Yêu em anh nhé?

Sở Anh và Thương Tự Chiêu đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt của hai người đã tiết lộ tất cả.
 
Sở Anh: Cậu gọi người đến đây à?
 
Thương Tự Chiêu: Cậu mách lẻo hả?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
May mà hai người không rối rắm bao lâu, quản gia đã giải thích: “Cậu út, bạn của cậu không tìm thấy cậu nên gọi điện đến nhà họ Thương, trợ lý của ông chủ báo tin cho tôi. Cậu út, cậu đánh nhau đã đành, sao có thể dẫn cô Sở đi cùng?”
 
Vẻ mặt của quản gia tràn đầy không tán đồng.
 
Tình hình hiện tại của Sở Anh, vẫn không nên bị thương thì tốt hơn.
 
Nói rồi, quản gia lo lắng nhìn Sở Anh: “Cô Sở, cô có bị thương không?”
 
Thương Tự Chiêu cảm thấy mình bị tổn thương 10 ngàn điểm, rõ ràng cậu ta mặt mũi bầm dập đứng trước mặt quản gia nhưng quản gia bơ đẹp thương tích của cậu ta, ngược lại hỏi Sở Anh có bị thương hay không.
 
Cậu ta chẳng những mất đi sự cưng chiều của anh họ mà còn mất luôn cả quản gia!
 
Đối mặt với Thương Tự Chiêu, Sở Anh có thể không thay đổi sắc mặt nhưng khi thấy người lớn, cô cũng không khỏi chột dạ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô khẽ ho một tiếng: “Tôi không sao, thực ra tôi… Chỉ trùng hợp đi ngang qua thôi, không đánh nhau.”
 
Thương Tự Chiêu: ?
 
Mới nãy còn bảo là anh em chí cốt mà?
 
Sở Anh làm lơ ánh mắt khiếu nại của Thương Tự Chiêu, trực tiếp lên xe.
 
Thương Tự Chiêu đi theo sau lưng cô lầm bầm lầu bầu, không biết đang lải nhải cái gì.
 
Sau khi lên xe, Thương Tự Chiêu mới chợt nghĩ ra: “Bác quản gia, ông nội cũng biết chuyện này sao ạ? Thế còn anh họ của cháu thì sao? Ông nội vẫn đang ở trang viên ư?”
 
Quản gia cúi đầu gõ tin nhắn lạch cạch: “Ông chủ và cậu chủ đều biết. Cô Sở, lúc nãy họ cũng biết chuyện cô tham gia đánh nhau.”
 
Sở Anh: “…”
 
Rõ ràng cô không phải là người nhà họ Thương như không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ vì bị phụ huynh bắt quả tang.
 
Sở Anh mở điện thoại lên, bắt đầu chửi bới Thương Tự Chiêu.
 
[Sở Anh: Thương Tự Chiêu, cậu tự nhìn lại bản thân đi, đánh nhau mà không thể giải quyết vấn đề triệt để, đánh nhau mười mấy năm chỉ để trưng cho đẹp thôi hả?]
 
Di động của Thương Tự Chiêu rung lên, cậu ta liếc Sở Anh một phát.
 
[Thương Tự Chiêu: Sao tôi biết được lũ oắt con đó còn chơi trò lươn lẹo chứ. May mà nữ thần của tôi không sao, không thì tôi sẽ… Hừ.]
 
[Sở Anh: Không thì bây giờ cậu đã thành xác chết rồi.]
 

[Thương Tự Chiêu: Bậy, lúc nãy tôi còn một chọi năm, cậu không thấy à?]
 
Sở Anh im lặng trong chốc lát, bỗng giơ tay lên, mở camera chĩa về phía Thương Tự Chiêu, tranh thủ thời cơ chụp lại dáng vẻ mặt mũi bầm dập của cậu ta.
 
Thương Tự Chiêu: ?
 
Ngay sau đó, cậu ta nhận được bức ảnh này.
 
“Mẹ nó! Mặt của ông đây!”
 
Thương Tự Chiêu vội mở camera trước, nhìn trái nhìn phải, sâu sắc cảm thấy lần này mình chịu đau khổ. Gương mặt tuấn tú đẹp trai của cậu ta ra nông nỗi này thì sao có thể đi gặp Tạ Nam Chi? Cậu ta hận!
 
[Sở Anh: Thấy gì chưa? Một chọi năm?]
 
[Thương Tự Chiêu: … Cậu phiền quá.]
 
Tiếng rung liên tục vang lên trong xe cuối cùng cũng dừng lại, Sở Anh và Thương Tự Chiêu quay mặt đi, ai cũng không muốn nhìn thấy ai.
 
Quản gia nhìn đứa này rồi lại nhìn đứa kia, thở dài trong lòng, sâu sắc cảm thấy nuôi trẻ con thật khó.
 
Ông ấy dần dần thấu hiểu tâm trạng của cậu chủ mỗi khi gặp cậu út.
 

 
Thương Tự Chiêu và Sở Anh đều cho rằng chuyện đêm qua đã là kết cục tồi tệ nhất.
 
Không ngờ sáng hôm sau, cả trường đều biết hai người đánh nhau gây sự. Nguyên nhân là vì phụ huynh của một trong số đám người kia biết chuyện này, thế là sáng sớm phụ huynh đó đã đến Sùng Anh tố cáo, Sở Anh và Thương Tự Chiêu bị đoạn video mà người khác quay lại chặn họng, không cãi được một lời.
 
Người trong video là Thương Tự Chiêu, cậu ta thật sự đánh nhau.
 
Sở Anh không giải thích mà thừa nhận chuyện này. Cô không muốn lôi Thẩm Yến Thanh và Tạ Nam Chi liên lụy vào chuyện này.
 
Thế là thông báo buổi sáng, Sở Anh và Thương Tự Chiêu sẽ phải lên bục kiểm điểm vào lúc chào cờ đầu tuần sau, hơn nữa phải quét dọn sân thể dục của trường một tuần.
 
Cả lớp F đều sôi trào, mới khai giảng một tuần mà lớp F của họ đã có hai người dẫn đầu làm trái nội quy trường, hai người này không phụ danh hiệu lớp F bọn họ.
 
Khi Thương Tự Chiêu đen mặt bước vào phòng học, cả lớp đều cười ầm lên. Rất ít khi được thấy dáng vẻ mặt mũi bầm dập của cậu ta.
 
Khi Sở Anh bước vào lớp, cả lớp lại sôi trào lần nữa. Bởi vì trong khi Thương Tự Chiêu thê thảm vô cùng thì Sở Anh lại không bị thương một cọng lông, vẫn lành lặn nguyên vẹn.
 
“Trời má, đỉnh của chóp.”
 
“Tự giới thiệu thật sự không phải là chém gió.”
 
“Này anh Chiêu, danh hiệu trùm lớp F có phải nên nhường cho người khác không nhỉ?”
 
Thương Tự Chiêu trợn ngược mắt.
 
Nể tình Sở Anh bị phạt chung với cậu ta, cậu ta không có ý định giải thích, coi như nể mặt cô.
 

Giờ khắc này, cả người Sở Anh đều đắm chìm trong áp suất thấp.
 
Năm Ba sốt ruột: [Anh Anh, cô nói với tôi mấy câu đi!]
 
Sở Anh để lại cái gáy cho Năm Ba.
 
Năm Ba bay tới bay lui: [Anh Anh, nội dung phụ trở nên mất kiểm soát như thế vì sự nhúng tay của cô, tôi cũng không biết sẽ tiến triển như thế này.]
 
Lúc này, Sở Anh đang bực bội. Cho dù cô không phải là một học sinh ngoan ngoãn nghe lời nhưng cô chưa bao giờ bị bắt viết bản kiểm điểm, chẳng những chưa từng viết mà còn chưa bao giờ lên bục, đọc bản kiểm điểm trước mặt bao người.
 
Năm Ba nói cả ngày mà không ai quan tâm, đành phải nghĩ cách giúp cô: [Anh Anh, cô không muốn viết thì khỏi cần viết cũng được, chỉ cần viết đại mấy câu trên người tôi là được. Ấy, Anh Anh, hay là để tôi viết cho cô nhé?]
 
Có lẽ lời nói của Năm Ba đã nhắc nhở Sở Anh, cô bỗng ngồi thẳng lưng, nhìn về phía Năm Ba.
 
Năm Ba chớp mắt: [Anh Anh!]
 
Sở Anh bỗng cười nham hiểm: Tôi sẽ viết, nhưng không phải viết cho chính tôi.
 
Không phải là mất mặt à? Để cô xem ai mất mặt hơn ai.
 

 
Bởi vì kiểm điểm phải chờ đến lúc chào cờ tuần sau nên Sở Anh và Thương Tự Chiêu phải chấp hành nhiệm vụ trừng phạt quét dọn sân thể dục trước.
 
Giờ nghỉ trưa, Sở Anh và Thương Tự Chiêu mỗi người cầm một cây chổi to.
 
Thương Tự Chiêu lơ đễnh nhai kẹo cao su.
 
Sở Anh thở dài trong lòng, an ủi mình đừng so đo với một đứa con nít.
 
Trong lúc Thương Tự Chiêu và Sở Anh quét dọn sân thể dục, học sinh lớp F cũng không nhàn rỗi, còn có đứa giơ điện thoại lên xem náo nhiệt:
 
“Cảnh tượng này quá đỉnh, tớ nhất định phải ghi nhớ.”
 
“Sở Anh đỉnh của chóp, rốt cuộc lai lịch của cậu ấy là gì?”
 
“Cậu ấy đi học cùng Thương Tự Chiêu thì còn lai lịch gì nữa? Chắc chắn liên quan đến nhà họ Thương.”
 
“Các cậu tụ tập ở đây làm gì? Giải tán đi.”
 
Trong tiếng hóng hớt ầm ĩ bỗng có một giọng nữ lạnh lùng vang lên, giọng nói quen thuộc khiến đám đông vây xem nhanh chóng giải tán. Họ đã nghe giọng nói của ủy viên kỷ luật này suốt hai năm trời, chỉ cần nghe thấy là sợ hết hồn.
 
Thân thể Thương Tự Chiêu cứng đờ, cứ như bị điểm huyệt.
 
Sở Anh nhìn cậu ta, sau đó quay đầu nhìn đằng sau.
 
Tạ Nam Chi mặc đồng phục hai màu trắng xanh đứng ở cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía họ. Vẻ mặt của thiếu nữ lạnh lùng cùng cặp mắt quả hạnh trong trẻo, cô ấy chỉ nhìn hai người trong thoáng chốc rồi dời đi: “Tuần này tôi sẽ phụ trách giám sát các cậu hoàn thành nhiệm vụ quét dọn sân thể dục.”

 
Nhìn thoáng qua thân thể cứng ngắc của Thương Tự Chiêu, Sở Anh cất bước rời đi.
 
Đây là lần đầu tiên Sở Anh gặp Tạ Nam Chi ở khoảng cách gần. Khi thấy vẻ hờ hững trên gương mặt cô ấy, không biết vì sao Sở Anh lại nảy sinh cảm giác khác thường. Vẻ lạnh lùng của Tạ Nam Chi khác hẳn với người bên ngoài, Sở Anh không thấy được hơi ấm trong đôi mắt của cô ấy.
 
Năm Ba ở bên cạnh xem cốt truyện đã mở khóa: [Anh Anh, tuyến của nữ chính chỉ mở khóa một phần trong trường. Hai năm nay Tạ Nam Chi vẫn một thân một mình, không có bạn bè bên cạnh, quan hệ với người khác cũng bình thường. Ngược lại là các giáo viên rất thích cô ấy, chẳng những ít nói, học giỏi mà còn luôn ngoan ngoãn.]
 
Thấy Thương Tự Chiêu gần như tay chân vụng về, Sở Anh không nỡ nhìn thẳng nên dời mắt, hỏi Năm Ba: Hai năm nay cô ấy và Thẩm Yến Thanh chưa bao giờ giao thiệp với nhau à?
 
Năm Ba: [Chưa từng, hai năm nay quan hệ giữa cô ấy và Thẩm Yến Thanh còn kém hơn cả bạn cùng lớp bình thường, hầu như không nói với nhau một lời nhưng giữa hai người không có mâu thuẫn gì hết. Nói tóm lại là không quen biết nhau.]
 
Sở Anh ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp: Hoàn cảnh gia đình của cô ấy thế nào?
 
Năm Ba dừng lại, hình như đang xem lại đoạn trước: [Hoàn cảnh gia đình không rõ, chỉ biết ba mẹ cô ấy ly dị, cô ấy sống một mình.]
 
Sở Anh thở dài: Cho nên tôi vẫn phải tiếp xúc với cô ấy thì mới có thể mở khóa thêm cốt truyện và bối cảnh.
 
Năm Ba phấn khởi: [Anh Anh, nếu cô không muốn tiếp xúc nhiều với nam chính thì chúng ta đổi sang nữ chính nhé!]
 
Hầy, cuộc sống vất vả.
 
Sở Anh thở dài thườn thượt, thấy dáng vẻ luống cuống của tên ngốc Thương Tự Chiêu kia, cô dứt khoát quay đầu sang chỗ khác, nhắm mắt làm ngơ.
 
Hiện tại Sở Anh và Năm Ba nắm giữ quá ít thông tin, không đủ để đối phó với tình huống đột xuất. Nghĩ đến đây, Sở Anh chợt nhận thấy mình chưa hỏi Năm Ba về chuyện hồi trước. Cô nhìn thoáng qua cuốn sách lấp lánh, hỏi: Tại sao thế giới lại sụp đổ?
 
Năm Ba im lặng trong chốc lát, dòng chữ trả lời nhỏ xíu xiu: [Nam chính và nữ chính không đến với nhau đúng như cốt truyện đã viết, xảy ra lệch khỏi quỹ đạo ở tình tiết trọng điểm nào đó. Kết cục không xoay chuyển được, thế giới sụp đổ.]
 
Sở Anh lại không cảm thấy kinh ngạc: Chuyện tình cảm vốn dĩ không thể gò ép, cứ khăng khăng xây dựng lại làm gì?
 
Năm Ba buồn bã trả lời: [Anh Anh, thế giới này không phải chỉ có mình nam nữ chính, mà còn có những người khác, ví dụ như Thương Tự Chiêu, Quý Phong Dư, Sở Anh đã chết vì tự sát. Nếu chỉ vì nam nữ chính không thể đến với nhau mà xóa bỏ sự tồn tại của họ thì thật không công bằng.]
 
Nghe vậy, Sở Anh im lặng thật lâu. Cô không ngờ mình có thể cảm nhận được lòng thương hại đối với thế giới này từ một cuốn sách.
 
Sở Anh thở dài: Nhất định phải làm cho nam chính và nữ chính đến với nhau thì thế giới này mới tiếp tục vận hành được à?
 
Năm Ba cũng thở dài: [Chắc vậy, không thì sao hồi trước thế giới lại sụp đổ.]
 
Sở Anh giơ tay vuốt ve Năm Ba: Không sao đâu bé Ba, nếu thật sự không được thì chúng ta làm lại lần nữa, thất bại cũng không sao.
 
Năm Ba ngơ ngác trong chốc lát, sau đó nhanh chóng bay ra xa Sở Anh, cả cuốn sách biến thành màu đỏ, một lát sau mới bay về, lặng lẽ bay trên đầu Sở Anh hỏi như làm ăn trộm: [Anh Anh, trong thế giới của cô, cô là người như thế nào?]
 
Sở Anh hừ lạnh: Không nói cho cậu biết.
 
Năm Ba: […]
 
Sân thể dục rất rộng.
 
Dựa theo suy đoán của Sở Anh thì kiểu gì cô và Thương Tự Chiêu mỗi người cũng phải quét một nửa, nếu Thương Tự Chiêu có lương tâm thì nên tự giác gánh vác nhiều hơn. Nhưng sự thật nghiệt ngã, Thương Tự Chiêu vừa thấy Thương Tự Chiêu thì cứ như bị đần hơn hẳn, đứng yên tại chỗ lề mề cả buổi, cuối cùng lấy Tạ Nam Chi làm tâm điểm, xoay quanh cô ấy với bán kính 25 mét.
 
Sở Anh: “…”
 
Cô lại muốn mắng người.
 
Sở Anh cho rằng thời khắc tệ hại nhất của ngày hôm nay cũng chỉ cỡ này mà thôi, không thì còn có thể tệ đến mức nào nữa? Nhưng ngay khi hai người quét sân thể dục xong chuẩn bị rời đi, Tạ Nam Chi bỗng nói với họ: “Kiểm điểm cần phụ huynh ký tên, không có ký tên thì chỉ còn cách mời phụ huynh đến trường để ký.”
 
Sở Anh: “…”
 

Cô phải giết Thương Tự Chiêu!
 
Thương Tự Chiêu: “…”
 
Cậu ta nhất thời không rảnh bận tâm người nói lời này là Tạ Nam Chi, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ mình sắp bị đánh nữa rồi!
 

 
Bởi vì phải có phụ huynh ký tên vào bản kiểm điểm nên suốt cả buổi chiều, Thương Tự Chiêu và Sở Anh đều mặt nhăn mày nhó. Một người vừa thở dài xong thì đến lượt người khác thở dài tiếp, khiến Quý Phong Dư nghe mà ấn đường cứ giật giật.
 
Thương Tự Chiêu đã đi tìm quản gia, quản gia không thèm để ý đến cậu ta.
 
Cậu ta quay đầu hỏi Sở Anh: “Cậu hỏi quản gia chưa? Bác ấy có ký tên cho tụi mình không?”
 
Sở Anh buồn bã trả lời: “Bác ấy bảo chúng ta đi tìm anh Thương.”
 
Thương Tự Chiêu: “… Thế thì thà đi tìm ông nội còn hơn.”
 
Hai người lại đồng loạt thở dài.
 
Ngay khi Quý Phong Dư không thể nhịn được nữa, Thương Tự Chiêu bỗng nảy ra ý kiến: “Tôi có cách rồi!”
 
Sở Anh nhìn cậu ta: “Cậu có cách gì?”
 
Thương Tự Chiêu lắc lư điện thoại, ra hiệu cho cô xem WeChat.
 
Sở Anh bỗng có linh cảm chẳng lành. Quả nhiên vừa mở WeChat, cô đã thấy…
 
[Anh ơi yêu em lại lần nữa đi QAQ (3)]
 
Có 3 thành viên trong nhóm chat, lần lượt là:
 
[Sở Anh]
 
[Thương Trú]
 
[Thương Tự Chiêu]
 
[Thương Tự Chiêu: Anh họ ơi, em sai rồi!]
 
[Thương Tự Chiêu: @Sở Anh nhanh lên, đến lượt cậu kìa.]
 
Sở Anh: “…”
 
Cô xoắn xuýt trong chốc lát rồi gõ vào khung chat: [Anh Thương, xin lỗi vì đã thêm phiền phức cho anh.]
 
Thương Tự Chiêu nghi ngờ nhìn Sở Anh, con nhóc chua ngoa này trở nên hiền lành từ hồi nào vậy?
 
Ngay khi Sở Anh và Thương Tự Chiêu cho rằng Thương Trú sẽ không quan tâm đến hai người thì bỗng người thứ ba nhắn tin trong nhóm chat.
 
[Thương Trú: Không phải là ba à?]
 
Sở Anh: “…”
 
Thương Tự Chiêu: “?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận