“Sở Anh, ý cậu là sao hả? Tôi mới là bạn chí cốt của cậu, thế mà cậu lại giúp người ngoài!”
Thương Tự Chiêu bất mãn đuổi theo, nhất định phải hỏi Sở Anh cho ra nhẽ.
…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện xảy ra trong căn tin hồi trưa không gây ra thảo luận trên diện rộng, bởi vì lời nói của Thẩm Yến Thanh mà thậm chí không có ai dám đăng bài viết lên diễn đàn trường học. Mặc dù Thẩm Yến Thanh rất hiền lành nhưng cậu ấy vẫn là người của nhà họ Thẩm, những người đầu óc tỉnh táo đều không muốn trêu chọc Thẩm Yến Thanh và Tạ Nam Chi cùng một lúc.
Chỉ có Thương Tự Chiêu vẫn cằn nhằn mãi chuyện buổi trưa, khiến Sở Anh phiền đến nỗi chỉ muốn đánh cho cậu ta ngất xỉu rồi quăng ra ngoài.
Lúc đi học, cậu ta vẫn như hồn vía lên mây, giáo viên tiếng Anh nhạy bén hoàn toàn không khách sáo kêu Thương Tự Chiêu đứng dậy nghe giảng bài. Ai thèm quan tâm cậu ta họ Thương hay họ Thẩm.
Thương Tự Chiêu cũng không bận tâm, đứng dậy rồi tiếp tục ngơ ngác.
Chờ nghỉ giải lao, Sở Anh vừa buông bút thì Thương Tự Chiêu đã sáp lại gần.
“Sở Anh, Tạ Nam Chi… Cậu ấy… Thực ra người trong giới thượng lưu chúng tôi vẫn cho rằng mẹ của cậu ấy chỉ không khỏe nên mới tránh mặt mọi người quanh năm, không ngờ là vì lý do này. Chẳng lẽ vì chuyện này nên ba mẹ cậu ấy mới ly hôn?”
Với tính cách của Thương Tự Chiêu thì sao có thể quan tâm đến chuyện lông gà vỏ tỏi nhà người khác. Chỉ có mình Tạ Nam Chi mới khiến cậu ta quan tâm như thế này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Anh đẩy cậu ta ra, quay đầu đi: “Tôi không biết. Chẳng phải cậu biết rõ chuyện của thành phố Minh nhất à?”
Thương Tự Chiêu lẩm bẩm: “Tôi hỏi thăm chuyện đó làm gì. Ê, Quý Phong Dư, cậu có biết chuyện này không?”
Quý Phong Dư liếc Thương Tự Chiêu, cô ấy chẳng những biết nguyên nhân khiến ba mẹ Tạ Nam Chi ly hôn mà còn biết trước mẹ của Tạ Nam Chi là bệnh nhân rối loạn tâm thần. Viện điều dưỡng mà mẹ của Tạ Nam Chi đang sống là sản nghiệp của nhà họ Quý, tuy nhiên chuyện này được che giấu rất kỹ, năm lớp 11 cô ấy mới nghe người trong nhà nhắc đến.
Chẳng qua chuyện này không liên quan đến cô ấy, Quý Phong Dư không muốn nhúng tay vào chuyện của người khác. Nhưng nếu Thương Tự Chiêu đã hỏi thì cô ấy nhiều lời một câu: “Chuyện đó đã xảy ra nhiều năm trước, huống chi đây là chuyện gia đình người ta, cậu hỏi ít thôi. Bây giờ cậu để ý chuyện này thì chi bằng đi hỏi thăm xem đứa nào âm thầm chơi xỏ cậu ấy.”
Thương Tự Chiêu nhíu mày: “Cũng đúng. Sở Anh, có phải cậu biết không?”
Sở Anh: “…”
Cô vẫn không thể trốn thoát, sao thằng nhóc gâu đần này cứng đầu thế nhỉ?
Năm Ba đã kể lại cho cô biết đầu đuôi mọi chuyện nhưng cô không cần giải thích cặn kẽ, chỉ giải thích: “Cậu ấy có một đứa em gái cùng ba khác mẹ, quan hệ giữa hai chị em không hòa thuận.”
Sở Anh chỉ nói ngắn gọn rồi dừng lại, song Thương Tự Chiêu đã hiểu rõ.
Cậu ấy ngẫm nghĩ: “Sở Anh, tan học cậu về nhà một mình đi, kêu bác quản gia đừng chừa cơm tối cho tôi.”
Sở Anh khựng lại: “Không chừa cơm tối cho cậu chỉ là chuyện nhỏ nhưng cậu có nhớ cậu còn phải học bổ túc không hả?”
Thương Tự Chiêu: “…”
…
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc khánh.
Sở Anh hiếm khi được ngủ đến khi tự tỉnh giấc, tỉnh dậy mà vẫn không chịu rời giường, nằm nướng trên giường thật lâu. Không biết Năm Ba đã tót đi đâu, cô đưa mắt nhìn thời tiết bên ngoài, trời đang mưa.
Thành phố Minh rất hiếm khi có ngày mưa. Hình như đây là ngày mưa đầu tiên mà Sở Anh bắt gặp sau khi đến nơi này.
Có vẻ như tâm trạng của những giọt mưa rất vui vẻ, tiếng mưa rả rích với tiết tấu nhẹ nhàng.
Sở Anh từ từ nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng mưa rơi thật lâu mới rời giường, ra ngoài ban công ngắm mưa. Vườn hoa bên dưới hiếm khi vắng lặng như bây giờ.
Ngày thường, những người thợ trồng hoa đã có mặt trong vườn để chăm chút những bông hoa quý giá ấy.
Nhìn từ nơi xa, khắp núi Quan Hải đều được che phủ bởi một lớp sương mù.
Sở Anh xem một lát rồi mở điện thoại lên xem.
Đến thế giới này bao lâu nay, cô đã quen với trạng thái yên tĩnh của điện thoại, dù sao thì trong điện thoại của cô chỉ có bốn người liên lạc, tuần này thêm một Quý Phong Dư.
Nghĩ đến danh sách liên lạc, Sở Anh không khỏi nhớ đến Thương Trú. Cô bấm vào vòng bạn bè của Thương Trú, kinh ngạc nhận ra Thương Trú đã hủy chặn mình.
Đây là lần đầu tiên Sở Anh xem vòng bạn bè của Thương Trú. Cô cứ tưởng rằng một người trải qua nỗi đau lớn như Thương Trú thì sẽ trầm tính ít nói nhưng khi xem vòng bạn bè của Thương Trú, Sở Anh không khỏi im lặng.
Cô thật sự không ngờ, Thương Trú lại đăng bài lên vòng bạn bè thường xuyên như cơm bữa!
Bài đăng gần đây nhất là hai ngày trước.
[Giá như cho tôi 3.141592654 ngày sáng ngời.]
Sở Anh: “…”
Rốt cuộc anh ghét đêm tối cỡ nào vậy!
Cô tiếp tục kéo xuống.
[Ghét hoàng hôn.]
[Tại sao con người lại phải ăn cơm.]
[Nhóc lừa đảo.]
Sở Anh nhìn chằm chằm vào ba chữ “nhóc lừa đảo” thật lâu, lại cẩn thận đối chiếu thời gian. Cô dám khẳng định trăm phần trăm Thương Trú đang nói mình, bởi vì đó là thời điểm không lâu trước đó, khi anh mới chặn WeChat của cô! Hôm đó là ngày kế hoạch “kính áp tròng màu trắng” của cô bị chìm xuồng.
Sở Anh hít vào một hơi thật sâu, sau đó bấm like bài đăng này của Thương Trú.
Bấm like xong, cô rửa mặt xuống lầu ăn sáng.
Vừa đến cửa cầu thang, Sở Anh đã thấy Thương Tự Chiêu đang ngồi học trong phòng kính. Ban đầu Thương Tự Chiêu nên học trên lầu nhưng một mình cậu ta ở đó chịu không nổi, thế là cậu ta xin ông nội chuyển sang học trong phòng khách của tòa nhà chính. Phòng kính nằm ngay bên cạnh phòng khách, vốn dĩ là phòng nghỉ, cho Thương Tự Chiêu dùng để học bổ túc thì cũng rất yên tĩnh.
Sở Anh làm lơ Thương Tự Chiêu nháy mắt ra hiệu với mình, xuống nhà ăn dùng bữa sáng.
Ngày thường, quản gia sẽ đứng chờ bên cạnh nhưng hôm nay lại đổi người khác.
Sở Anh hỏi: “Bác quản gia đâu rồi?”
Người hầu trả lời: “Mấy ngày nữa là sinh nhật của cậu chủ, quản gia đã đến trang viên ạ.”
Chuyện này Thương Tự Chiêu cũng từng nhắc đến nhưng khi ấy, Sở Anh không hỏi kỹ.
“Sinh nhật của anh Thương thường được tổ chức như thế nào?”
“Hằng năm đều tổ chức ở Phong Tê, cậu chủ không thích ầm ĩ nên chỉ ăn một bữa cơm đạm bạc với người trong nhà.”
Thương Trú sắp về rồi à? Nghĩ đến đây, Năm Ba nãy giờ không thấy bóng dáng đâu bất thình lình xuất hiện.
Trông Năm Ba có vẻ rất kích động, đến nỗi cả cuốn sách ngã ụp xuống: [Anh Anh, Thương Trú sắp về rồi! Chúng ta lại tiến thêm một bước mở khóa cốt truyện!]
Sở Anh liếc nó: Cậu chạy đi đâu?
Năm Ba ngại ngùng: [Tôi đi học với Thương Tự Chiêu.]
Sở Anh: “…”
Cô thực sự không ngờ được. Kể từ khi đổi sang bìa sách này, Năm Ba thật sự đã cố gắng hơn nhiều.
Sở Anh lại hỏi: “Sinh nhật của anh Thương là ngày mấy?”
Người hầu trả lời: “Ngày 6 tháng 10.”
Tức là 5 ngày sau.
Sở Anh gật đầu, sau đó tiếp tục ăn sáng.
Năm Ba phấn khởi trong chốc lát, hỏi Sở Anh: [Anh Anh, chúng ta nên chuẩn bị món quà gì nhỉ?]
Sở Anh nhai chậm lại: Không biết nữa, ngày mai hẵng tính, hôm nay tôi muốn ngắm mưa rơi.
Thế là ăn cơm xong, Sở Anh mang theo một cuốn vở bài tập, chuẩn bị đi đến sân ngắm cảnh ở bên ngoài.
Băng qua nông trường của Phong Tê sẽ đi thẳng đến sân ngắm cảnh. Gần nông trường có một cái hồ nước, đưa mắt nhìn quanh sẽ thấy một con thiên nga vui sướng bơi lội trên mặt hồ, thân thể mũm mĩm lắc lư, trông rất xinh đẹp.
Sở Anh: “… Con thiên nga này mập quá.”
Năm Ba cũng nhìn sang bên đó: [Con thiên nga này là món quà thăng chức mà người khác tặng cho Thương Trú. À mà, Anh Anh, ở đây bảo là bạn thân của Thương Trú tặng, lại xuất hiện nhân vật cốt truyện mới. Cơ mà tên và bối cảnh đều trống trơn.]
Sở Anh không nhanh không chậm bước đến bên hồ, vừa định nói chuyện thì bỗng nhiên bị bắn nước đầy mặt. Cô dừng bước, nhìn sang bên trái, con thiên nga kia kiêu ngạo vỗ cánh, thấy dáng vẻ chật vật nhếch nhác của cô, nó còn kêu mấy tiếng rồi vẫy đuôi bơi đi.
Sở Anh nhắm mắt lại, bình tĩnh một lát rồi mới lấy khăn giấy ra lau mặt.
Năm Ba ở bên cạnh mắt chữ A mồm chữ O: [Anh Anh, lúc nãy cô kêu nó mập bị nó nghe thấy!]
Sở Anh nhịn một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lấy điện thoại ra chụp được bóng dáng của con “ngỗng hung ác” ấy.
[Sở Anh: Anh Thương, tôi làm thịt ngỗng được không?]
[Sở Anh: Ảnh chụp]
Lần này, Thương Trú trả lời tin nhắn rất nhanh.
[Thương Trú: Lau sạch rồi à?]
Sở Anh: “…”
Giờ khắc này, cô khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả tâm trạng của mình, thậm chí nghi ngờ con ngỗng này là do Thương Trú phái tới.
Sở Anh hừ lạnh một tiếng.
[Sở Anh: Xem ra anh Thương đây mới là nạn nhân đầu tiên.]
Kế tiếp, mãi đến khi Sở Anh đi đến sân ngắm cảnh, Thương Trú vẫn không trả lời tin nhắn của cô.
Núi Quan Hải gần biển, từ vị trí đang đứng của Sở Anh nhìn xuống sẽ thấy sóng biển mãnh liệt. Cô đứng bên lan can nhìn biển rộng đánh nhau với cơn mưa, cảnh tượng giằng co một chỗ dần dần trở nên hỗn độn, tiếng sóng biển vỗ lên đá ngầm càng ngày càng vang dội.
Sắc trời ngày mưa tối tăm, khung cảnh mông lung, chỉ có tiếng sóng biển rõ ràng.
Tâm trạng của Sở Anh lại tươi tỉnh hơn, ngoại trừ vụ “làm thịt ngỗng” lúc nãy, cô vẫn rất vui vẻ.
Tiếng mưa rơi và tiếng củi gỗ đốt cháy đều khiến Sở Anh cảm thấy thoải mái.
Hồi trước, trong nhà cô có một chiếc lò sưởi âm tường, mùa đông bên ngoài cửa sổ sát đất sẽ có tuyết rơi, cô ngồi trên sofa nhỏ bên cạnh lò sưởi âm tường, có thể ngồi yên suốt một ngày.
Năm Ba tò mò nhìn Sở Anh: [Anh Anh, cô đang nghĩ gì vậy?]
Vẻ mặt vừa rồi của Sở Anh là thứ mà Năm Ba chưa bao giờ thấy trên mặt cô, cứ như thể… Cứ như cô đang nhớ nhung thứ gì đó, lại trộn lẫn với một thứ khác.
Năm Ba không hiểu được.
Sở Anh dời mắt, lắc lư cuốn sách trên tay: “Tôi đang nghĩ đến kỳ thi tháng một tuần sau. Đi thôi, chúng ta bắt đầu học bài.”
Sân ngắm cảnh có ba tầng, tầng ba không mở ra đối với bên ngoài, thế là Sở Anh lên tầng hai, tìm đại một vị trí rồi ngồi xuống.
Nhưng Sở Anh chưa yên tĩnh được bao lâu thì có động tĩnh truyền đến từ bên dưới.
Chỗ ngồi của cô vừa lúc có thể thấy cảnh tượng bên dưới.
“Cậu chủ, đã đặt bàn vẽ xong rồi.”
“Các anh về đi.”
“Nhưng bà chủ nói…”
“Về đi.”
Sở Anh bất đắc dĩ nhìn Thẩm Yến Thanh ở bên dưới. Cậu ấy đúng là nhàn hạ thoải mái, thế mà lại có thể ra ngoài vẽ tranh trong ngày mưa.
Cô không khỏi cảm thán: “Không hổ là thiết lập nam chính, cái gì cũng biết.”
Năm Ba chớp mắt: [Anh Anh, cô đã từng yêu đương chưa?]
Sở Anh: “…”
Sở Anh dời mắt: “Mong bạn fan này hãy cách xa đời tư của idol một chút.”
Năm Ba tủi thân: [Tôi chỉ tò mò thôi mà.]
Bởi vì Thẩm Yến Thanh không quấy rầy mình nên Sở Anh coi như không nhìn thấy cậu ấy, tiếp tục học mãi.