Đi đến cuối hàng lang theo lời chỉ dẫn đã đến phòng bệnh 209 nơi Tô Thành nghỉ ngơi .
Hai người dừng lại bên ngoài trước .
Mới nhìn từ ngoài vào có thể thấy rõ Tô Thành vẫn chưa tỉnh dậy , ba người còn lại ngồi quanh giường bệnh.
Chỉ thấy hai cô con gái là có vẻ đã khóc rất nhiều còn Diệu Lạc lại trầm tư lạ thường .Trông bà như đang rất lo lắng về điều gì đó , sắc mặt không ổn một chút nào.
Là đang sợ hãi một điều gì đó hay nỗi lo toan dù là gì thì cũng chẳng phải điều tốt lành .
Hàn Diệp Phong cứ vậy mà đẩy cửa đi vào trong.
Tô Ánh Vân núp sau lưng anh không ló đầu ra , tay cô ôm chặt lấy bụng mình .
Anh mới vào cả 3 người đều một phen giật mình.
Tô Giang trợn tròn mắt , cô vô cùng bất ngờ không biết tại sao anh đến đây ? Anh đến đây làm gì ? Bao nhiêu câu hỏi quay cuồng trong đầu cô muốn hỏi anh tất tần tật .
Bao nhiêu câu hỏi lại bị khựng lại trở nên ngập ngừng không nói thành lời .
" x- xếp ...!sao anh tới đây ? "
Không biết nên vui hay nên hoảng sợ nữa trong lúc này cô chỉ nghĩ được là do bản thân cô nghỉ nên anh tới xem tình hình ra sao thôi , Tô Giang cười gượng trong lòng lại có chút vui mừng .
Cô không để ý mẹ mình từ khi anh xuất hiện trong này .
Diệu Lạc đơ cả người ra , mặt bà tái mét lại giống như gặp thần chết vậy.
Tay bà túm chặt vạt áo , người run run lên .
Nhìn bà như vậy , anh cũng đoán được vài phần chắc hẳn bà ta cũng nghe qua chuyện Tô Thành kí giấy thú tội vì để trả tiền nợ rồi nên mới có phản ứng tiêu cực vậy .
Ngày hôm đó , Hàn Diệp Phong cùng một đám xã hội đen đứng trước phòng trọ gặp Tô Thành.
Ông ta vẫn vậy , vẫn chưa có tiền nên chỉ dám quỳ lạy khẩn thiết van xin họ đừng chặt tay ông .
Ông ta càng hoảng sợ hơn khi anh biết được bí mật động trời của mình.
Anh ghé lại gần nhỏ tiếng kể lại từng chi tiết cách Tô Thành giết hại mẹ Tô Ánh Vân.
Tất cả , tất cả đều rõ mồn một giống như anh từng chứng kiến cảnh tượng đó.
Ông ta lặng người , giây phút đờ đẫn đã khóc lóc van xin rồi kí luôn cả giấy thú tội .
Ba ngày sau đám đòi nợ trong đó có Hàn Diệp Phong đã không còn lui tới nữa khiến ông ta tưởng trừng món nợ đã được giải quyết nên cũng an tâm phần nào rồi.
Lúc sáng sớm ra khỏi cổng dự tính bỏ trốn đi đến nơi xa xôi bỏ cả vợ con thì ông xui xẻo bị ô tô cán bị thương nặng đến bây giờ còn chưa tỉnh dậy.
Diệu Lạc ban đầu biết được rất hận ông ta , bà cắn chặt răng tức thầm.
Bà chỉ nghĩ nếu năm đó không chạy theo Tô Thành khi ông ta giàu thì bây giờ có lẽ đã khác.
Bà càng hận hơn vì ông ta ăn chơi sa đọa , công ty nhỏ cũng phải phá sản khiến cuộc sống mơ ước của bà cũng tan thành mây khói mà còn phải gánh cả một món nợ lớn như vậy.
Sớm biết như vậy , bà sẽ chẳng bao giờ muốn chen chân vào cái gia đình này làm gì , bây giờ muốn bỏ đi lại vướng hai đứa con chưa đủ lông đủ cánh không thể bỏ mặc .
Đối mặt với Hàn Diệp Phòng càng khiến người ta căng thẳng hơn .
Cứ thế bầu không khí trầm lặng xuống chẳng ai phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tô Ánh Vân bấy giờ vẫn chưa bị phát hiện , cô bắt đầu thấy hơi ngột ngạt .
Tô Giang chờ hồi đáp của anh nãy giờ vẫn chưa nhận được nên chỉ cười gượng cho qua.
" Em ...!em đi pha cà phê cho xếp.
"
" Ồ ? được.
"
Sau khi cô chạy ra khỏi phòng Anh trùm áo khoác lên người Tô Ánh Vân đang khép nép đằng sau lưng rồi kéo cô ngồi xuống ghế trong phòng .
Nãy giờ không ai để ý đến cô gái nhỏ phía sau anh cả , hiện tại mới sững sờ ra nhưng anh trùm cô kín như vậy cũng chỉ đủ người khác nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé thấp thoáng chẳng ai dám nhìn thẳng khuôn mặt cô.
Tô Linh và Diệu Lạc ở lại trong phòng cứ cúi gằm mặt xuống .
Hàn Diệp Phong cũng chẳng nói gì , anh liếc nhìn Tô Thành nằm trên giường một cái , được một lúc Diệu Lạc lên tiếng nhỏ nhỏ mang đầy cảm giác sợ hãi :
" Cậu , cậu đến đây làm gì ? Tôi không có tiền để trả đâu.
"
Lời nói bà run run sợ hãi khiến Hàn Diệp Phong càng hài lòng.
Tự nhiên anh cảm thấy lời bà ta thốt ra rất giống lời cuối đời của mấy kẻ hèn nhát đã chết thầm kín dưới tay anh vậy.
Chúng vừa dơ bẩn vừa hèn nhát đến kinh tởm .
Đúng lúc này Tô Giang vừa mang cốc cà phê về đến cửa phòng liền bất ngờ , cô không biết chuyện gì đang diễn ra , không biết mẹ đang nói về việc gì cả .
" Hai người có quen nhau sao ? " Cô ngơ ngác hỏi mẹ .
Hàn Diệp Phong cười nhạt một cái , anh cũng không ngờ đến việc Tô Thành muốn bỏ trốn nhưng chẳng nói chuyện của mình cho con cái nghe.
Đây là muốn chôn theo bí mật mà .
" Ồ ? Không quen sao được chứ ...!đúng không mẹ vợ ? " Anh nhìn Diệu Lạc và Tô Linh đang sợ hãi phía đối diện .
Tô Giang trợn tròn mắt lên , cô vừa bất ngờ vừa không hiểu ý anh đang nói về ai :
" Mẹ vợ ? Ý anh là sao ? " Mặt cô ta đỏ phừng lên ngước mắt về phía anh , ánh mắt đầy hi vọng vào câu trả lời .
Hàn Diệp Phong cười lớn , kéo bỏ cái áo khoác trùm người Tô Ánh Vân ra , anh hôn lên môi cô trong sự ngỡ ngàng của cả 4 người .
" Đó không phải mẹ em sao ? Vợ yêu ?"