Nửa giờ sau, Năm Ba lại bắt đầu ầm ĩ: [Anh Anh, cậu mau nhìn bên dưới.]
Sở Anh thở dài, nhìn xuống dưới: “…”
Không ngờ Thẩm Yến Thanh lại nhìn cảnh biển rộng lớn mênh mông này mà vẽ Tạ Nam Chi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng cô ngẫm lại thì cũng hiểu được nguyên nhân đại khái.
Sở Anh hỏi Năm Ba: “Mở khóa bối cảnh của nam chính chưa? Mẹ của cậu ấy là kiểu người như thế nào?”
Hiện giờ Năm Ba đã biết rất nhiều về mạch truyện chính, không cần đọc lại cũng biết: [Bối cảnh của nam chính đã mở khóa hết. Mẹ của cậu ấy rất nổi tiếng ở thành phố Minh, nhà doanh nghiệp, nhà từ thiện, hơn nữa còn là thành viên của hội đồng quản trị Sùng Anh, số tiền quyên góp từ thiện hằng năm còn nhiều hơn cả khoản chi một năm của Sùng Anh. Tuy nhiên rất nhiều người không ưa bà ấy, tính kiểm soát của bà ấy quá mãnh liệt, bất kể là trong công việc hay xử lý quan hệ gia đình.]
Sở Anh nhướn mày, chẳng trách lúc ấy cô được chuyển sang Sùng Anh dễ dàng đến thế.
Cô đã từng cứu Thẩm Yến Thanh, nhà họ Thẩm không có khả năng phản đối. Nhà họ Thương và nhà họ Thẩm đều gật đầu, các thành viên khác của hội đồng quản trị đành phải đồng ý.
Sở Anh nói: “Chính vì tính kiểm soát của mẹ cậu ấy quá mạnh mẽ nên cậu ấy mới quyết định vẽ tranh ở đây, còn đuổi người khác đi.”
Hiển nhiên là vì nội dung bức tranh không thể để mẹ cậu ấy nhìn thấy, nói không chừng trưởng bối cũng là chướng ngại vật ngăn cản Thẩm Yến Thanh và Tạ Nam Chi. Cho dù mấy năm nay Tạ Nam Chi vẫn sinh sống một mình như gia tộc như nhà họ Thẩm không có khả năng coi như cô ấy không liên quan đến nhà họ Tạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu Năm Ba có tóc thì có khi đã tự cào trọc đầu từ lâu rồi.
Nó cũng thở dài: [Con người thật phức tạp.]
Sở Anh gật đầu: “Quả thực.”
Sở Anh và Năm Ba đang trò chuyện, Năm Ba bỗng dừng lại.
Bây giờ cô đã rất quen thuộc với tình huống này, quả nhiên lại xuất hiện tình tiết chủ chốt của mạch truyện chính.
[Xác nhận bên cạnh Tạ Nam Chi có tồn tại khác thường hay không. Thời gian: 9 giờ sáng ngày mai; địa điểm: cô nhi viện Thịnh Khai.]
Sở Anh âm thầm nhíu mày, đây là nhiệm vụ gì vậy?
Năm Ba cũng không hiểu gì cả: [Khác thường? Khác như nào nhỉ?]
Trong lòng Sở Anh có một số suy nghĩ nhưng tạm thời không nói ra. Suy cho cùng thì chuyện này vẫn chưa xác nhận, đừng khiến Năm Ba suy nghĩ nhiều.
Nó không chỉ chải chuốt lại cốt truyện mà còn phải học tập cùng cô, rất vất vả. Tuy rằng Sở Anh không biết một cuốn sách thì có cảm thấy vất vả hay không.
Vì xuất hiện tình tiết trọng điểm mới nên Sở Anh không nán lại đây lâu, nhanh chóng rời khỏi sân ngắm cảnh từ một lối ra khác.
Khi Sở Anh trở về Phong Tê thì Thương Tự Chiêu vừa tan học, trông như đang hấp hối. Vừa thấy cô, cậu ta lập tức hỏi: “Cậu ra ngoài chơi hả? Đi đâu chơi?”
Sở Anh lắc lư cuốn vở bài tập về nhà: “Tôi đi học bài. Lúc trước cậu bảo là sắp sinh nhật anh họ của cậu mà, cậu chuẩn bị quà sinh nhật gì? Anh ấy có thích thứ gì không?”
Nhắc đến đây, Thương Tự Chiêu lại tuyệt vọng: “Tặng quà cho anh họ tôi là chuyện khó khăn nhất, đồng thời cũng đơn giản nhất trên thế giới này. Anh ấy không thích thứ gì hết, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy thích thứ gì.”
