Yêu em anh nhé?

Sau khi Sở Anh xuống lầu, người đàn ông kia vẫn nấn ná tại chỗ, dường như đang lưỡng lự có nên đến gần Thịnh Khai hay không.
 
Cô không đến gần cậu ta ngay lập tức mà quan sát một lát, sau đó nhanh chóng rút ra kết luận: người này không lớn tuổi, thậm chí trạc tuổi bọn họ; lưng hơi còng, mang một đôi giày thể thao trông cũ mèm.
 
Sở Anh nhíu mày, chẳng lẽ là học sinh Sùng Anh? Hay là người liên quan đến Cát Bạch Vi?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chàng trai kia bồi hồi tại chỗ một lát, cuối cùng vẫn rời đi.
 
Sở Anh bám đuôi cậu ta.
 
Năm Ba bỗng lo lắng: [Anh Anh, cô cẩn thận tí xíu. Hay là về nhà chúng ta thu xếp học thêm võ thuật?]
 
Nói rồi, Năm Ba không khỏi ấm ức, chẳng lẽ nó không phải là một cuốn tiểu thuyết học đường ngây thơ trong sáng, nói không với thảo mai thảo mỏ hay sao? Tại sao lại có thiết lập đáng sợ cỡ này?
 
Sở Anh không có thời gian bận tâm Năm Ba đang nói gì. Cô nhìn chằm chằm vào chàng trai kia, cậu ta vô cùng quen thuộc nơi này, thành thạo băng qua một con hẻm nhỏ rồi lại rẽ sang một ngõ hẻm khác.
 
Sở Anh giảm tốc độ, không tiếp tục tiến về phía trước mà hỏi Năm Ba: “Mở khóa bối cảnh chưa?”
 
Năm Ba buồn bực: [Chưa, vẫn trắng tinh à. Anh Anh, chúng ta không bám theo nữa hả?]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Anh tháo mũ lưỡi trai rồi quay về, tiện tay vuốt tóc, trả lời: “Không đuổi theo nữa, nếu tiếp tục đuổi theo thì sẽ bị phát hiện. Lần sau cậu ta xuất hiện bên cạnh Tạ Nam Chi thì có thông báo không?”
 
Năm Ba: [Chắc sẽ có.]
 
Sở Anh gật đầu: “Chúng ta đi xem nam chính và nữ chính thôi.”
 

 
Khách đến thăm cô nhi viện Thịnh Khai đều phải đăng ký thông tin, Sở Anh tiện tay viết một cái tên: Sở Năm Ba.
 
Viết xong, cô lập tức tiến vào, hoàn toàn không quan tâm Năm Ba cứ cằn nhằn vì sao nó lại họ Sở. Cằn nhằn cả buổi, Năm Ba bỗng hỏi: [Anh Anh, trong thế giới ban đầu tên cô là gì?]
 
Sở Anh đang tìm bóng dáng của Thẩm Yến Thanh và Tạ Nam Chi, thuận miệng đáp: “Thì tên là Sở Anh.”
 
Năm Ba “í” một tiếng: [Trùng hợp ghê, cô chú định phải xuyên vào sách đấy Anh Anh!]
 
Sở Anh không muốn để ý đến nó.
 
Khi tiếng cười của bọn trẻ vang lên, Sở Anh thấy Thẩm Yến Thanh và Tạ Nam Chi đang ở trong phòng học.

 
Đây là một gian phòng vẽ tranh, trên tường toàn những hình vẽ nguệch ngoạc đủ mọi màu sắc, Thẩm Yến Thanh đang cúi đầu kiên nhẫn trò chuyện với một đứa trẻ. Tạ Nam Chi ngồi ở cách đó không xa, cúi đầu cắt giấy, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt vẫn không có hơi ấm.
 
Nhìn một lát, Sở Anh xoay người rời đi.
 
Cô hỏi Năm Ba: “Tạ Nam Chi bắt đầu làm tình nguyện viên ở cô nhi viện từ khi nào?”
 
Năm Ba đọc lại cốt truyện: [Lớp 7.]
 
Gần 6 năm, đây là điều không dễ dàng chút nào.
 
Sở Anh hỏi tiếp: “Nguyên nhân là gì?”
 
Năm Ba trả lời thành thật: [Trong bụng không viết nên tôi cũng không rõ.]
 
Sở Anh không gây khó dễ cho Năm Ba, gọi điện thoại cho tài xế rồi đến Phúc Ký mua bánh cho nhóc gâu đần kia. Nửa giờ sau, Sở Anh đối diện với hàng người dài dằng dặc trước cửa Phúc Ký.
 
Bởi vì hôm nay là ngày nghĩ nên có rất đông người đến thành phố Minh du lịch. Sở Anh đếm sơ sơ, có ít nhất 40 người đang xếp hàng ở đây. Giờ khắc này, cô nghi ngờ Thương Tự Chiêu cố tình chơi khăm mình, may mà tài xế xuống xe nói cho cô biết Thương Tự Chiêu là khách VIP ở đây nên có thể nói thẳng với cửa hàng một tiếng.
 
Sở Anh quan sát cửa hàng bánh ngọt này từ trên xuống dưới, hỏi Năm Ba: Điều kiện để làm khách VIP ở đây là gì?
 
Năm Ba lật sách rồi nói với Sở Anh: [Dễ lắm, chỉ cần ăn tất cả các loại bánh của Phúc Ký, hơn nữa viết bình luận ngắn. Đến nay Phúc Ký đã bán ra tổng cộng 876 loại bánh ngọt, có loại đã bị ngừng bán từ lâu. Để tôi xem lại Thương Tự Chiêu thử xem… Wow, Anh Anh, Thương Tự Chiêu đã viết 876 lời bình luận cho cửa hàng này!]
 
Sở Anh: “…”
 
Đúng là “dễ lắm”.
 

 
Bởi vì hôm mùng 2 Sở Anh mua bánh cho Thương Tự Chiêu nên hai ngày liên tiếp, Thương Tự Chiêu đối xử rất niềm nở với Sở Anh, lúc học bổ túc cũng không tiếp tục nhìn cô bằng ánh mắt đầy ai oán nữa.
 
Hai ngày nay, Sở Anh ở Phong Tê vừa học bài vừa nghĩ cách kiếm ít tiền.
 
Đối với cô mà nói, kiếm tiền không phải là chuyện khó, cái khó là tiền vốn ở đâu ra.
 
Năm Ba không vui, lẩm bẩm: [Chuyện dễ ợt thế mà cũng đáng để cô phiền não.]
 
Sở Anh nằm trên giường, thả lỏng đầu óc: “Cậu không hiểu được đâu, kiếm tiền bằng cách đó thì sẽ không có cảm giác thành tựu. Bé Ba, cậu tìm xem có cuộc thi nào tiền thưởng cao một chút không? Cuộc thi học tập thì khỏi.”
 
Năm Ba xem lại thành phố Minh: [Có một cuộc thi ăn khỏe, không phù hợp với cô. Ơ, còn có cuộc thi e-sport nữa này, cái này cũng không hợp với cô. Thư pháp… Không được, giải đố tìm kho báu, cũng không được luôn.]
 

Sở Anh: “… Chẳng lẽ tôi không thể thử một lần?”
 
Xem xong các cuộc thi ở thành phố Minh, Năm Ba lại bắt đầu xem thành phố lân cận. Một lát sau, nó bỗng phấn khởi kêu lên: [Anh Anh, thành phố bên cạnh có cuộc thi thưởng một triệu tệ! Còn rất đơn giản và thú vị!]
 
Sở Anh không khỏi hứng thú: “Cuộc thi gì? Nói tôi nghe thử xem?”
 
Năm Ba nghiêm túc: [Cuộc thi Đấu Địa Chủ.]
 
Sở Anh: “… Cậu nói thật hả?”
 
Năm Ba vỗ ngực: [Dĩ nhiên rồi, đây là cuộc thi vừa phù hợp với cô, vừa có tiền thưởng cao mà tôi có thể tìm được lúc này. Hôm thi đấu, cô cứ viết là dạo này Sở Anh may mắn đến bất ngờ.]
 
Sở Anh trầm tư: “Tôi cứ cảm thấy không phải may mắn thì sẽ giành chiến thắng trong cuộc thi này.”
 
Năm Ba khịt mũi: [Anh Anh tuyệt nhất!]
 
Có lẽ là vì tiền thưởng quá hấp dẫn nên Sở Anh quyết định thử một lần: “Thế thì cậu đăng ký giúp tôi đi, thử xem cũng được.”
 
Năm Ba lải nhải: [Cuộc thi bắt đầu từ lâu rồi Anh Anh, ngày kia sẽ là trận chung kết, chúng ta có thể đi thẳng đến đó luôn. Tôi chỉ cần lặng lẽ sửa lại thì có thể đưa cậu vào cuộc thi, thế giới bên ngoài nhiều cái hay ho lắm!]
 
Sở Anh nghi ngờ Năm Ba khăng khăng đòi mình chọn cuộc thi Đấu Địa Chủ này là để được ra ngoài chơi đùa.
 
“Ngày kia?” Sở Anh chợt nghĩ đến chuyện này: “Ngày kia là sinh nhật của Thương Trú mà nhỉ?”
 
Giọng nói uốn éo của Năm Ba khựng lại, nghiêm túc nói: [Đúng, ngày kia Thương Trú sẽ về Phong Tê để ăn sinh nhật.]
 
Sở Anh nằm về trên giường, vẻ mặt nặng nề.
 
Cuối cùng cô cũng sắp được gặp Thương Trú 36 tuổi, hói đầu, bị tàn tật ở chân kia.
 
Vốn dĩ sống trong nhà người ta, cùng ăn sinh nhật của người ta đã khiến Sở Anh cảm thấy mất tự nhiên, bây giờ bỗng nhiên có việc ra ngoài, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
 
Sở Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngày mai tôi làm cái bánh ngọt cho Thương Trú, anh ta chưa chắc sẽ đi cấy tóc.”
 
Năm Ba tò mò: [Anh Anh, cô còn biết làm bánh ngọt hả? Chúng ta làm bánh ngọt gì? Để tôi tìm công thức cho!]
 
Sở Anh biết làm một chút. Hồi trước chương trình học tập mà gia đình chuẩn bị cho cô có môn nấu ăn, tuy rằng cô không có hứng thú với nấu nướng nhưng vẫn biết kiến thức cơ bản, chẳng qua không thể làm đẹp như dân chuyên nghiệp mà thôi.
 
“Làm cái bánh ngọt thiên nga đào mừng thọ.”

 
Sở Anh thầm nghĩ, sớm muộn gì cô cũng sẽ trả thù con thiên nga kia.
 

 
Ánh trăng trút xuống như thác nước.
 
Bóng cây trùng điệp trong vườn hoa tối tăm, gió đêm thổi qua phát ra tiếng kêu xào xạc.
 
Tạ Nam Chi cầm ly nước, bỗng quay đầu nhìn ra bên ngoài. Xuyên qua cửa sổ sát đất, cô ấy chỉ thấy bóng tối chồng chất và ánh sáng tối tăm, dường như không có thứ khác ngoài tiếng gió.
 
Ngoài biệt thự, chàng trai mặc đồ thể thao màu đen khẽ thở hồng hộc. Cậu ta rất căng thẳng, suýt nữa thì bị Tạ Nam Chi phát hiện.
 
Cô ấy thật đáng thương, cậu ta thầm nghĩ.
 
Họ là những người giống nhau, đều lún sâu trong vũng bùn.
 

 
Sáng sớm hôm sau.
 
Sở Anh mệt mỏi xuống lầu, tiếng bước chân khẽ khàng và chậm chạp không thể lấn át tiếng trò chuyện khe khẽ dưới lầu. Nụ cười của Thương Tự Chiêu còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời bên ngoài, kèm theo đó còn có một giọng nam trong trẻo ấm áp.
 
“Anh Độ, anh về nước hồi nào vậy? Em không nghe nói gì hết.”
 
“Tháng trước, sau khi về anh còn bận xử lý chút việc cá nhân.”
 
“Anh thật là, đến đây thì cứ đến, còn mang quà làm gì?”
 
“Quà sinh nhật tặng A Trú.”
 
“Hầy, em đã bảo rồi mà.”
 
Hửm? A Trú?
 
Nghe đến đây, Sở Anh không phải nhìn Năm Ba: Người bạn tặng ngỗng hả?
 
Năm Ba giục cô: [Cô đi nhanh lên, gặp người ta thì sẽ biết có phải hay không.]
 
Sở Anh đành phải xuống lầu nhanh hơn, rẽ ngoặt một cái, hai người đàn ông đang trò chuyện trong phòng khách đồng loạt nhìn về phía cô. Cô lặng lẽ nhìn thoáng qua người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh Thương Tự Chiêu.
 
Mặc trang phục thoải mái, khuôn mặt xuất chúng, thần thái ôn hòa, đôi mắt dưới tóc mái có màu hổ phách nhàn nhạt.
 
Trước đó không lâu, cô cũng từng thấy đôi mắt có màu này, không cần Năm Ba nói, cô cũng biết đại khái: người nhà họ Thẩm.
 
Năm Ba đổi mới đồng bộ: [Thẩm Thanh Độ, con trai trưởng của nhà họ Thẩm, 25 tuổi, chưa cưới vợ, mới trở về từ nước ngoài. Lý lịch dài đến mức khiến tôi hoa cả mắt, dù sao thiết lập cũng siêu cao. À mà có điều là bất hòa với gia đình.]
 

Trong lúc Sở Anh quan sát Thẩm Thanh Độ, Thẩm Thanh Độ cũng đang nhìn cô.
 
Sở Anh, người đã cứu em trai của anh ta.
 
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp cô, thiếu nữ sở hữu dung nhan xinh đẹp diễm lệ trông có vẻ không vui, đường nét trên gương mặt cực kỳ bắt mắt, đôi mắt phượng ẩn chứa thần thái không thể xem thường.
 
Thẩm Thanh Độ đứng dậy, ôn tồn gọi tên cô: “Sở Anh.”
 
Thương Tự Chiêu kinh ngạc hỏi: “Anh Độ, anh quen Sở Anh à?”
 
Sở Anh chậm rãi đi đến trước sofa, đối diện với Thẩm Thanh Độ rồi bỗng chốc mỉm cười: “Đừng khách sáo.”
 
Thẩm Thanh Độ đã hiểu, cô không muốn nhắc lại chuyện quá khứ trước mặt Thương Tự Chiêu.
 
Anh ta quay sang nói: “Lần đầu tiên gặp mặt. Hồi trước anh nghe người trong nhà nói Sùng Anh có học sinh chuyển trường, hơn nữa biết nhiều hơn người khác một chút, biết cô ấy đang sống ở Phong Tê.”
 
Sở Anh xua tay rồi tiến về phía nhà ăn. Cô không có tâm trạng để trò chuyện với họ, không có gì thú vị hết.
 
Lúc này, Thương Tự Chiêu mới nhớ ra mà quan tâm Thẩm Thanh Độ: “Anh Độ, anh ăn sáng chưa?”
 
Thẩm Thanh Độ cười trả lời: “Thế thì anh không khách sáo nhé.”
 
Thương Tự Chiêu: “…”
 
Hai người này có chuyện gì vậy? Thật kỳ quặc.
 
Quản gia đã trở về từ trang viên. Khi Thương Tự Chiêu và Thẩm Thanh Độ vào nhà ăn thì Sở Anh đang nói với quản gia rằng ngày mai mình sẽ ra ngoài. Trông quản gia có vẻ rất buồn: “Cô Sở, nhất định phải là ngày mai à?”
 
Sở Anh giải thích: “Cuộc thi diễn ra vào ngày mai, buổi tối tôi sẽ về nhà, không cần chờ tôi đâu.”
 
Trùng hợp Thương Tự Chiêu nghe được câu này: “Cuộc thi? Cậu đi tham gia cuộc thi gì?”
 
Sở Anh không muốn trả lời, chỉ cúi đầu không để ý đến cậu ta. Nhưng Thương Tự Chiêu không phải là người dễ lừa gạt, cậu ta cứ liên tục lải nhải, giống hệt con gâu đầu bất an khi biết tin chủ nhân sắp rời khỏi nhà. Nghĩ đến đây, Sở Anh không khỏi mềm lòng, đành phải nói: “Cuộc thi Đấu Địa Chủ.”
 
Thương Tự Chiêu: ?
 
Thẩm Thanh Độ không khỏi nhìn Sở Anh.
 
Quản gia lại nghiêm túc hỏi: “Có cần chúng tôi đi cùng để cổ vũ cô không?”
 
Sở Anh vội từ chối: “Mọi người cứ ở nhà ăn sinh nhật với anh Thường là được, tôi sẽ trở về ngay trong ngày thôi.”
 
Không biết có phải là vì Sở Anh đột nhiên nhắc đến Thương Trú hay không mà Năm Ba vốn đang lăn qua lăn lại hóng chuyện trên bàn ăn bỗng cứng ngắc. Cô quay sang nhìn bàn ăn theo phản xạ, dòng chữ được in đậm trên trang giấy cực kỳ chói mắt:
 
[Đó là lần đầu tiên Sở Anh gặp Thương Trú.]

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui