Yêu em anh nhé?

Trong trang viên.
 
"Thưa sếp, xe đã chuẩn bị sẵn sàng."
 
Tiểu Tống hơi khom lưng lén lút liếc mắt quan sát Thương Trú hình như đang ngẩn người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thương Trú cứ nhìn cái bút trên bàn mãi, hồi lâu sau anh mới đáp: "Thương Tự Chiêu và Sở Anh đều đang ở Phong Tê."
 
Mặc dù đây không phải câu hỏi nhưng Tiểu Tống vẫn phải "Vâng" một tiếng.
 
Sau đó anh ấy lại bổ sung thêm: "Từ khi khai giảng đến giờ cậu út chưa từng rời đi lần nào. Mối quan hệ giữa cậu ấy và cô Sở cũng không tệ."
 
Thương Trú nhíu mày lại, trông có vẻ không vui lắm.
 
Một đứa khùng và một đứa lừa đảo.
 
Anh quay mặt sang chỗ khác rồi lạnh lùng nói: "Ồn ào quá thì vứt hết xuống hồ đi."
 
Tiểu Tống không khỏi nuốt nước miếng: "Vâng thưa sếp."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bấy giờ Thương Trú mới điều khiển xe lăn đi vào thang máy. Tiểu Tống theo sát phía sau anh.
 
Lúc hai người đi xuống tầng thì quản gia đã chờ sẵn ở cửa, trong tay ông ấy là một xấp tài liệu. Thấy Thương Trú đi xuống, quản gia tự nhiên đưa tài liệu cho anh: "Thưa cậu, đây là sinh hoạt hàng ngày trong tháng này của cậu út và cô Sở."
 
Đối với Thương Trú thì cách nhanh nhất để hiểu một người là thu thập thông tin về người đó chứ không phải sống chung với người ta.
 
Anh ghét sống chung với người khác, đặc biệt là người ồn ào.
 
Thương Trú liếc xấp tài liệu một cái rồi đưa tay ra nhận lấy.
 
Chờ đến khi lên xe rồi Thương Trú mới mở tài liệu ra đọc. Anh nhanh chóng lật mấy trang liên tiếp. Nói cho cùng thì anh cũng chẳng có hứng thú gì với cuộc sống trong biệt thự của một cô nhóc. Cứ nghĩ đến cảnh hai đứa nhóc kia gây gổ suốt ngày là anh lại bắt đầu nhức đầu.
 
Thương Trú đọc được thông tin về mấy câu Sở Anh nói hôm khai giảng, lại nhớ tới những gì mình điều tra được ở thành phố Hoà, cuối cùng anh đưa ra kết luận chuyện này phù hợp với tính cách cô. Xét theo thông tin từ hai tài liệu này thì Sở Anh vẫn là Sở Anh.
 
Thương Trú khép tài liệu lại rồi hỏi quản gia: "Bác cảm thấy Sở Anh thế nào?"
 
Nghe vậy, quản gia không khỏi run lên một cái.
 
Ông ấy đã làm ở đây lâu lắm rồi nhưng đây là lần đầu tiên nghe Thương Trú hỏi ông ấy cảm thấy một người như thế nào.
 
Quản gia nghĩ ngợi chốc lát, cân nhắc cẩn thận rồi đáp: "Cô Sở sống rất đẹp mắt."
 
Thương Trú nhíu mày: ?
 
Sao nói như kiểu anh không biết ngoại hình của Sở Anh như thế nào vậy?
 
Quản gia quan sát vẻ mặt Thương Trú, thấy anh nhíu mày nên không thể làm gì khác hơn là nuốt mấy câu còn lại xuống rồi nghiêm túc nói: "Cô Sở không giống với những cô chiêu trẻ tuổi khác mà tôi đã từng gặp lắm."
 
Cụ thể là không giống chỗ nào thì nhất thời quản gia không nói ra được. Mấy ngày nay ông ấy thường xuyên có cảm giác Sở Anh là một người rất mâu thuẫn, hơn nữa loại mâu thuẫn này rất khó mà diễn tả được bằng lời.
 
Ông ấy không thể làm gì khác hơn là nói: "Nói chung là không giống nhau."
 
Thương Trú hất mặt đi chỗ khác, không muốn nghe nữa.
 
Quản gia biết điều ngậm miệng lại.
 
...
 
Phong Tê.
 
Thương Tự Chiêu cố cưỡng lại cơn buồn ngủ để làm bài thi. Cứ nghĩ đến chuyện giờ này Sở Anh đang ngủ trưa ngon lành là cậu ta lại tức ói máu. Rõ ràng cả hai bọn họ đều là học sinh yếu kém mà, tại sao chỉ có mỗi mình cậu ta bị ép phải học thêm thế này?
 
Chuyện này khiến Thương Tự Chiêu không khỏi bắt đầu nghĩ nếu mình đi khiếu nại ẩn danh thì sao nhỉ?
 
Ví dụ như có sinh viên nào đó ở trường đại học nào đó trong thành phố Minh bị ép phải học thêm trong kỳ nghỉ, cuối cùng thành ra tinh thần thất thường đấy.
 
Mới nghĩ đến đây Thương Tự Chiêu đã không dám nghĩ nữa rồi, bởi vì cậu ta nhớ tới Tạ Nam Chi.
 
Sao nữ thần của cậu ta lại thảm như vậy chứ. Ba mẹ ly hôn mỗi người một ngả cũng được đi, đây ba Tạ Nam Chi còn đi thêm bước nữa có gia đình mới, mẹ cô ấy thì tinh thần không bình thường phải ở trong viện điều dưỡng suốt, còn nhớ mình có một đứa con gái hay không cũng là một vấn đề.
 
Thương Tự Chiêu cúi đầu xuống, bỗng nhiên cảm thấy động lực tràn trề,
 
Nữ thần của cậu ta có hoàn cảnh bi thảm mà thành tích học tập vẫn rất tốt, vậy cậu ta có tư cách gì mà lười biếng chứ? Huống chi cậu ta và Sở Anh còn có một vụ cược gọi ba nữa!
 
Ngay lúc Thương Tự Chiêu đấu tranh với cơn buồn ngủ thì bỗng nhiên có tiếng động phát ra từ phía phòng khách.
 
Cậu ta quay đầu nhìn ra cửa theo bản năng thì thấy người giúp việc đi ra quét dọn vệ sinh một lần nữa, hoa hồng bày trong phòng khách cũng bị thay thành một bình cỏ đuôi chó xù xù.
 
Thương Tự Chiêu lập tức tỉnh táo hẳn, cũng không còn tâm trạng làm bài nữa. Cậu ta nhanh chóng vứt bút sang một bên rồi đứng dậy vọt ra ngoài.
 
Anh họ cậu ta sắp về rồi!
 
Quả nhiên, chỉ mười phút sau cửa lớn Phong Tê đã mở rộng, chuẩn bị chào đón ông chủ về.
 
Phản ứng đầu tiên của Thương Tự Chiêu lúc này là lời nói dối của mình sắp bị vạch trần rồi!
 
Chỉ cần Thương Trú đến, những lời nói bậy của cậu ta và Sở Anh sẽ không cần điều tra cũng tự lộ. Nghĩ đến dáng vẻ hung hăng của Sở Anh, Thương Tự Chiêu không khỏi nhức nhức cái đầu. Có khi con nhỏ ghê gớm kia sẽ đánh chết mình mất.
 
Còn nữa, Thương Trú... Không biết chuyện này đâu nhỉ?
 
Thương Tự Chiêu còn chưa kịp nghĩ thêm, chiếc xe chở Thương Trú đã dừng lại trước mặt cậu ta rồi.
 
"Anh họ!"
 
Thương Tự Chiêu vui vẻ kêu lên một tiếng, chỉ ước gì có thể tiến lên đẩy xe lăn cho Thương Trú để tránh được việc bị mắng.
 
Thương Trú liếc cậu ta một cái, nghĩ thầm trong đầu rằng hình như đồ khùng này càng khùng hơn trước.
 
Anh đáp "Ừ" một tiếng rồi điều chỉnh xe lăn đi vào nhà chính.
 
Thương Tự Chiêu đi theo sau lưng anh không ngừng lải nhải: "Anh họ, mấy ngày nay Phong Tê sắp bị quà cáp nhấn chìm rồi. Sáng nay anh Độ còn tới đây chơi nữa. Anh còn nhớ anh ấy nữa không? Là Thẩm Thanh Độ của nhà họ Thẩm ấy."
 
Lại thêm một đồ khùng nữa.
 
Thương Trú chẳng có hứng thú gì với người mà Thương Tự Chiêu nhắc đến.
 
Anh nhìn một vòng quanh phòng khách, khi thấy bình cỏ đuôi chó, tâm trạng anh mới khá hơn một chút. Anh cất giọng hỏi: "Nhóc lừa đảo kia đâu rồi?"
 
Thương Tự Chiêu không khỏi sửng sốt: "Anh họ còn đặt tên cho con thiên nga kia nữa à? Hay đó là tên con ngựa vậy?"
 
Thương Trú không để ý đến Thương Tự Chiêu mà tự đi ra ngoài tìm người.
 
Trong cuộc sống hiện tại của anh, chỉ có Sở Anh là làm anh cảm thấy hứng thú muốn nhắc đến.
 
Sao Thương Tự Chiêu có thể bỏ qua cơ hội chung đụng với Thương Trú được. Dù sao thì cậu ta cũng sắp phải về trường rồi. Thế là cậu ta cứ lò dò đi theo sau lưng Thương Trú, còn không quên quay sang hỏi quản gia: "Quản gia à, trưa nay Sở Anh nói muốn đi ngủ trưa, cậu ấy đi đâu ngủ vậy ạ?"
 
Quản gia bèn quay lại hỏi người giúp việc. Chỉ chốc lát sau ông ấy đã nhận được câu trả lời.
 
Quản gia im lặng chốc lát rồi đáp: "Cô Sở đang ở bên hồ ạ."
 
Thương Trú: ?
 
Nhóc lừa đảo nào đi gây khó dễ cho con ngỗng bự của anh đấy à?
 
Nghe vậy, Thương Tự Chiêu cũng lén lút liếc nhìn Thương Trú một cái. Dù sao thì kia con thiên nga kia cũng là nguyên nhân dẫn Thương Trú đến trang viện mà. Lúc này Thương Trú đã bình tĩnh đi về phía hồ rồi. Anh nghĩ thầm trong đầu rằng nếu nhóc lừa đảo muốn ra tay với ngỗng của anh thì anh sẽ vứt cô xuống hồ trước.
 
Ở Phong Tê, cả sân cỏ, vườn hoa và bờ hồ đều là bãi cỏ. Ở giữa có đường đi nhỏ lát đá phẳng lì. Tất cả những thứ này được chuẩn bị để Thương Trú thuận lợi đi dạo trong toà lâu đài bự chà bá này.
 
Rõ ràng là khoa học công nghệ hiện đại ở đây đã có một bước tiến lớn.
 
Trông Thương Trú không giống như đang ngồi xe lăn mà giống đang ngồi xe đua mini hơn. Chỉ trong chớp mắt anh đã đi khuất khỏi tầm mắt Thương Tự Chiêu và quản gia rồi.
 
Thương Tự Chiêu: "..."
 
Cậu ta không khỏi nghi ngờ, không biết người thật sự không thể đi lại là ai nữa.
 
Ngay lúc Thương Tự Chiêu chìm vào nghi ngờ của bản thân thì quản gia đã bắt đầu đuổi theo Thương Trú rồi. Thế là Thương Tự Chiêu cũng vô thức chạy theo, cũng không biết bọn họ đang định làm gì nữa.
 
Sau khi đến gần bờ hồ, Thương Trú liếc qua một cái là thấy được con thiên nga ngông nghênh nào đó.
 
Một người một thiên nga liếc nhìn nhau.
 
Thương Trú mặt mày vô cảm quay đi chỗ khác, thiên nga cũng ngoắt đầu bơi đi chỗ khác.
 
Càng tới gần vườn hoa nhỏ, động tác của Thương Trú càng chậm lại.
 
Một cảm giác kỳ lạ dâng trào dưới đáy lòng anh. Lần gần nhất anh có cảm giác này là cái ngày anh đang ở trang viên kia, khi đó có một bông tuyết đậu xuống lông mi của anh. Chỉ mỗi mình anh để ý tới sự thay đổi long trời lở đất đó. Cứ như... Thế giới sụp đổ rồi tái tạo lại vậy.
 
Thương Trú đã nhìn thấy Sở Anh.
 
.
 
Lúc Sở Anh tỉnh lại thì mặt trời sắp lặn rồi.
 
Ánh nắng chiều rải xuống mặt hồ lấp lánh như ai đó rải kim cương xuống vậy.
 
Sở Anh nằm ì ra trên ghế thêm một hồi nữa rồi mới chậm rãi ngồi dậy vươn vai. Không thể không nói, giấc ngủ đúng là thứ khiến người ta thích không chịu được, chẳng qua có người lại không cho là vậy, ví dụ như Thương Trú.
 
"Bé Ba?"
 
Sở Anh nhìn chung quanh một lượt nhưng không thấy bóng dáng Năm Ba đâu.
 
Chờ đến khi cầm tấm chăn mỏng lên, cô mới thấy Năm Ba đang núp dưới chăn run lẩy bẩy. Cô không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Bé Ba, cậu sao thế? Không phải mới xem bộ phim kinh dị nào đấy chứ?"
 
Nhắc tới chuyện phim kinh dị, đến giờ Sở Anh vẫn còn cảm thấy cạn lời.
 
Cô thật sự không ngờ một quyển sách cũng biết sợ, đã thế Năm Ba sợ nhưng vẫn thích xem nữa chứ. Buổi tối sau khi cô đi ngủ là nó lại lén lút xem phim, có lúc sợ đến mức đánh thức cả cô dậy.
 
Năm Ba run rẩy bay lên cạnh Sở Anh, mặt mày như đưa đám. Nó bắt đầu tố cáo: [Anh Anh, lúc cô ngủ có một tên biến thái tới nhìn trộm cô. Tên này đáng sợ lắm í, tôi cứ có cảm giác anh ta nhìn thấy tôi."
 
Sở Anh ngẩn người: "Nhìn thấy cậu á?"
 
Năm Ba cũng không chắc lắm: [Chỉ là tôi cảm thấy thôi, mà hình như cũng không phải lắm, nói chung là anh ta rất đáng sợ nên tôi sợ.]
 
Sở Anh: "..."
 
Cô bất đắc dĩ nói: "Là ai vậy? Có nhân vật nào mới được mở khoá à?"
 
Năm Ba thành thật chiếu hình ảnh vừa rồi ra cho Sở Anh xem.
 
Sở Anh ngước mắt thì thấy một người đàn ông gầy gò ngồi trên xe lăn trước bờ hồ trong vắt. Đôi mắt đen láy kia là điểm nhấn trên khuôn mặt tuấn tú của anh vì anh có một cặp con ngươi thuần màu đen, giống như ánh mắt trong những bức tranh tĩnh vậy. Nó còn lạnh lùng hơn cả mắt của Tạ Nam Chi nữa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui