Ở sân bay ồn ào tấp nập của thành phố , một gia đình bốn người vừa xuống khỏi máy bay liền phàn nàn không ngừng .
Ông bố đứng tuổi nhìn đi nhìn lại đồng hồ trên tay , không khỏi nóng vội :
" Giờ nào rồi nà con nhỏ Vân còn chưa tới đón cả nhà nữa.
"
" Ngồi máy bay xuất mấy tiếng rồi , xuống đến nơi còn phải chờ nữa chứ , thật là hết nói nổi con bé này.
" Người phụ nữ trung niên kéo một vali hành lí to đùng tức giận càu nhàu .
Hai cô gái sinh đôi khoảng chừng 15 - 16 tuổi ngó trước ngó sau , tìm kiếm ai đó :
" Chúng con sắp chịu hết nổi rồi , còn không phải tại bố nợ nần nhiều vậy thì cả nhà đâu có phải lên đây nương nhờ con nhỏ Vân đâu.
"
Người phụ nữ trung niên nghe vậy liền cốc đầu cô gái :
" Hai đứa này , chí ít người ta cũng là chị con , sao con lại dám ăn nói như vậy ?!" Nói rồi bà lườm quýt 2 đứa ra dấu hiệu giống như ( bố mày ở đây , không được nói như vậy ).
" Diệu Lạc , bà mặc kệ tụi nhỏ đi không cần làm quá vấn đề lên.
Còn 2 đứa Tô Giang , Tô Linh nữa để chị con nghe thấy là không hay đâu đừng quên chúng ta đang cần nó giúp !".
Tô Thành nhìn bà và đàn con rồi lại liếc cái đồng hồ đeo tay .
Cổ họng Tô Giang hơi khô một chút , cô nhìn trước nhìn sau tìm quầy nước .
" Con hơi khát , muốn mua chút đồ uống.
"
" Mau đi đi ." Diệu Lạc đưa vào tay cô một ít tiền lẻ .
Một lúc sau , chiếc xe taxi nhỏ dừng lại trước mặt 3 người.
Chú tài xế mở cửa kính nhìn một lượt rồi lại nhìn tấm ảnh trong tay , chú lên tiếng hỏi :
" Mọi người có phải đang chờ cô Tô Ánh Vân không ? "
" Đúng vậy đúng vậy ." Tô Thành gấp gáp nhận.
" Là xe con bé thuê để đón chúng tôi hả ?"
" Mọi người lên xe đi ." Bác tài xế liền xuống xe mở cửa .
Tô Linh chưa thấy chị về thì ngó trước ngó sau :
" Chờ đã bố , chị Tô Giang còn chưa mua nước về ."
" Đi gần 30 phút rồi không biết con bé có gặp chuyện gì không nữa.
" Diệu Lạc vừa lo lắng lại có chút nóng vội .
" Con về rồi.
" Tô Giang chạy 1 mạch về phía 3 người.
" Mau đi thôi ."
...
Xe dừng tại trước cổng một nhà trọ bình dân , Tô Ánh Vân đang lau dọn bên trong .
" Mọi người tới rồi hả ? con dọn xong rồi bố mẹ sắp xếp đồ đi con có chút bận phải đi trước.
" Cô phủi qua quần áo đang mặc trên mình.
Hôm nay cô mặc đồ giản dị , thuê căn trọ vừa đủ chứ không khoa trương quá .
Tô Linh đảo mắt xem xét xung quanh rồi lại bất mãn :
" Nhỏ hơn nhà rất nhiều , như này thì ở làm sao được.
"
" Có chỗ mà ở là tốt lắm rồi con đừng kêu nữa.
" Diệu Lạc dí đầu cô 1 cái .
Tô Giang lại có vẻ hứng thú , tâm trạng khác hẳn :
" Đúng vậy , ở đây cũng không hẳn là không tốt ."
Thái độ Tô Giang như vậy làm Tô Linh ngạc nhiên , cô kéo tay chị nói nhỏ :
" Hôm nay chị lạ vậy , từ lúc đi mua nước về cứ cười hoài ? chỗ ở bé tý vậy sao ở được ."
" Im miệng , tý tao kể cho chuyện này.
" Nói rồi Tô Giang đi về phía Tô Ánh Vân tươi cười :" Lâu ngày không gặp chị có khỏe không ? "
Tô Ánh Vân nghe thấy còn thấy lạ , cô nhìn từ đầu đến chân toàn là giả tạo :
" Ừm khỏe ".
Tuy vậy cô vẫn cười gượng cho qua.
" Con có chuyện phải làm , xin phép đi trước ạ.
"
Cô quay bước đi ra cửa nhanh chóng .
" Chị đi cẩn thận ạ ." Tô Giang vẫn tươi cười vẫy tay chào tạm biệt .
Tô Ánh Vân mới vừa rời đi khỏi cửa bao con mắt nhìn chằm chằm Tô Giang một cách kì lạ.
" Nói đi hôm nay con gặp chuyện gì ? " Tô Thành rút bao thuốc lá ra châm hút.
" Cũng không có gì to tác chỉ là con gặp được một người vô cùng thú vị.
" Cô vẫn cười một cách yêu đời.
Diệu Lạc mất hứng thờ thẫn nói :
" Lại là mấy thằng đào hoa chẳng đâu vào đâu chứ gì ? Ta còn lạ gì tính tình của con ."
Tô Giang liền phản ứng rất quyết liệt :
" Không phải như mẹ nghĩ đâu , anh ấy là một người tiếng tăm lẫy lừng ban nãy còn giúp đỡ con nữa.
"
" Ồ , lần này là nhân vật lớn gì đây chị kể mọi người nghe xem ." Tô Linh thấy thái độ với sự kích động trên mặt Tô Giang thì liền phát giác ra điều gì đó , cô hứng thú dò hỏi.
Tô Giang vẫn niềm nở , mặt tươi như hoa ngồi bừa xuống ghế lôi trong túi áo ra một mẩu danh thiếp :
" Anh ấy là một vị đại gia ...!hồi nãy con mua nước có vô tình đụng đổ vào váy một vị tiểu thư giàu có ."
Tô Giang nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp trong tay.
Diệu Lạc đánh mắt qua thấy cô như vậy không thể nào sai được , chỉ có thể là trúng sét ái tình .
" Rồi sao nữa ?" Bà hỏi.
" May mà anh ấy đi qua thấy con không có tiền liền vẫy tay một cái có thuộc hạ đi theo giúp con trả một phen.
" Tô Giang nghĩ lại , mặt lại đỏ ửng lên đôi mắt cô lấp lánh.
" Khi con hỏi tên anh ấy không trả lời nhưng lại cố tình làm rơi danh thiếp lúc đi ra cửa ."
" Cố tình hả? Sao chị biết là cố tình ?" Tô Linh nhìn chị gái đang say mộng tình hỏi cợt.
" Không chắc , nhưng chị nghĩ vậy ." Tuy nói là nghĩ nhưng sắc mặt cô lại kiên định như chắc chắn vậy.
Tô Thành nãy giờ mới thèm lên tiếng :
" Con đừng tự đa tình nữa , đối với họ con chỉ là người qua đường thôi có với cũng không tới người ta đâu , ngốc.
"
Tô Giang liền lớn tiếng nói lại giống như tự an ủi bản thân :
" Bố không phải con , làm sao hiểu được cảnh ngộ khi đó.
Con không tin anh ấy không có chút ấn tượng nào.
"
" Thôi đủ rồi , mau dọn dẹp đồ đạc hành lí đi sắp trưa rồi.
" Diệu Lạc chuyển chủ đề ngắt quãng hai người lớn chuyện.
" Vâng , con biết rồi ." Tô Giang cầm chặt tấm danh thiếp trong lòng cô kiên định ( Hàn Diệp Phong , em nhớ tên chú rồi .)