chiếc nơ màu đen trên cổ, tiến lên gõ vang cửa phòng Sở Anh, từ tốn gọi: “Cô Sở, nhà bếp đã chuẩn bị bữa trà chiều cho cô, cô có cần dùng một ít không?”
 
Chốc lát sau, giọng nói của thiếu nữ truyền ra từ trong phòng: “Tôi sẽ ra ngay đây.”

 

 
Núi Quan Hải nằm ở phía tây thành phố Minh/Minh Thành, gần với Kinh Hải, là nơi tấc đất tấc vàng.
 
Nhưng ngay trong khu nhà giàu đứng đầu ấy lại có một người sở hữu tòa lâu đài tọa lạc bên khu vực đài quan sát, khiến những căn biệt thự chung quanh trở nên mờ nhạt. Mặt cỏ diện tích rộng rãi, vườn hoa muôn hoa khoe sắc, hồ nước gợn sóng lấp lánh… Tất cả đều thể hiện rõ thân phận của chủ nhân nơi này.
 
Sở Anh đã sống trong lâu đài này suốt một tuần, song vẫn chưa gặp mặt chủ nhân nơi này.
 
Cô chỉ biết chủ nhân nơi này họ Thương, tạm thời là một người đàn ông.
 
Sở Anh ngồi trong hoa viên dùng trà chiều mà cứ không yên lòng, quản gia và người hầu đều đứng chờ sau lưng cô.
 
Ngoại trừ chủ nhân nơi này, chỉ mình cô mới có thể khiến quản gia đi theo bên cạnh để hầu hạ.
 
Sở Anh cụp mi chọc gạo nếp viên trong đĩa, sắp xếp lại mọi chuyện đã xảy ra gần đây. Lúc đến thế giới này, cô tỉnh dậy trên giường bệnh, ký ức không hoàn thiện, hôm sau cô mới biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
 
Sở Anh sinh ra tại nhà họ Sở ở thành phố Hòa, ba mẹ ly dị vì tình cảm tan vỡ từ hồi cô còn bé, mẹ ruột từ bỏ giành quyền nuôi con, không lâu sau đó đã mất vì bệnh tật. Ba cô là Sở Thiên Mạc chăm sóc cô từ nhỏ, có thể nói là dung túng hết mực. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, Sở Thiên Mạc tái hôn vào năm Sở Anh 10 tuổi, từ đó về sau nhà họ Sở lập tức lâm vào hoàn cảnh hỗn loạn, mẹ kế Hàn Âm vừa ngang ngược vừa nóng tính, Sở Anh cũng không thua kém Hàn Âm, hai người sốt ngày đối chọi gay gắt, ầm ĩ đến nỗi Sở Thiên Mạc thường xuyên rũ rượi chạy khỏi nhà.
 
Bối cảnh của nhà họ Sở ở thành phố Hòa thật sự rất tầm thường, huống chi năm nay còn lâm vào nguy cơ tài vụ.
 
Để huy động vốn, Sở Thiên Mạc phải bay ra nước ngoài, còn Hàn Âm lại tranh thủ cơ hội này hợp sức với ông cụ Sở “bán” Sở Anh cho nhà họ Thương, tất nhiên họ che giấu chuyện này, chỉ nói rằng Sở Anh bằng lòng đi theo nhà họ Thương.
 
Nhà họ Sở chỉ là một dòng họ bình thường nhưng Sở Anh lại không phải là người bình thường.
 
Điểm đặc biệt của Sở Anh ở chỗ cô thuộc nhóm máu AB RH âm tính, giống hệt chủ nhân của tòa lâu đài này. Tất nhiên Sở Anh không chịu đến nhà họ Thương, cô muốn tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng cô lại không thể tìm được nhiều người, huống chi Sở Thiên Mạc đã ra nước ngoài, không thể liên lạc với ông ấy. Trong lúc tuyệt vọng, Sở Anh đã tự sát.
 
Nhà họ Thương không muốn gây khó dễ cho một cô gái trẻ, thế nên sau khi tỉnh lại, Sở Anh có hai sự lựa chọn.
 
Trở về nhà họ Sở, hoặc đến nhà họ Thương, Sở Anh chọn cái thứ hai.
 
Thế nên, bây giờ Sở Anh đang ngồi ở đây.
 
“Nơi này còn có ai giống tôi không?”
 
Sở Anh nghe nói chủ nhân nơi này không được khỏe mạnh cho lắm, cần có người cung cấp máu ổn định để đối phó với bất cứ tình huống nào nhưng mấy ngày nay, cô lại không thấy những người khác.
 
Quản gia hơi khom lưng: “Thưa cô Sở, cô là vị khách duy nhất của lâu đài.”
 
Một gia tộc quyền thế như nhà họ Thương tất nhiên không có khả năng chỉ có một người cung cấp máu, thậm chí còn kho máu riêng, tất cả chỉ vì một mình Thương Trú. Thương Trú vừa trở về nhà họ Thương chưa đầy bốn năm đã nắm giữ Thương thị, gây thù chuốc oán rất nhiều, thế nên có quá nhiều kẻ chướng tai gai mắt rình rập chung quanh.
 
Do đó, nhà họ Thương càng mong muốn có được một người cung cấp máu cam tâm tình nguyện hơn.
 
Sở Anh chần chờ hỏi: “Vậy anh ấy có biết tôi sống ở đây không?”
 
Quản gia khom lưng thấp hơn: “Cậu chủ biết.”
 
Ông cụ Thương yêu thương Thương Trú nên mới tốn rất nhiều công sức tìm đến Sở Anh. Thực ra bản thân Thương Trú không cần như vậy, thân thể của anh khỏe mạnh hơn rất nhiều người, ngoại trừ không thể đi lại một cách bình thường.
 
Quản gia có thể liếc mắt thấy được khuôn mặt kiều diễm của thiếu nữ.
 
Chỉ dựa vào ngoại hình của cô, quản gia không thể nào tưởng tượng được một thiếu nữ như vậy sẽ đến thành phố Minh một mình sau khi tự sát không thành, rồi ký kết hợp đồng khác với ông cụ Thương. Cô không cung cấp máu cho Thương Trú dưới thân phận là người của nhà họ Sở, mà chỉ dùng thân phận là Sở Anh.

 
Hiệp ước giữa nhà họ Thương và nhà họ Sở đã vô hiệu lực.
 
Không thể nghi ngờ gì nữa, đây là sự lựa chọn thông minh. Được nhà họ Thương che chở, Sở Anh có thể tự do sống cuộc đời của mình.
 

 
“Hầy…” Sau khi ăn tối, Sở Anh ngồi trên ban công phòng ngủ một mình, chống cằm thở dài: “Mày nói xem thế giới đang bình thường mà sao lại cứ có thiết lập máu cún thế nhỉ? Ai viết mày ra nông nỗi này vậy?”
 
Cuốn sách run lên giữa không trung, coi như đáp lại cô.
 
Cuốn sách này xuất hiện trước mặt Sở Anh sau khi cô đã nắm giữ được toàn bộ ký ức của thân thể này, không ai thấy được nó trừ cô. Lúc ấy Sở Anh đã chịu đủ kinh hãi, thấy cuốn sách này thì lòng đã chết lặng, cô chỉ tiện tay mở nó ra xem, lại thấy trang sách trắng tinh.
 
May mà ông trời chưa chơi cô tới bến.
 
Tốt xấu gì cuốn sách này còn biết trả lời câu hỏi của cô.
 
“Ê, sao mày trắng hếu thế?”
 
[Thế giới sụp đổ, cần xây dựng lại.]
 
“Tao không hiểu. Thôi, mày bảo chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì có thể trở về đúng không? Nói tao nghe thử xem.”
 
[!]
 
[Cô chỉ cần làm cho nam chính và nữ chính trải qua muôn vàn đau khổ rồi happy ending bên nhau thôi, game là dễ!]
 
Sở Anh im lặng thật lâu, sau đó phàn nàn: “Mày ngẫm lại xem có phải tư tưởng của mày bị điên rồi không? Cứ phải bắt người ta trải qua đau khổ rồi đến với nhau mới được à? Còn nữa, chuyện tình cảm của người ta mà tao định đoạt được chắc?”
 
[Được, cô thật sự làm được mà.]
 
“Tao làm được kiểu gì?”
 
[Chỉ cần cốt truyện chính không thay đổi, nội dung còn lại tôi đưa bút cho cô, cô tự viết.]
 
“…?” Sở Anh ngớ người. Bảo mình tự viết là sao? Là ý mà mình đang hiểu hả?
 
Dường như biết cô đang nghĩ gì, cuốn sách nói: [Đúng là điều mà cô đang nghĩ đấy, chỉ cần không lệch khỏi quỹ đạo của cốt truyện chính thì thế giới này mặc cho cô thỏa sức xây dựng. Cô có thể viết mặt trời mọc đằng tây, tuyết rơi giữa tháng sáu, cô có thể muốn làm gì thì làm ở nơi này.]
 
Sở Anh nghẹn cả buổi mới hỏi: “Vận mệnh của mình là do mình, không phải do trời?”
 
Cuốn sách đắc ý chống nạnh: [Chứ còn gì nữa.]
 
Trong lúc nhất thời, vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu Sở Anh. Cô đảo tròn mắt, vẻ mặt trở nên sung sướng với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường: “Chẳng lẽ mày nói gì tao cũng phải tin chắc? Tao phải thử trước đã.”
 
Cuốn sách: …
 
Đột nhiên nó có linh cảm chẳng lành.
 
[Cô định thử kiểu gì?]

 
“Mày lại đây.”
 
Cuốn sách không tình nguyện bay đến trước mặt Sở Anh, một cây bút được ngưng tụ trên trang giấy, thoạt nhìn giống hệt một cái máy tính bảng xuất hiện giữa không trung, trông cứ như phim khoa học viễn tưởng.
 
Sở Anh ra lệnh cho nó: “Phóng to lên nào!”
 
Trang giấy chậm rãi phóng to lên.
 
Sở Anh vừa cầm bút vừa ngẫm nghĩ, sau đó nghiêm túc viết một câu trên trang giấy: Tối ngày 29 tháng 8, Sở Anh xem sao trời vào ban đêm, bỗng một dòng khí nóng dâng lên trong người, cô cao thêm 5cm!
 
Cuốn sách: …
 
[Đây không phải là tiểu thuyết võ hiệp, không cần dòng khí nóng dâng lên. Thực ra cô vẫn đang trong tuổi dậy thì, vẫn còn có thể nhổ giò, hoàn toàn không cần sốt ruột đến mức này đâu. 1m60 không lùn tí nào!]
 
Sở Anh ném cây bút: “Mày muốn tao hoàn thành nhiệm vụ hay là muốn làm mẹ tao!”
 
Cuốn sách giận mà không dám nói gì, đành phải làm cho dòng chữ trở thành hiện thực.
 
Ngay sau đó, thân thể Sở Anh nóng lên trong chớp mắt, cô lập tức chạy đến trước gương.
 
Chiếc váy này ban đầu dài quá đầu gối, thế mà bây giờ lại thật sự ngắn trên đầu gối của cô!
 
Sở Anh nhìn trái nhìn phải, nghi ngờ nói: “Mày không âm thầm biến cái váy này ngắn hơn đấy chứ? Ủa, hình như chân tao dài thiệt nè.”
 
Cuốn sách trợn ngược mắt: [Cô đừng sỉ nhục năng lực của tôi!]
 
“Thế tao cao lên chỉ trong một đêm thì người khác có thấy được không?”
 
[Không, họ sẽ cam chịu chấp nhận sự thật.]
 
Sở Anh thưởng thức chiều cao mới một phen, sâu sắc nhận thấy cuốn sách này vẫn có chút tác dụng, không hoàn toàn là đồ vô dụng. Thế nên cô nói chuyện ôn hòa hơn chút xíu: “Phải làm thế nào để hoàn thành cốt truyện chính? Nói mấy câu ngắn gọn xem nào. Hơn nữa, nam nữ chính phải như nào mới được coi là happy ending?”
 
Cuốn sách: [Dễ lắm, chỉ cần cô đi theo bên cạnh nam nữ chính, quan sát tiến triển của họ mỗi thời mỗi khắc, bảo đảm hoàn thành kích hoạt mỗi một tình tiết trọng điểm của cốt truyện. Khi nào kích hoạt tình tiết trọng điểm trong cốt truyện, tôi sẽ nhắc nhở cô. Chờ đến khi loại bỏ hết các chướng ngại vật, hai người đến với nhau thì coi như happy ending.]
 
Sở Anh thầm nghĩ còn phải đi theo bên cạnh quan sát mỗi thời mỗi khắc cơ à, thoạt nghe không phải là công việc đơn giản tí nào.
 
Cô suy nghĩ thật lâu, sau đó hỏi: “Vậy thì tao là ai?”
 
Tiểu thuyết: [Cô là ánh trăng sáng của nam chính.]
 
Sở Anh: ?
 
Thế thì đi theo người ta khác nào làm chướng mắt người ta?
 
“Tao quen biết với nam chính hả?”
 
[Dĩ nhiên rồi, cô tự ngẫm lại đi, bây giờ tôi trắng tinh hết đây này.]
 
Sở Anh: “… Mày vô dụng thật sự!”
 
[Sau khi kích hoạt tình tiết chính trong cốt truyện chính, các nhánh nội dung phụ sẽ tự động triển khai, các phần còn trống sẽ dần dần được lấp đầy. Cô nắm giữ ký ức của Sở Anh, nam chính có trong trí nhớ của cô, cô cố gắng nhớ lại đi.]
 
Sở Anh nhíu mày, thành thật ngồi trên giường chải chuốt lại ký ức một phen.
 
Phải công nhận, tuy rằng cô nàng này hơi trái tính trái nết nhưng lại không thiếu con trai vây quanh. Khi nhớ lại chuyện hồi bé, bỗng cuốn sách trước mặt Sở Anh phát sáng, một dòng chữ in đậm hiện lên trên trang giấy.
 
[Sở Anh chuyển sang trường trung học phổ thông tư thục Sùng Anh, học lớp 12.]
 
Cuốn sách kích động: [Cô nhớ ra nam chính là ai rồi hả?]

 
Sở Anh: “… Vẫn chưa.”
 
Sở Anh trợn trừng đọc dòng chữ kia thật lâu, bỗng cầm gối đầu ném về phía cuốn sách: “Đây là cốt truyện quái quỷ gì vậy? Tao phải học lại lớp 12 hả? Chẳng lẽ tao còn phải thi đại học nữa?”
 
[… Chắc thế.]
 
Sở Anh trở mặt: “Tao không làm!”
 
Một thiếu nữ đương tuổi xuân thì như cô, vất vả lắm mới có được tự do, bị kéo đến nơi quái quỷ này đã đành, thế mà còn bắt cô phải thi đại học lại lần nữa, sao cô có thể thi đậu đại học được!
 
Cuốn sách vội vàng an ủi cô: [Cô quên rồi à? Vận mệnh của cô là do cô chứ không phải do ông trời.]
 
Sở Anh lạnh lùng cầm bút lên, viết một dòng chữ: Sở Anh là học sinh xuất sắc.
 
Cuốn sách nhúc nhích, lại nhúc nhích một cái, sau đó xìu xuống: [Không có hiệu lực.]
 
Sở Anh lại muốn xé sách.
 
[Đừng nóng vội! Chúng ta lại nghĩ cách khác xem sao.]
 
Sở Anh ngồi trên giường, cau mày suy nghĩ cả buổi, bỗng nhiên nảy ra một ý hay, viết một dòng chữ: Một năm sau.
 
Chỉ trong tích tắc, thời gian cứ như bị ấn nút tua nhanh, Sở Anh ở trong dòng thời gian trôi nhanh nên có thể rõ ràng cảm nhận được dòng chảy thời gian, thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó, cô còn nhìn thấy những vì sao, tất cả mặt trời đều đang nhấp nháy lên xuống.
 
Thoáng chốc đã là một năm sau.
 
Sở Anh chớp mắt mấy cái: “Tao tốt nghiệp chưa?”
 
Cuốn sách: [Cốt truyện chính bị đóng băng, cô vẫn phải vào trường tư thục Sùng Anh học lớp 12.]
 
Sở Anh: … Mẹ kiếp!
 
Hồi lâu sau, cô buồn bực hỏi: “Có cục tẩy không?”
 

 
Cùng lúc đó, trong trang viên ngoại ô của thành phố Minh.
 
Thương Trú ngồi trên xe lăn mặt lạnh như tiền nhìn các hiện tượng tự nhiên của thế giới này như mặt trời lên mặt trăng lặn, bốn mùa luân chuyển xảy ra chỉ trong vòng một giây, mưa tuyết gió sương thổi vù vù vào mặt anh. Nhưng chưa đầy một phút sau, tất cả khung cảnh bắt đầu nhanh chóng tua ngược, mọi thứ lại trở về điểm khởi đầu.
 
“Đánh tôi một cái đi.” Giọng nam lạnh lùng vang lên.
 
Trợ lý Tiểu Tống đang báo cáo tổng kết hằng tháng chợt khựng lại, sau đó giả vờ như không nghe thấy gì hết mà tiếp tục đọc báo cáo, trong lòng lại thầm nghĩ thì ra suy nghĩ sâu trong lòng mình là được tẩn sếp tổng một trận, thậm chí mình còn nghe nhầm nữa luôn.
 
Thương Trú: “…”
 
Hồi lâu sau, anh vươn tay sờ bông tuyết vẫn chưa tan hết, còn vương trên lông mi của mình.
 
Cảnh tượng lúc nãy không phải là ảo giác của anh.
 

 
Sở Anh hoàn toàn không biết những gì đã xảy ra ở chỗ Thương Trú, cô đang mặt mày ỉu xìu, còng lưng đeo cặp sách ngồi trên xe hơi. Hôm nay là ngày mùng 1 tháng 9, ngày khai giảng của trường trung học phổ thông tư thục Sùng Anh, cuối cùng cô vẫn không thể tránh thoát lời nguyền phải đi học lại lần nữa.
 
Nửa giờ sau, chiếc Rolls-Royce Sweptail trị giá hơn chục triệu tệ dừng bánh trước cổng trường tư thục Sùng Anh.
 
Cửa xe vừa mở, một đôi chân trắng như tuyết chậm rãi vươn ra từ cửa xe.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận