Vừa mới mấy ngày trước , Tô Ánh Vân còn không biết đi đâu về đâu sau khi phải dọn ra khỏi căn nhà trọ nhỏ bé đó.
Bao nhiêu điều bất ngờ trôi qua trong 3 ngày thật nhanh chóng , nào là bị bắt cóc tống tiền rồi lại được 1 người cả đời cô không bao giờ mơ tưởng đến dùng tiền chuộc.
Hiện tại cô đang sống 1 cuộc sống an nhàn trong biệt thự Hàn gia nơi mà bao nhiêu cô gái trên đời này mơ đến.
Nhưng mà cuộc sống càng đầy đủ tiện nghi thì lại càng nhàm chán.
Tô Ánh Vân bị mất đi cái tự do tung tăng.
Mỗi ngày trôi qua cô đều chỉ có mỗi việc ăn , đi dạo nhẹ , tắm rửa rồi ngủ.
Đã 1 tuần trôi qua ở Hàn gia , đôi lúc nghĩ lại cô còn muốn trở lại bên ngoài thế giới rộng lớn kia hơn là ở trong nhà giam này.
Lũ hạ nhân ở Hàn gia phục vụ cô một cách miễn cưỡng , tuy việc gì ra việc đó , họ không dám làm hại cô nhưng thái độ lại rất khinh thường miệt thị.
Làm xong việc họ lại túm tụm lại nói xấu Tô Ánh Vân
" Cái thứ vô liêm sỉ , trơ trẽn như cô ta mà cũng dám bước chân vào Hàn gia , đúng là loại chả ra gì"
" Cô nói chí phải , biết được cái thai kia có phải của thiếu gia không , ngộ nhỡ con hoang của kẻ đầu đường xó chợ nào đó "
" đúng vậy thiếu gia cũng quá tin người rồi , cứ chờ đứa bé ra đời mọi chuyện sáng tỏ xem cô ta làm sao sống được yên bình nữa , thiếu gia ghét nhất là bị lừa gạt.
"
Ở cái Hàn gia này làm gì có ai chịu tin cô và đứa bé trong bụng chứ.
Nhưng điều quá đáng là họ nói xấu 1 cách công khai không coi Tô Ánh Vân ra gì.
Tất cả bọn họ trong mắt chỉ có Lâm Tuyết mới xứng đáng làm thiếu phu nhân .Biết làm sao bây giờ , Tô Ánh Vân cũng mặc kệ bọn họ thích nói gì thì nói , miễn sao để mẹ con cô bình an là được .
Có điều , Hàn Diệp Phong kể từ khi đưa cô về Hàn gia cho đến giờ , anh chưa về nhà lấy 1 lần.
Tô Ánh Vân cũng tự hiểu được có lẽ anh ta rất ghét cô , lần trước chuộc cô về cũng chỉ vì đứa bé trong bụng cô.
Như vậy cũng tốt , càng hay chạm mặt thì anh sẽ ghét cô nhiều hơn.
Không gặp vẫn là tốt nhất .
Tuần thứ 2 ở Hàn gia , tính ra đứ bé trong bụng Tô Ánh Vân đã được hơn 1 tháng.
Mỗi ngày đều không phải làm gì nên giờ ở đây dường như đối với cô trôi qua rất chậm , chẳng có gì để giết thời gian.
Cô từng chán quá mà nghĩ đến việc chốn ra ngoài chơi xong rồi lại hối hận vì mình nhất thời ngu dốt chạy đến Hàn gia.
Cô nằm ngược trên giường vói cái tư thế trông rất khó nhìn và có đôi phần hài hước , miệng bắt đầu chửi rủa thành lời
" Hàn Diệp Phong chết tiệt , Hàn Diệp Phong khốn kiếp , anh nhốt tôi ở đây làm gì chứ khó chịu chết đi được "
Hết chửi rủa Tô Ánh Vân lại đấm tay vào đệm giường lăn qua lăn lại
" A sao đột nhiên ta chui đến nhà giam này , ngu quá đi mất ...!lăn cho chết con anh này đồ khốn khiếp Hàn Diệp Phong "
Cô cứ hành sử như 1 con ngốc trong phòng mà nghiễm nhiên không biết mọi cử chỉ hành động của cô đều được theo dõi quan sát từ một nơi xa sôi.
Mọi trạng thái cảm xúc , đến cả những nét buồn rầu và tậm trí là khi đi tắm hay thay quần áo của Tô Ánh Vân được camera ẩn bố trí trong ngoài nhà ghi lại.
Để đảm bảo an toàn cho cô nên từ trước khi đón người về , Hàn Diệp Phong đã bố trí bao nhiêu camera loại chất lượng nhất và không dễ gì nhìn thấy được ở các ngóc ngách trong biệt thự , anh cũng không quên lắp cả trong nhà tắm và nhà vệ sinh riêng của Tô Ánh Vân.
Nghe thì thấy hơi biến thái thật nhưng đối với độ dày của mặt Hàn Diệp Phong thì mấy điều này có là gì .
Ở 1 không gian khác , khóe miệng Hàn Diệp Phong đã nhếch lên cười 1 chút.
Trước mặt anh là màn hình máy tính đang mở video theo dõi trực tiếp hành động của Tô Ánh Vân.
Có thể thấy , tuy không về nhà nhưng anh vẫn luôn theo dõi cô.
Mới đầu anh chỉ tính xem 1 chút thôi nhưng không ngờ cô gái ngốc này lại có chút thú vị nên từ đó hơn 1 tuần nay cứ tan làm anh lại bật camera lên xem giống như xả stress vậy.
Tự tạo cho bản thân trò chơi mới biến thái nhưng rất hiệu quả làm việc.
Từ khi đón Tô Ánh Vân về , anh làm việc thoải mái hơn trước rất nhiều , ít khi căng thẳng bực dọc.
Đó cũng chính là lí do mà anh chưa bao giờ về thăm cô.
Gấp laptop lại , Hàn Diệp Phong nhìn ra cửa sổ văn phòng làm việc theo hướng trở về Hàn gia
" Xem ra không thể không về 1 lần rồi "
Tối hôm đó , tan làm như thường lệ , Hắc Nghị xuống nghe căn dặn
" Thưa xếp ,hôm nay ăn gì để tôi đặt trước đồ ăn tối ?"
Hàn Diệp Phong vươn vai 1 cái, rồi nhanh chóng đứng dậy đi ra khỏi phòng
" Không cần , ông lấy xe đi hôm nay về nhà "
Nghe vậy Hắc Nghị thấy có chút là lạ tại bởi ở nhà chính Hàn gia ngày thường không có việc gì cần bàn bạc hay công chuyện gì không biết lần này về là vì gì .Trên đường ra lán lấy xe , trong đầu ông mới vừa lóe lên chuyện gì đó , ông quyên mất ở nhà còn có Tô Ánh Vân - cô gái mà Hàn Diệp Phong mất 1 khối tiền chuộc về.
Hắc Nghị lập tức tăng tốc chạy thật nhanh ra lán rồi cấp tốc trở Hàn Diệp Phong về nhà .
Tốc độ đi xe nhanh hơn bình thường rất nhiều làm cho Hàn Diệp Phong xém chút ngã nhào trên xe .
" Từ từ thôi , ông làm gì mà nóng vội vậy "
Hắc Nghị khi ấy mới giảm tốc độ xuống
" Xin lỗi thiếu gia , tôi nghĩ ngài đang rất nhớ người ở nhà nên mới đi nhanh chút "
Hàn Diệp Phong ngớ người luôn , anh xoa xoa thái dương
" Ông nghĩ nhiều rồi , tôi không để ý cô ta chẳng qua muốn về xem hơn 1 tuần Hàn gia thành ra cái gì rồi "
" Vâng , tôi thành thật xin lỗi "
Nói thì nói vậy chứ trên mặt Hắc Nghị hiện ra hẳn chữ " không tin ".
Nhưng biết sao được , chuyện khó tin vậy mà.
Thấy vậy Hàn Diệp Phong cũng bất lực mặc kệ ông ta .
Tô Ánh Vân lăn lộn chán trên giường mà ngủ gật lúc nào ko biết.
Đến 6 giờ cô giật mình tỉnh dậy.
Cô lười nhác vươn vai , ngáp ngắn ngáp dài
" Không được rồi , càng ngày càng lười cứ như vậy mình béo ú lên mất thôi muốn ra ngoài chơi ~ "
Cô giúp việc ôm 1 bộ váy rộnh rãi thoáng mát đến trước cửa phòng
" cộc cộc cộc "
Tô Ánh Vân ngước mắt nhìn lên đồng hồ trong đầu thầm nghĩ " hơn 6 giờ rồi đến giờ đi tắm ".
Giờ giấc ở đây rất quy củ , dựa trên thời gian biểu do bác sĩ lập ra cho riêng phụ nữ có thai nên Tô Ánh Vân cũng đã thích ứng dần với " công việc " mỗi ngày .
" Chị vào đi "
Cô giúp việc đẩy cửa nhẹ đi vào.
Chị ta có dáng người nhỏ bé với khuôn mặt hài hòa là người giúp việc trẻ tuổi nhất mới tuyển vào Hàn gia.
Chị ta tên Lục Cẩm , trong đám người giúp việc lắm chuyện đó thì chỉ có riêng Lục Cẩm không khinh bỉ , nói xấu sau lưng Tô Ánh Vân.
Thái độ của Lục Cẩm đôi với Tô Ánh Vân rất hiền từ , giống như tình cảm của chị đối với em gái vậy và chị ta cũng là người mà Tô Ánh Vân rất yêu mến.
" Đến giờ đi tắm rồi , Tô tiểu thư không nên để quá giờ.
Chị mang đồ đến cho em thay này "
Lục Cẩm ân cần chuẩn bị nước nóng , điều chỉnh nhiệt độ và để đồ xuống gọn gàng trên giường.
Tô Ánh Vân khuôn mặt rạng rỡ cười cảm ơn
" Vâng , cảm ơn chị bây giờ em đi tắm ngay đây "
" Ừm vậy không làm phiền tiểu thư nữa , chị đi xuống bếp làm bữa tối "
Nói xong , chị giúp việc tốt bụng đi ra khỏi phòng đóng cửa lại rồi xuống bếp chuẩn bị bữa tối.
Đến cầu thang , Lục Cẩm gặp Hàn Diệp Phong đang đi lên lầu , cô cúi đầu chào
" Cậu chủ ! "
Hàn Diệp Phong không dừng lại mà đi lướt qua trả lời ngắn gọn.
" Ừ "
Lục Cẩm không khỏi nhìn theo dáng anh.
Có vẻ là đang tiến đến phòng Tô Ánh Vân , cô tính kêu lên cho anh biết " Tô tiểu thư đang tắm " nhưng lời chưa ra đến miệng thì dừng lại , cô nghĩ " thôi kệ đi".