Yêu Em Cả Đời


Đêm hôm đó , Tô Ánh Vân và Hàn Diệp Phong đã giải quyết xong hết xích mích và hiểu lầm , hàn huyên bên nhau .
Hàn Diệp Phong vốn muốn về sớm để đưa cô đi ra ngoài dạo chơi một chút , nhưng với tình cảnh này anh lại gạt sang bên cái ý định đó.

Giờ này chỉ đưa cô đi ăn chút gì rồi ở cùng nhau hết ngày là đủ rồi .
Ngoài mặt , cô đã tha thứ cho anh rồi ...!tuy vậy không tránh được việc trong lòng cô vẫn rất đau.

Hàn Diệp Phong cũng biết cô như thế nào , chỉ là không biết cách động viên thôi.

Mỗi lúc như vậy thì anh chỉ ôm cô vào lòng vì cô từng tiết lộ khi ngồi trong vòng tay anh tạo cảm giác ấm áp , an toàn nhất .
Không gian càng im lặng khiến hai người trở nên căng thẳng.

Cho đến khi thấy hơi ngột ngạt anh mới lên tiếng xua tan cái bầu không khí chẳng mấy tốt đẹp này :
" Ngày mai em muốn lên công ty với anh không ? "
Tô Ánh Vân tỏ ra hơi bất ngờ với câu hỏi của anh.

Chần chừ một lúc , cô không biết nên đi hay từ chối.

Dù gì cũng một thời gian không lên công ty rồi , và cô cũng ngại lên đó vì sợ va phải Tô Giang và Tô Linh thì sẽ rất khó xử .
" ...!" Tô Ánh Vân suy nghĩ một lát vẫn chưa quyết định được .
Hàn Diệp Phong lại nhìn thấu tâm tư cô , anh đặt cô ngồi xuống giường liền đứng dậy đi tới bàn.

Mới đứng dậy , chân anh tê cứng hơi khó đi , chắc do ngồi lâu nên bây giờ rất khó chịu .
Anh cố khập khiễng lê lại bàn mở cặp sách đi làm , lôi ra tập giấy lẫn lộn mang đến chỗ cô .
" Em xem đi ." Anh đấm đấm cái đầu gối mình mấy cái.

" Tê quá ."
Tô Ánh Vân lật qua mấy trang trong đống lộn xộn đó , đập vào mắt cô là một bản giấy thú tội đã kí tên Tô Thành.

Cô hết phần ngạc nhiên trọn tròn mắt ngước lên nhìn Hàn Diệp Phong.

Anh lại ra vẻ ấm ức .
" Anh cực như vậy để về khoe em vậy mà ...!"
" Anh ...!làm sao anh có được cái này.

" Tay cô bắt đầu run run , không thể tin được thứ trong tay mình chính là cách để tống kẻ giết hại mẹ vào tù.

Cô còn không dám cầm mạnh vì sợ làm hỏng giấy , tờ giấy đó chỉ sợ với một mình cô thì cả đời cũng không lấy được.

Nhưng đối với Hàn Diệp Phong thì chẳng phải vấn đề to tác gì .
" Bí mật ." Anh ngả lưng xuống giường , nằm gối đầu vào đùi cô .

Tô Ánh Vân tỏ ra hoài nghi , nhìn đi nhìn lại tập giấy trong tay hỏi anh :
" Có phải hàng giả không đây ? " Cô nhớn mắt nhìn anh hàm ý trêu đùa .Thực chất cô chỉ hỏi thừa thôi bởi vì đồ của Hàn Diệp Phong làm sao mà fake được chứ .
Hàn Diệp Phong nghe vậy liền giật lại tờ giấy quan trọng từ tay làm cô hú hồn.

Trong giây phút cô chỉ sợ làm nhàu , nát giấy nên không giằng co với anh .
Mỗi lần như vậy là muốn đưa ra yêu cầu gì đó , Tô Ánh Vân cũng không còn lạ lùng gì nữa.

Cô vào thẳng vấn đề :
" Anh muốn gì đây ? "
Anh thầm cười , xem ra cô rất hiểu anh đấy chứ.

Chần chừ một lúc dù sao thì đồ của anh cũng giống như của cô , có trong tay anh rồi thì chẳng sợ mất , chỉ sợ cái giá quá đắt Tô Ánh Vân không làm được.

Thứ đồ quan trọng với cô như vậy , anh không thể đòi phần quà tầm thường được , nhất định phải thật xứng đáng không để thua lỗ .
Hàn Diệp Phong suy nghĩ một lúc rồi cười gian , ánh mắt dâm dục của anh đủ nói lên tất cả .
" Hmmmm.....!"
Chưa nói gì , tất cả chữ ở trên mặt anh hết rồi , Tô Ánh Vân cũng thừa đoán được ý đồ xấu xa của anh nhưng lại giả vờ không hiểu.

" Hmmm là sao ? Nếu anh chưa đưa ra được ý tưởng thì cứ thoải mái nghĩ đi , em đi ra ngoài chút.

" nói rồi cô nhảy xuống giường tính chuồn đi ngay.

Hàn Diệp Phong liền kéo tay cô lại , giữ không cho thoát .
" Em tính trốn à ? Không nổi đâu đừng cố.

" Anh ghé sát tai cô nói nhỏ.

Âm thanh anh thổi vào tai cô nóng ran lên , Tô Ánh Vân vừa nhột vừa đỏ cả mặt.

"...."
Hàn Diệp Phong thấy cô không có động tĩnh gì thì coi như đã chấp nhận số phận mà bế cô lên lại giường.

" Như vậy có phải ngoan hơn không ? Ngay từ đầu thì đâu có tốn công sức.

"
Anh bắt đầu nhanh gọn rút thắt lưng ra như mọi lần.

Đã lâu chưa làm " việc ấy " nhưng xem ra vẫn rất nhanh nhẹn.

Chẳng mấy lát , Tô Ánh Vân đã nằm im bất động , cơ thể thì trần chuồng nhìn chằm chằm anh.


Hàn Diệp Phong lại không cởi hết đồ , anh vẫn mặc quần dài.

Anh cứ nhìn chăm chăm vào ngực làm cô rất xấu hổ , muốn đẩy anh biến đi nhưng hai cánh tay bị anh giữ chặt rồi.

Cô cứ cố dứt hai tay ra làm anh không thoải mái.

Tránh việc cô giãy giụa hỏng việc thì lần này anh chu đáo lôi trong túi quần ra chiếc còng tay , trực tiếp khóa tay cô lên đầu giường.

" Giờ thì em hết đường giãy rồi.

" Anh đắc ý cười vào mặt Tô Ánh Vân.

Hàn Diệp Phong vừa rứt lời liền bị cô giáng một cú đá như trời đánh một cách không thương tiếc vào " thẳng nhỏ " của anh vừa nhanh vừa thấm.

Anh đau đớn ôm phần bên dưới , nhăn cả mặt lại.

Ban nãy còn suýt cắn vào lưỡi , mắt anh đỏ ngàu :
" Emm...!!!?"
Hình như đây là lần đầu tiên cô có biểu hiện này , trước giờ chưa từng dám làm tổn hại anh.

Hàn Diệp Phong lại quá bất ngờ chẳng kịp đề phòng.

Anh làm sao mà nghĩ được người con gái anh yêu thương như vậy một ngày lại khiến anh đau gần chết như vậy.

Đã thế sắc mặt cô chẳng chút hổ thẹn.

Cô càng không chịu khuất phục , vẫn cứng đầu kêu la :
" Thả em ra ...!"
Hàn Diệp Phong nhăn nhó từ từ nén chịu cơn đau , anh lấy lại phong độ , lần này anh kẹp chân cô lại rồi.

" Hết đường rồi chứ ? " Anh gượng ghịu , cố cười nhưng thật chẳng tươi chút nào.

" Em hư lắm , để xem lần này em dở được trò gì nữa không.

"
Bây giờ Tô Ánh Vân quả là hết nước đi rồi , bị khống chế hoàn toàn như vậy chỉ có thể mặc cho số phận đưa đẩy thôi.

Ban nãy nhỡ làm anh đau , cô chỉ còn mong ngày tới có thể xuống giường đi lại bình thường thôi.


Anh nhìn cô co rúm lại rồi , khi chắc chắn cô an chịu rồi thì mới thả lỏng chân ra.

"....!"
" Nếu còn dở trò thì đừng mong 3 ngày tới xuống được giường !" Hàn Diệp Phong đã rất nghiêm túc ngay cả khi Tô Ánh Vân mắt đã long lanh nước.

Anh bắt đầu thật nhẹ nhàng bằng việc cuốn trọn lấy đôi môi nhỏ xinh của cô.

Động tác hết sức chuyên nghiệp giống như một "dân trong nghề " đích thực.

Nếu là trò nhẹ nhàng như vậy thì cô cũng rất phối hợp ăn ý .Hai con người truyền qua truyền lại hơi thở thơm tho đặc trưng , nước miến cháo qua cháo lại.

Lưỡi anh lại lần mò vào bên trong , nuột qua hàm răng tuyệt đẹp của Tô Ánh Vân mấy lần , cứ thế hai đầu lưỡi cuốn lấy chẳng thể tách rời.