Không thích ăn cơm, không thích ngủ, càng không cần phải nhắc đến mấy thứ linh tinh khác. Cho nên Thương Trú sẽ không để bụng mình nhận được món quà gì, song những người quan tâm anh lại cứ muốn anh được vui vẻ, cho dù chỉ là chút xíu cũng được.
Sở Anh hỏi Thương Tự Chiêu: “Thương Tự Chiêu, cậu thích anh họ của cậu lắm hả?”
Theo lý thuyết, giữa Thương Tự Chiêu và Thương Trú có sự xung đột lợi ích, suy cho cùng thì sau này nhà họ Thương sẽ cần một người thừa kế, mà hiển nhiên cả hai anh em họ đều là người thừa kế. Tuy nhiên nghĩ đến tính cách của Thương Tự Chiêu, Sở Anh cũng hiểu được thái độ của cậu ta.
Thương Tự Chiêu khoe khoang: “Dĩ nhiên rồi, cậu không biết anh họ tôi giỏi cỡ nào đâu, anh ấy…”
Sở Anh nhìn cậu ta, chờ cậu ta nói tiếp nhưng Thương Tự Chiêu lại không muốn nói nữa.
Hôm sinh nhật, chắc chắn Thương Trú sẽ trở về lâu đài, lời nói dối của cậu ta không thể giấu được bao lâu, đừng khen anh họ nữa thì tốt hơn.
Sở Anh: ?
Chờ cả buổi mà không thấy Thương Tự Chiêu nói tiếp, cô không khỏi lườm cậu ta một phát, sau đó lên lầu thay quần áo, nhân tiện đưa ra lời mời: “Tôi nghe người hầu nói là buổi chiều cậu không phải học, chúng ta ra ngoài lựa quà nhé?”
Thương Tự Chiêu vỗ đùi: “Chỉ chờ câu nói này của cậu thôi đấy! Gọi cả Quý Phong Dư nữa, cô ấy biết nhiều chỗ hay ho lắm.”
Sở Anh gật đầu: “Ừ.”
…
Bởi vì sắp ra ngoài, mà Sở Anh lại không muốn mình bị ướt như chuột lột nên lặng lẽ làm cho trời nắng, còn bỏ thêm một cây cầu vồng nơi chân trời.
Mỗi lần đến lúc này, Sở Anh lại cảm thấy Năm Ba có tác dụng hơn hẳn.
Năm Ba đắc chí chống nạnh, trông rất có hình tượng.
Quý Phong Dư sống trên sườn núi, ba người ngồi chung một chiếc xe ra ngoài, lại là một chiếc xe mà Thương Tự Chiêu chưa từng ngồi. Cậu ta sâu sắc cảm thấy quản gia thật bủn xỉn với mình, ngược lại vô cùng hào phóng với Sở Anh.
Thương Tự Chiêu trầm tư, quả nhiên họ đang mưu đồ bí mật cái gì đó.
Quý Phong Dư liếc hai người: “Thương Trú sắp sinh nhật, năm ngoái cậu tặng anh ấy cái gì?”
Nghe vậy, Sở Anh không khỏi nhìn Quý Phong Dư. Tuy rằng Quý Phong Dư hơi ngạo mạn nhưng chưa bao giờ thiếu lễ nghi khuôn phép cần có. Dựa theo tuổi tác và thân phận của Thương Trú mà nói, Quý Phong Dư không thể nào gọi thẳng tên của Thương Trú.
Chẳng lẽ hai người họ từng có thù oán với nhau?
Nghĩ đến tin nhắn WeChat hồi sáng của Thương Trú, Sở Anh lại thoải mái. Thương Trú có thù oán với ai thì cô cũng hiểu được.
Thương Tự Chiêu không có phản ứng gì trước xưng hô của Quý Phong Dư: “Cậu đừng nói nữa, năm ngoái tôi tặng anh họ một đôi giày chơi bóng phiên bản giới hạn, ai dè ông nội với ba mẹ tôi lại đánh tôi một trận.”
Sở Anh: “…”
Phải vô tri cỡ nào mới làm được chuyện đó?
Quý Phong Dư bóp ấn đường, không muốn nghe nữa, đành phải hỏi cái khác: “Ngày thường anh ấy hay làm gì?”
Quý Phong Dư không mấy quen thuộc với Thương Trú. Thứ nhất là vì ngày thường, họ đều không có cơ hội tiếp xúc với nhau, thứ hai là vì trưởng bối nhà họ Quý đều từng nhắc nhở họ đừng trêu chọc Thương Trú, thà đắc tội nhà họ Thương chứ đừng xích mích với Thương Trú.
Thương Tự Chiêu ngẫm lại: “Ban đêm không ngủ được nên đi lung tung khắp lâu đài. Có lẽ anh ấy rất thích chơi cờ, ông nội tôi thường xuyên chạy đến đây chơi cờ với anh họ của tôi.”
Sở Anh: “… Cậu hoàn toàn không cần nói câu đầu tiên kia đâu.”
Quý Phong Dư: “Tôi đồng ý.”
Quý Phong Dư suy nghĩ một lát: “Tôi biết một cửa hàng đặt làm bàn cờ và quân cờ, đến cửa hàng đó trước, xong rồi đi dạo cửa hàng triển lãm tranh, mua một vài tác phẩm nghệ thuật giá trị cao thì tỷ lệ phạm sai lầm sẽ nhỏ hơn. Cho dù sau này không tặng đi thì cũng có thể bán cho người khác bất cứ lúc nào.”
Thương Tự Chiêu gật đầu: “Được rồi, nghe cậu.”
Thương Tự Chiêu cảm thấy vấn đề của mình đã giải quyết, ngược lại hỏi Sở Anh: “Còn cậu?”
Sở Anh quay mặt đi: “Cậu đừng lo cho tôi.”
Cô không nhất định phải tặng quà sinh nhật cho Thương Trú nhưng bây giờ mình đang ăn nhờ ở đậu, vẫn phải biết điều một chút.
Mặc dù hiện tại, Sở Anh không cần lo cơm ăn áo mặc nhưng cô lại có một vấn đề rất lớn cần giải quyết. Sở Thiên Mạc rất hào phóng với con gái nhưng đồng thời Sở Anh cũng chi tiêu rất lớn, thế nên sau khi Sở Thiên Mạc ra nước ngoài, Sở Anh không còn nhiều tiền.
Bây giờ Sở Anh cần cái gì, nhà họ Thương đều sẽ cung cấp cho cô. Nhưng cô không muốn làm chuyện gì cũng phải qua tay nhà họ Thương, có một số việc không tiện để nhà họ Thương biết.
Sở Anh trầm tư, cô phải nghĩ cách kiếm chút tiền.
…
Buổi chiều, Quý Phong Dư dẫn Thương Tự Chiêu và Sở Anh đi xem rất nhiều cửa hàng vừa cao cấp vừa ít người biết ở thành phố Minh. Sở Anh có ấn tượng tốt đối với một cửa hàng may mặc trong số đó, cô rất nhớ thợ may riêng của mình, đó là một người Pháp vừa lãng mạn vừa hài hước.
Cuối cùng, Thương Tự Chiêu quyết định đặt làm một bàn cờ và quân cờ riêng. Bởi vì mấy bức tranh nghệ thuật kia, cậu ta hoàn toàn không hiểu gì hết.
Sở Anh lại không coi trọng thứ gì.
Cô có một loại trực giác kỳ lạ, Thương Trú không có chút hứng thú nào với những thứ này, chi bằng trực tiếp tặng đá quý rực rỡ nhiều màu cho anh còn hơn, chí ít trông cảnh đẹp ý vui.
Ba người rời khỏi cửa hàng chế tác cao cấp, chuẩn bị tìm một chỗ để uống trà chiều. Vừa ra ngoài mấy bước, Sở Anh và Quý Phong Dư bỗng đồng thời giữ chặt Thương Tự Chiêu, mạnh mẽ lôi cậu ta rời khỏi nơi này, rẽ sang một hướng khác trong lúc cậu ta chưa kịp hoàn hồn.
Thương Tự Chiêu đần thối mặt: “Các cậu làm gì?”
Quý Phong Dư lời ít ý nhiều: “Bầu không khí nơi này không trong lành, tôi sắp ngộp thở rồi.”
Sở Anh lạnh lùng: “Cậu im đi.”
Thương Tự Chiêu: “…”
Bên kia, Thẩm Yến Thanh và Tạ Nam Chi đang cùng nhau tiến về phía cửa hàng sách bên cạnh quán cafe, giữ khoảng cách không xa cũng không gần.
Thẩm Yến Thanh chưa bao giờ biết mình cũng có lúc hồi hộp như thế này. Cậu ấy chỉ tình cờ bắt gặp Tạ Nam Chi nhưng Tạ Nam Chi lại không từ chối lời mời cùng nhau đi dạo tiệm sách của cậu ấy.
Cảm giác này rất mới lạ, cậu ấy thích loại cảm giác này.
Thẩm Yến Thanh lặng lẽ giúp Tạ Nam Chi ngăn cản sự đụng chạm vô tình của đám đông đi ngang qua, sau đó quay đầu khẽ hỏi: “Cậu… Có kế hoạch gì trong kỳ nghỉ lần này không?”
Cậu ấy biết Tạ Nam Chi đang sống một mình, hôm đó cô ấy từng tâm sự một chút chuyện của mình với cậu ấy.
Giọng của Tạ Nam Chi vẫn rất lạnh lùng: “Tôi làm tình nguyện viên ở cô nhi viện, ngày mai sẽ đến đó.”
Nhưng Thẩm Yến Thanh lại không cho rằng cô ấy lạnh lùng. Cậu ấy cong môi mỉm cười: “Cậu có tiện dẫn thêm một người nữa không?”
Tạ Nam Chi quay sang đối diện với cậu ấy, không gật đầu nhưng cũng không từ chối.
Nụ cười trên môi Thẩm Yến Thanh đậm hơn.
…
Mãi đến khi bị lôi lên xe, Thương Tự Chiêu vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cậu ta nhìn Sở Anh rồi lại nhìn Quý Phong Dư, sâu sắc cảm thấy con gái thật khó hiểu, buồn bực hỏi: “Các cậu không uống trà chiều nữa à? Lúc nãy còn bảo dạo phố mệt mỏi rồi mà?”
Sắc mặt Quý Phong Dư vẫn không thay đổi: “Nghe bảo đầu bếp ở Phong Tê được mời về từ nước ngoài, tôi muốn thử tay nghề của họ.”
Tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng Thương Tự Chiêu vẫn đồng ý: “Để tôi gửi tin nhắn kêu họ chuẩn bị.”
Sở Anh thở dài.
Hầy, con nít thật khó nuôi.
Sau khi giải quyết vấn đề khiến mình nhức đầu thật lâu, suốt cả buổi chiều Thương Tự Chiêu rất thả lỏng, cho dù buổi tối cậu ta còn phải học tiếp. Sở Anh bực bội hơn ngày thường một chút, cô chẳng những phải suy nghĩ về sinh nhật của Thương Trú mà còn phải nghĩ về tình tiết quan trọng của ngày mai.
Buổi chiều, cô nhìn thấy Thẩm Yến Thanh và Tạ Nam Chi. Năm Ba không có phản ứng gì, chứng minh cốt truyện buổi chiều sẽ không xuất hiện sự cố ngoài ý muốn.
Dựa theo nhắc nhở của nhiệm vụ tình tiết chính, nếu có điều khác thường bên cạnh Tạ Nam Chi thì rất có khả năng sẽ xuất hiện vào ngày mai.
Sở Anh thở dài yếu ớt, để hoàn thành nhiệm vụ mà cứ thế ép mình thành đặc công.
Cứ tiếp tục kiểu này thì sớm muộn gì cô cũng sẽ hói đầu.
Hửm? Hói đầu?
Sở Anh chợt nghĩ đến điều gì đó, chào hỏi hai người một tiếng rồi chạy lên lầu.
Sau khi lên lầu, Sở Anh lập tức đóng cửa phòng.
Vừa vào phòng, cô bắt đầu lên lên: “Bé Ba, mau đến đây! Tôi hỏi cậu chuyện này!”
Năm Ba bay “vèo” một phát đến bên cạnh Sở Anh: [Hỏi gì, đã có đại nhân Năm Ba không gì không làm được ở đây.]
Lúc này Sở Anh không muốn so đo với nó, hơi phấn khởi hỏi: “Bé Ba, cậu giúp tôi tìm bác sĩ cấy tóc giỏi nhất thành phố Minh, có tìm được không?”
Năm Ba ngẩng cao đầu: [Chuyện cỏn con.]
Không ai hiểu biết thành phố Minh hơn Năm Ba.
Chỉ trong chốc lát, Năm Ba đã tìm được tư liệu về bác sĩ cấy tóc giỏi nhất thành phố Minh, hơn nữa rất thông minh một phần gửi vào điện thoại của Sở Anh.
Sở Anh nhìn lướt qua, thầm nghĩ chuyện này phải càng nhanh càng tốt mới được, không cần chờ đến ngày sinh nhật rồi mới gửi. Nghĩ vậy, cô lấy điện thoại, mở khung chat với Thương Trú, gõ tin nhắn rồi gửi đi.
[Sở Anh: Anh Thương, đây là phương thức liên lạc của bác sĩ Triệu ở bệnh viện cấy tóc, có thể giúp anh giải quyết chút phiền não hiện tại.]
[Sở Anh: Tôi xin gửi lời chúc mừng sinh nhật 36 tuổi của anh trước.]