Sáng sớm thứ hai là lễ chào cờ đầu tuần của Sùng Anh.
Sở Anh và Thương Tự Chiêu nộp bản kiểm điểm đã viết xong cho thầy trưởng phòng giáo vụ. Sau khi xác nhận nội dung và ký tên không sai, trưởng phòng giáo vụ xua tay: “Lát nữa chờ thầy thông báo công việc quan trọng xong thì các em lại lên bục.”
Thương Tự Chiêu và Sở Anh xoay người tiến về phía sân thể dục, nhân tiện trò chuyện một lát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sở Anh, tối qua cậu đi ăn trộm hả? Quầng mắt đen sì như gấu trúc kia kìa, không biết bôi kem che khuyết điểm hả?”
“Lo cho chính cậu trước đi.”
“Cậu thật là, tôi chỉ quan tâm tới cậu thôi mà!”
“Cậu có thể khen tôi da trắng.”
“… Con gái thật phiền phức.”
Thương Tự Chiêu cứ lẩm bẩm suốt chặng đường, Sở Anh lại mài dao soàn soạt trong lòng. Quầng thâm mắt của cô hoàn toàn nhờ ơn của Thương Tự Chiêu, lát nữa cô sẽ kêu Năm Ba lén lút tráo đổi bản kiểm điểm của cậu ta.
Sở Anh tự nhận mình là người vừa bụng dạ hẹp hòi vừa thù dai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay cô được lên bục “diễn thuyết” trước toàn trường, đều nhờ công ơn của Thương Tự Chiêu.
Ngày thường, trong lễ chào cờ, đa số học sinh đều đầy mặt buồn ngủ, hôm nay lại khác hẳn. Cả trường đều biết Thương Tự Chiêu và Sở Anh của lớp F sẽ lên bục đọc bản kiểm điểm.
Thương Tự Chiêu thì thôi, cứ cách mấy tuần cậu ta sẽ phải ló mặt một lần, nghe tới nghe lui chẳng có chút mới mẻ gì cả. Học sinh Sùng Anh đã quá mệt mỏi rồi.
Lần này mọi người tò mò là vì Sở Anh là học sinh chuyển trường, họ vẫn chưa hết tò mò về cô. Huống chi học sinh chuyển trường này mới đến đây không lâu đã cùng Thương Tự Chiêu đi đánh nhau gây chuyện, nghe nói còn hạ gục một đám người mà không bị thương một cọng lông.
Sau bài phát biểu dài dòng của thầy trưởng phòng giáo vụ, ông ấy mở microphone nghênh đón người đầu tiên lên bục đọc bản kiểm điểm trong học kỳ này của Sùng Anh – Sở Anh.
“Chà, nhìn kìa, học sinh chuyển trường sắp lên rồi. Công nhận xinh đẹp thật.”
“Nghe nói tính khí của cậu ấy tệ lắm. Nếu tớ có gương mặt này thì tớ cũng khó tính không kém.”
“Vãi, rốt cuộc cậu ấy lớn lên kiểu gì vậy? Eo ra eo, chân ra chân.”
Sở Anh mặc đồng phục hai màu trắng đen của Sùng Anh, bởi vì vào thu nên cô đã mặc áo vest ngoài, vòng eo mảnh khảnh được siết chặt thể hiện đường cong xinh đẹp, cặp chân dưới làn váy vừa thẳng vừa gầy, trắng muốt chói mắt cứ như tuyết đầu mùa. Mắt phượng trong veo hơi nhướng lên, thể hiện rõ thái độ ngang ngược của mình.
Ngón tay mảnh khảnh cầm microphone, cô bình tĩnh nhìn dưới sân: “Chào buổi sáng, tôi là Sở Anh của lớp 12F. Tôi rất xin lỗi vì hành vi cá nhân của mình và Thương Tự Chiêu đã chiếm dụng thời gian của mọi người.”
Nói xong, Sở Anh bình tĩnh đọc bản kiểm điểm, phát âm rõ ràng, khí thế hùng hổ.
Lão Vương ở bên dưới: “…”
Trông có giống như đang kiểm điểm không? Rõ ràng là cảm tưởng sau khi nhận giải thưởng.
Ông ấy cố gắng làm lơ ánh mắt sắc bén như lưỡi dao mà thầy trưởng phòng giáo vụ bắn về phía mình.
Thương Tự Chiêu đen mặt, nếu biết trước sẽ thế này thì cậu ta lên trước cho rồi.
Sở Anh bị sao vậy? Kiểm điểm thì nên có thái độ của kiểm điểm mới đúng.
Thẩm Yến Thanh đứng ở dãy dầu lớp 12A, ngẩng đầu nhìn Sở Anh trên bục chào cờ.
Giờ phút này, cậu ấy không còn nhìn thấy hình dáng của Sở Anh hồi bé trên người Sở Anh. Sở Anh trên bục là một người hoàn toàn xa lạ với cậu ấy, cậu ấy không hiểu biết gì về cô.
Thẩm Yến Thanh lặng lẽ che giấu sự thắc mắc trong mắt.
Sau khi biết Sở Anh đến thành phố Minh, cậu ấy từng nhờ người trong nhà đến thành phố Hòa hỏi nguyên do nhưng nhà họ Sở lại không trả lời. Đến tận bây giờ, cậu ấy vẫn không rõ tại sao Sở Anh lại có liên quan đến nhà họ Thương, cũng không biết mấy năm nay Sở Anh sống như thế nào.
Cậu ấy chỉ biết rằng, đã có chuyện xảy ra.
Đám học sinh Sùng Anh ở bên dưới thán phục không thôi, thầm nghĩ kiểm điểm mà làm đến mức này chắc chỉ có mình Sở Anh, còn phấn khích hơn cả phát biểu của Hội trưởng Hội Học sinh Thẩm Yến Thanh trong hội trường hôm ấy. Thế là đám học sinh nhao nhao vỗ tay cho Sở Anh.
Nghe tiếng vỗ tay, ấn đường của thầy trưởng phòng giáo vụ cứ giật giật. Nghĩ đến chuyện học sinh chuyển trường là người của nhà họ Thương, ông ấy cố gắng chịu đựng, dù sao thì mỗi năm, nhà họ Thương đều đầu tư một khoản kếch xù cho Sùng Anh.
Kiểm điểm xong, Sở Anh bình tĩnh bước xuống bục, nhân tiện đưa microphone cho Thương Tự Chiêu đang chờ đợi. Thương Tự Chiêu nghiến răng nghiến lợi: “Cậu cố tình bắt nạt tôi!”
Sở Anh khẽ hừ một tiếng, cậu còn chưa biết rõ cái gì mới gọi là bắt nạt đâu.
Nhưng Thương Tự Chiêu hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Dù sao Thương Tự Chiêu cũng là người nhà họ Thương, từ bé đến lớn đi đến đâu cũng tự nhận mình là đại vương. Tuy rằng trong lòng chột dạ nhưng mặt ngoài cậu ta không biểu hiện chút nào, vẫn là dáng vẻ thiếu niên ngang tàng như mọi khi.
Sở Anh liếc Năm Ba: Đổi xong chưa?
Năm Ba nhăn nhó: [Anh Anh, cô làm thế khác nào bắt nạt người ta!]
Sở Anh lạnh mặt: Cậu giỏi thì đi quét dọn sân thể dục một tuần, sau đó lại phải kiểm điểm trước mặt học sinh và giáo viên toàn trường đi. Nếu không phải tối hôm đó Thương Tự Chiêu buột miệng gọi tên tôi thì sẽ không bao giờ có chuyện hôm nay.
Năm Ba thở dài: [Được rồi.]
Trên bục, Thương Tự Chiêu để mái tóc vàng cực kỳ bắt mắt.
Thầy trưởng phòng giáo vụ vừa nguôi giận thì lại lập tức tăng xông. Ông ấy tự an ủi đây cũng là người nhà họ Thương. Không nên tức giận không nên tức giận, chuyện gì cũng không nên đối chọi với tiền.
Thương Tự Chiêu khẽ ho một tiếng, không tự giới thiệu mà bắt đầu đọc luôn: “Thưa quý vị, tôi, Thương Tự Chiêu, hôm nay nhận lỗi với Sở Anh ngay trước mặt học sinh và giáo viên toàn trường. Trong giờ học trốn ra ngoài đánh nhau, còn vì thế mà liên lụy đến Sở Anh, tôi cảm thấy hối hận vô cùng. Tại đây, tôi hứa hẹn, thi tháng một tháng sau tôi nhất định sẽ vào top 100 toàn khối, không thì tôi sẽ chạy 5 vòng quanh sân thể dục, hơn nữa hô to Sở Anh là ba tôi!”
Cả trường ồ lên. Thành tích học tập của Thương Tự Chiêu cũng ổn định không kém Thẩm Yến Thanh và Tạ Nam Chi, lần nào cũng đứng nhất từ dưới đếm lên. Xác suất cậu ta lọt vào top 100 cả khối còn nhỏ hơn cả xác suất tiểu hành tinh va chạm với Trái Đất.
Sau khi cao giọng đọc xong, Thương Tự Chiêu mới chợt nhận thấy mình vừa nói cái gì.
Người lúc này đứng trên bục là ai? Không thể nào là cậu ta được! Đời nào có chuyện cậu ta nói ra những lời như vậy!
Lão Vương liếc Sở Anh một phát, thầm nghĩ Thương Tự Chiêu bị kích thích lớn cỡ nào vậy?
Quý Phong Dư cạn lời nhìn Thương Tự Chiêu: Sao đầu óc của cậu càng ngày càng đần độn thế hả?
Nội dung bản kiểm điểm kế tiếp, Thương Tự Chiêu cũng không đọc nổi nữa. Cậu ta đứng yên trên bục cũng không được mà không đứng yên cũng không xong, dứt khoát tranh thủ thời cơ chuồn xuống bục. Hôm nay cậu ta mà không cãi lộn với Sở Anh thì cậu ta không theo họ Thương nữa!
…
Lớp F gây náo loạn buổi lễ chào cờ đầu tuần.
Các nhóm chat trên WeChat của Sùng Anh đều bùng nổ, mọi người thi nhau loan tin Thương Tự Chiêu sắp gọi Sở Anh là ba. Mà tại lớp F, Sở Anh và Thương Tự Chiêu đang cãi nhau.
Thương Tự Chiêu bực bội túm tóc của mình: “Cậu sửa lại bản kiểm điểm của tôi!”
Sở Anh thản nhiên thừa nhận: “Đúng, nhưng chính cậu đọc nó.”
Thương Tự Chiêu: “…”
Lúc nãy đột nhiên dâng lên một loại xúc động, ngay cả cậu ta cũng không nhịn được.
Thương Tự Chiêu: “Cậu vô liêm sỉ!”
Sở Anh: “Ai bảo cậu hại tôi mất mặt trước.”
“Chẳng lẽ tôi cố ý chắc? Tôi còn nhận cậu làm anh em chí cốt!”
“Ờ.”
“… Cho dù muốn sửa thì sửa lại thành top 300 toàn khối không được à???”
“Tính cả tôi thì đủ 300 người rồi.”
“…”
Quý Phong Dư bị hai đứa học sinh tiểu học này cãi cọ nhức cả đầu, thái dương cứ giật giật. Cô ấy không nhịn được nữa mà quay lại đập bàn: “Các cậu im lặng cho tôi! Có rảnh ở đây cãi nhau thì chi bằng bắt đầu học bài ngay bây giờ luôn đi!”
Thương Tự Chiêu trừng Quý Phong Dư: “Chẳng lẽ học tập dễ lắm chắc? Cậu tưởng rằng lần nào cũng thi hạng nhất từ dưới đếm lên dễ lắm chắc?”
Quý Phong Dư kìm nén cảm xúc muốn trợn ngược mắt lên: “Không thì sao?”
Sở Anh nhẹ nhàng buông một câu: “Thực ra tôi làm vậy là vì muốn tốt cho cậu. Cậu quên phiếu điểm thi tháng cũng cần phụ huynh ký tên rồi à? Bây giờ cậu sống ở Phong Tê nên phải tìm anh họ của cậu xin ký tên.”
Thương Tự Chiêu: “…”
Sở Anh có thù oán với cậu ta! Sinh ra để đối đầu với cậu ta!
Thương Tự Chiêu tức giận gần chết nhưng lại không thể làm gì Sở Anh. Nghĩ tới nghĩ lui, Thương Tự Chiêu quyết định dùng phương pháp nguyên sơ nhất khi con nít bị người ta bắt nạt ở bên ngoài: mách người lớn.
[Anh ơi yêu em lại lần nữa đi QAQ (3)]
[Thương Tự Chiêu: Anh, Sở Anh bắt nạt em! Khiến em mất mặt trước học sinh toàn trường!]
[Thương Tự Chiêu: Anh, anh, anh!]
Sau đó, Thương Tự Chiêu điên cuồng @ Thương Trú trong nhóm chat.
Sở Anh: “…”
Quả nhiên thằng nhóc này là học sinh tiểu học.
…
Trang viên.
Ông cụ nhíu mày nhìn ván cờ trên bàn, quân cờ vừa đặt lên mặt bàn thì ông ấy đã hối hận. Tròng mắt sau thấu kính khẽ liếc Thương Trú một cái, thầm nghĩ thằng bé này có tập trung chú ý vào bàn cờ không nhỉ.
“Đổi sang ô thứ hai bên trái hay giữ nguyên như bây giờ cũng giống nhau.”
“… Không chơi nữa!”
Ông cụ đẩy bàn cờ ra như thể giận dỗi, thua suốt cả buổi chiều rồi.
Nhìn vẻ mặt nhàm chán của Thương Trú, ông ấy chậm rãi uống một ngụm trà rồi nói: “Sáng nay ông nghe người khác kể lại một chuyện thú vị, không chỉ liên quan đến A Chiêu mà còn liên quan đến con bé đến từ thành phố Hòa kia. A Chiêu nhận một người ba cho mình.”
Nghe đến đây, Thương Trú mới ngước mắt lên nhìn ông cụ. Hình như dạo này anh rất có duyên với chữ “ba”.
Hơn nữa chữ này lại cứ dính đến Sở Anh.
Thấy Thương Trú có vẻ hứng thú, ông cụ không khỏi buông ly trà, dò hỏi: “Đán Đán, sao khi đó cháu lại giữ con bé kia ở lại? Ông nghĩ mãi mà vẫn không tài nào hiểu được, chẳng lẽ con bé kia có điểm gì đặc biệt? Quả thực là to gan hơn người khác chút xíu, còn rất thông minh. Nhưng ông đã điều tra quá khứ của con bé, cũng chẳng khác gì mấy đứa con gái bình thường.”
Nghe thấy ông cụ gọi nhũ danh của mình, Thương Trú lặng lẽ nhíu mày.
Anh ghét nhũ danh này.
Thương Trú quay mặt đi, không nhìn ông cụ. Một lát sau, anh mới nói: “Cô ấy có thể nắm giữ vận mệnh của mình.”
Nghe vậy, ông cụ sửng sốt.
Thương Trú ít nói, càng không bàn đến chuyện giải thích vấn đề nhàm chán này, thế nên anh không biết rằng suy nghĩ của ông cụ đã bay xa đến tận đâu.
Sau khi ngẩn người, ông cụ bỗng im lặng.
Mấy năm nay, người ở thành phố Minh đã suy đoán rất nhiều về Thương Trú nhưng chỉ có mình ông cụ mới biết rõ, lời đồn và sự thật chênh lệch rất lớn. Thương Trú chưa bao giờ quay về nhà họ Thương chỉ vì vụ tìm kiếm bốn năm trước của họ. Thương Trú tự xuất hiện trước mặt họ, không có nguyên nhân phức tạp nào khác, chỉ vì anh cảm thấy nhàm chán nên muốn thay đổi một cuộc sống mới.
Một cuộc sống phù hợp với thế tục, có được sự ràng buộc.
Hồi bé, cuộc sống của Thương Trú gặp nhiều trắc trở nhưng anh lại là thiên tài. Trước khi trở về nhà họ Thương, anh đã sở hữu khối tài sản khổng lồ, có lẽ đó là độ cao mà cả đời người bình thường không thể với tới.
Ông cụ sẽ không bao giờ quên cái ngày mà mình gặp Thương Trú.
Bốn năm trước, Thương Trú 18 tuổi, một thân một mình đến Thương thị, mang theo kết quả xét nghiệm DNA của mình và ba ruột. Khi ông cụ vội vàng chạy xuống lầu thì Thương Trú đang ngồi trên xe lăn nhìn ngoài cửa sổ, nghe thấy âm thanh cũng không có phản ứng gì, mãi đến khi ông ấy thất thố chặn tầm nhìn của Thương Trú, Thương Trú mới nhìn ông ấy một cái, hơn nữa đặt tư liệu cuộc sống 18 năm trước của mình trước mặt ông ấy.
Anh nói: “Tôi là Thương Trú, có lẽ tư liệu này sẽ giúp ông hiểu biết thêm về tôi. Ông nên đọc thử một lần.”
Thương Trú khác với người bình thường, kể từ lần đầu tiên gặp anh, ông cụ Thương đã biết rõ điều đó.
Đứa bé này có được tất cả những gì mà người khác không có, cũng khiếm khuyết thứ mà người khác có.
Anh mắc hội chứng thờ ơ* nhưng điều này không thể che giấu hào quang trên người anh.
*Hội chứng thờ ơ (Apathy Syndrome): Hay còn gọi là hội chứng vô cảm, hội chứng lãnh đạm, người bệnh sẽ biểu hiện thái độ thờ ơ, thiếu cảm xúc đối với kích thích đến từ bên ngoài, không có hứng thú với mọi thứ chung quanh, không có trách nhiệm, không quan tâm đến người khác, khuyết thiếu sự đồng cảm…
Lúc ấy, ông cụ Thương nhìn chân của Thương Trú, bỗng nhiên chảy nước mắt.
Mà Thương Trú chỉ khó hiểu nhìn ông ấy, hỏi ông ấy tại sao lại khóc.
Hồi bé, Thương Trú không thể nắm giữ vận mệnh của mình, liên tục bị người khác ruồng bỏ.
Thật lâu sau, ông cụ mới gật đầu: “Ừ.”
Chỉ cần anh thích.
Ông cụ áp chế đáy mắt ướt át, cười nói: “Hôm nay là lễ chào cờ của Sùng Anh, A Chiêu lên bục chào cờ tự kiểm điểm, nói rằng nếu thi tháng không lọt vào top 100 thì sẽ gọi con bé kia là ba. Mới sáng ra mà ông đã vô duyên vô cớ có thêm một thằng con trai, cháu nói xem có phải rất thú vị không.”
Thương Trú nhíu mày.
Anh không muốn chiếm hời từ nhóc lừa đảo kia, nhóc lừa đảo kia lại chiếm hời ngược lại từ phía anh.
Thương Trú gật đầu: “Cháu biết rồi, cháu sẽ lập tức thu xếp gia sư cho Thương Tự Chiêu. Một tháng sau nếu nó không thi đậu top 100 thì để nó nhổ cỏ suốt một tháng cho Phong Tê.”
Ông cụ: “…”
Ông ấy không biết Phong Tê rộng cỡ nào nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là không ngờ Thương Trú lại có tâm tư quản chuyện của Thương Tự Chiêu, ông cụ không khỏi vui mừng.
Thế là ông ấy gật đầu: “Ông sẽ đi thu xếp ngay.”
Chờ đến khi ông cụ lên lầu ngủ trưa, Thương Trú mở WeChat thả Sở Anh ra khỏi danh sách đen.
Anh nhìn chằm chằm vào con lợn trên màn hình thật lâu, sau đó nhập ghi chú:
Nhóc lừa đảo.