Hơi thở anh rất ấm áp , cô có thể cảm nhận rõ ràng hương thơm thoang thoảng ẩn trong vật thể linh hoạt ướt át này.

Trước mắt cô anh đang bị mờ nhòa đi hay do mắt cô bị mờ cũng không rõ.

Chỉ cảm nhận được nguồn năng lượng vô tận và sự quyến rũ trong anh.

Hàn Diệp Phong miệng thì đảo lưỡi khắp miệng cô nhưng tay chẳng chịu yên một chỗ.

Bàn tay thon dài của anh luồn xuống vuốt ve bên dưới cô một cách hư đốn.

Cơ thể Tô Ánh Vân nóng bừng , cái mát xe xe cuối thu cũng không xoa dịu được bầu không khí này.

Người cô giật giật mấy cái theo phản ứng sinh lý.

Chẳng mấy lâu thứ chất dịch lỏng màu trắng trong làm ướt cả tay anh.

Hàn Diệp Phong cứ thấy cô xấu hổ là lại phải trêu trọc , anh ghé sát tai cô liếm cho ướt rồi cắn cô một miếng đau nhói.

" Ah...!" Tô Ánh Vân trợn tròn mắt kêu lên .
" Chưa đau bằng ban nãy em làm với anh đau bé à ..." Cho đến tận bây giờ , Hàn Diệp Phong còn chưa hết đau hẳn , trong lời nói vẫn chưa trở lại tự nhiên như không có gì .
"..."
" Em ướt rồi kìa , haha.

" Anh đắc chí nhìn cô châm chọc.

Tô Ánh Vân cũng không chịu thua , không chịu xấu hổ liền nhìn xuống bên dưới Hàn Diệp Phong tìm kiếm chút phản ứng :
" Anh đâu kém , căng hết nổi rồi kìa ."
Anh nhìn lại bản thân , đúng là nó đã lên rồi.

Từ khi nào đũng quần đã căng muốn bay cả khóa mà anh không để ý.

" Cảm ơn vì lời nhắc , giờ thì đừng trách ....!"
Theo đúng kịch bản của bao lần hoạt động , Hàn Diệp Phong giải thoát cho " thằng bé cứng đầu " khỏi sự gò bé của chiếc quần.


Vật thể ấy vừa cứng vừa lớn lại nóng hổi như núi lửa muốn phun trào bất cứ khi nào.

Để trả thù cho việc ban nãy Tô Ánh Vân làm anh đau , lần này anh chẳng thèm mở đường bằng tay nữa.

Cứ thế không nói không rằng nhét hết vào bên trong.

Tô Ánh Vân trợn trắng cả mắt , cô đau đớn nhưng phải cắn chặt răng lại.

Cô cắm răng thầm đoán chắc chắn là trừng phạt đây mà , vậy mà không làm gì được.

Hai tay bị khóa chặt bây giờ trở nên vô năng , còn không có cảm giác.

Bên dưới bị đau đã lấn áp hết trọn cảm xúc .
Cô rên rỉ trong đau đớn.

" A ưm ~ đừng ...!aaaaaa "
Giờ phút này , có van xin đến mấy cũng chẳng có chàng trai nào vì người mình yêu mà trút bỏ dục vọng rút ra đâu.

Hàn Diệp Phong chẳng ngoại lệ , tiếng rên của cô càng làm anh thích thú hơn , ngày càng đi sâu vào bên trong.

Anh dùng sức đẩy ra đẩy vào trong cô.

Tuy vậy anh còn chưa được thảo mãn hết cỡ , do anh lớn quá chỉ sợ cô không chịu được còn làm ảnh hưởng đến con trai trong bụng nên anh chằng dám làm đến chỉ dừng được ở khoảng 9 phần 10 thôi.

Cứ thế hai người dính sát vào nhau xuất cả tiếng đồng hồ giày vò thể xác.

Tô Ánh Vân kiệt quệ sức lực , chẳng hiểu tại sao anh lại lâu ra như vậy.

Khi cô sắp không chịu nổi nữa thì anh kịp bắn ra.

Khoái cảm dâng lên đỉnh điểm.

T- inh d-ịch trắng đục bắn ra cả một lượng lớn trên khắp giường.

Hơn một nửa đã ướt đẫm trong người cô.

Hàn hạ như vậy đủ rồi , anh mệt mỏi nói nốt câu :
" Làm tốt lắm em yêu , hôm nay đến đây thôi.

"
Hàn Diệp Phong vừa rút ra thì cô đã trực tiếp ngủ thiếp đi còn chưa nghe anh chúc ngủ ngon mà.

Anh nhìn lại bên dưới thì đã không còn cứng nữa , lại nhìn cô kiệt quệ sức lực.

Quả là có chút áy náy ....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận