12 giờ trưa , nằm trên chiếc giường nhỏ ở văn phòng Tô Ánh Vân vẫn còn giận anh chuyện vừa rồi .
Cô mặc cho Hàn Diệp Phong dỗ dành từ nãy đến giờ , chỉ im lặng ủm chăn không nói gì .
" Thôi nào , anh xin lỗi là do anh không kiểm soát được.
"
" ...!"
Hàn Diệp Phong nhất thời nóng vội mà phải trả giá lớn như vậy.
" Đừng giận anh nữa bà xã.
"
Mặc cho anh hết lời dỗ dành nhưng lần này cô không mềm lòng nữa , nếu còn mềm lòng chỉ sợ lần sau anh lại càng lấn tới .
"...!"
Bữa trưa hôm nay cô cũng không buồn ăn nữa.
Cứ hễ mở miệng ra lại cảm thấy ghê tởm cái mùi vị tanh tanh vừa rồi.
Có ép cô cũng không ăn lấy 1 hạt cơm nào .
Tô Ánh Vân mệt mỏi ngủ thiếp đi , Hàn Diệp Phong thấy vậy không nói gì nữa tiếp tục làm việc trong im lặng.
Anh không muốn kinh động tới giấc ngủ quý giá của cô .
...
...
2 giờ chiều , Tô Ánh Vân đang lơ mơ ngủ thì nghe tiếng ồn ào trong phòng.
Vốn vẫn chưa tỉnh cho đến khi âm thanh bạt tai / bốp / truyền tới cùng với tiếng phụ nữ .
Trong cơn buồn ngủ cô nghe được tiếng khóc của ai đó.
Hình ảnh mờ nhạt của 1 cô gái và người đàn ông thân hình cao lớn đang lôi kéo.
" Em chịu hết nổi rồi ! Anh vốn không tôn trọng em , ả hồ ly kia ngang nhiên ngủ lại chỗ anh còn hôn sự anh tính lùi đến bao giờ ?" Cô gái ấm ức đấm đấm vào người đàn ông.
Anh ta vẫn mặc cho cô đánh đấm thoải mái .
Tô Ánh Vân mở mắt , cô ngồi bật dậy.
Không gian đi vào im lặng , người đàn ông và cô gái trước mặt cô bỗng chốc hóa thành Hàn Diệp Phong và Lâm Tuyết .
Anh đẩy Lâm Tuyết sang một bên , đi lại giường :
" Em tỉnh rồi à ? "
Tô Ánh Vân ngơ ngác nhìn anh và cô gái xinh đẹp kia :
" Có chuyện gì vậy ?"
Hàn Diệp Phong nắm tay xoa đầu cô nhè nhẹ :
" Không có gì , một vài việc linh tinh ấy mà.
"
Lâm Tuyết trước mắt hóa vô hình , cô ta tức giận muốn lập tức ăn tươi nuốt sống Tô Ánh Vân :
" Cô gái nhỏ , chúng ta sẽ còn gặp lại.
"
Nói rồi cô tức giận ra khỏi phòng , đóng cửa cái sầm .
Chỉ còn lại hai người , Tô Ánh Vân nhìn anh :
" Là Lâm Tuyết ? Cô ta tới đây làm gì vậy ? "
Hàn Diệp Phong thở dài một cái , anh hờ hững:
" Một chút công chuyện nhỏ thôi , không quan trọng ."
Thái độ anh như vậy là không muốn nói hay lơ đi không muốn kể nên Tô Ánh Vân cũng không hỏi thêm về chuyện hồi nãy.
Cô đổi chủ đề :
" Chuyện thuê nhà lần trước em nói sao rồi ? "
" Em cứ yên tâm , anh sẽ chuẩn bị thật chu đáo đón gia đình em lên ." Hàn Diệp Phong tiện tay cầm tờ báo lên đọc .
Cô liền ngăn lại :
" Thực ra ...!em muốn anh chuẩn bị phòng trọ nhỏ thôi , không cần à không được hoành tráng quá ."
Anh nghe thấy hơi bất ngờ liền bỏ báo xuống nhìn cô :
" Có chuyện gì à ? Em không cần ngại , bố mẹ em cũng như bố mẹ a ...!"
" Không !"
Hàn Diệp Phong chưa kịp nói hết câu thì Tô Ánh Vân chặn lại.
Anh còn hơi ngơ ngác , trợn tròn mắt im lặng tìm một lời giải thích từ cô .
" ...!?"
" Mẹ em mất rồi ...!Bố thì không tốt như anh nghĩ.
Em ghét ông ta ..."
Nói đến đây tự nhiên nước mắt cô tràn ra.
Tô Ánh Vân ngồi ôm hai đầu gối khóc làm anh hoảng hốt lao tới ôm cô vào lòng .
" Có chuyện gì từ từ nói đừng đụng tới nước mắt, anh có thể giúp em.
"
Tô Ánh Vân ngước mặt lên nhìn anh , tay cô vò chặt ga giường :
" Khi em còn nhỏ , ông ta đã từng rất yêu thương chiều chuộng ...!"
...
...!
Mẩu hồi ức khép lại , cô đã kể hết nặng lòng cho anh nghe.
Từ cả cách gây án và lời cuối cùng ông ta nói với mẹ cô , tất tần tận đều kể cho Hàn Diệp Phong.
Từ đầu đến cuối anh đều im lặng lắng nghe , bản thân thì nhẹ nhàng vuốt ve cô.
" Nếu bố em đã tàn độc như vậy , để anh giúp em cho ông ta nếm chút mùi vị cay đắng.
"Hàn Diệp Phong lau nước mắt trên mặt Tô Ánh Vân .
" Không , chỉ cần tống ông ta vào tù là được rồi anh đừng ra tay.
"
" Em vẫn còn nhượng bộ với kẻ giết mẹ sao ? Thời gian qua em đã chịu bao nhiêu khổ sở mà lại không muốn trả đũa ? "
Ngồi trong lòng anh lúc này rất ấm mang đến cảm giác an toàn cho cô.
Tô Ánh Vân hiện tại không muốn dây dưa gì với Tô Thành nữa.
Cô chỉ cần tống hắn vào tù rồi sống yên ổn bên cạnh Hàn Diệp Phong thôi.
" Chỉ cần bỏ tù thôi ,đó là trả thù lớn nhất rồi.
" Cô hôn nhẹ lên má anh.