Yêu Em, Chờ Em


Ngày hôm sau, cô bước chân vào nhà lại không thấy Đình Lâm chạy ra đón như mọi khi. Nghi hoặc đi vào sâu bên trong, Hải Lam mới nghe tiếng lạch cạch trong phòng bếp. Không ngoài dự đoán, hai cha con anh đang mặc tạp dề, vụng về nấu cơm. Đình Lâm vừa thấy bóng mẹ thì vui vẻ kêu lên.
_A, con chào mẹ! – Thằng bé chạy ra cửa bếp rồi lôi kéo cô vào phòng khách. Đợi cô ngồi xuống ghế sô pha, nó lại tất bật đi rót nước.
_Mẹ uống nước đi. Chờ lát nữa ba cũng sắp nấu cơm xong rồi.
Hải Lam buồn cười gạt đi vết bẩn trên mặt con, nhẹ giọng hỏi.
_Hôm nay làm sao vậy?
Cô nhớ vẫn chưa đến sinh nhật mình, cũng không phải ngày kỉ niệm gì.
_Không có gì, con với ba muốn giành ẹ một điều bất ngờ thôi!
Mặc dù nghi ngờ, cô vẫn lặng im uống nước, định bụng xem hai cha con nhà này đang bày ra trò gì, đáng tiếc càng xem càng khó hiểu. Họ không để cô dọn cơm, không để cô rửa bát, thậm chí tự động đi quét dọn, lau nhà, giặt quần áo… Mấy lần cô muốn đứng lên, nhất định sẽ có người lại ấn cô ngồi xuống ghế, bảo cô an tâm nghỉ ngơi. Tình trạng ấy vẫn liên tục kéo dài, mãi tới khi Hải Lam không nhịn được bão nổi mới tạm thời ngừng lại.
Muốn hỏi vì sao Đình Phong với Đình Lâm lại hành động khác thường? Bởi vì — dự phòng thôi.
Lần này tuy là cậu, nhưng ai biết được sau này sẽ có gã nào trẻ tuổi đẹp trai dụ dỗ mất mẹ thì sao? Cách tốt nhất là đối với mẹ thật tốt, tốt đến mức mẹ phải luyến tiếc không nỡ bỏ đi. Thế nào? Nhóc Lâm có thông minh không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui