Yêu Em, Chờ Em


Tại biệt thự nhà Trịnh Duy, Đình Lâm mắt sáng ngời nhìn em bé trong tay Tịnh Yên, càng xem càng yêu thích không thôi. Nho nhỏ, mềm mềm, hai má phúng phính, đôi mắt đen láy mà trong veo. Đặc biệt là không sợ người lạ, bất kể ai ôm bé cũng theo.
_Cô Yên, cô cho cháu bế em một lát được không?
Trịnh Huy vừa nghe lập tức ngăn cản.
_Đi đi đi, tay chân vụng về như cậu ngộ nhỡ đánh rơi em tôi thì sao? – Phải biết rằng ngay cả nó muốn bế em mà ba cũng không cho phép.
Giọng điệu như thể ông cụ non làm ba người lớn bật cười. Tịnh Yên khẽ xoa đầu Đình Lâm, nhẹ nhàng đặt con vào tay thằng bé.
_Đến, Đình Lâm, một tay bế đầu em, một tay đặt phía dưới… Đúng rồi, con thông minh lắm.
Bỏ qua ánh nhìn ghen tị của Trịnh Huy, Đình Lâm vui vẻ mà đùa Trịnh Hân, trong lòng không khỏi thầm ước nếu mình có đứa em gái như vậy thì tốt…
Vì Hải Lam muốn ở lại chăm sóc Tịnh Yên, Đình Phong quyết định về dọn đồ sang nhà Trịnh Duy vài hôm, dù sao nhà cậu ta cũng không thiếu phòng trống. Trên đường về, đột nhiên Đình Lâm quay sang hỏi anh.
_Ba à, hay là ba mẹ cũng sinh cho con một đứa em được không?
Anh buồn cười nhìn con trai hiếm khi “ngoan ngoãn” đột xuất, bỗng dưng ý tưởng trong đầu chợt lóe.
_Con thực sự rất muốn có em?
Bất giác vai thằng bé co rụt lại, không hiểu sao nó thấy ba cười có điểm lạ, trông chẳng khác nào thợ săn đã đào sẵn hố, chuẩn bị lừa con mồi tự nguyện nhảy xuống. Nhưng nếu để có đứa em dễ thương cùng chơi, cho dù nhảy một lần thì sao?
_Muốn, rất muốn! – Phối hợp thêm biểu tình háo hức đầy mong đợi.
Quả nhiên ba nó cười rạng rỡ hơn, tựa như hồ ly bắt đầu dụ dỗ.
_Muốn có em cũng không phải không thể, song ba cần con phối hợp một chút, tạo điều kiện cho ba mẹ một chút… Con làm được không?
_Không vấn đề, ba đồng ý rồi đấy!
Bởi vậy hai cha con ít khi đạt chung nhận thức, cả bầu không khí trong xe cũng trở nên hài hòa hơn. Anh bật nhạc lái xe, thả lỏng ngâm theo điệu nhạc. Trong lòng lại âm thầm tính toán: nếu Đình Lâm có thêm em gái, sau đó ngày nào thằng bé cũng quấn quýt lấy em, như vậy chẳng phải anh cùng Hải Lam có thể an nhàn hưởng thụ thế giới riêng? Càng nghĩ Đình Phong lại càng vui vẻ, càng nghĩ lại càng hưng phấn, hậu quả Đình Lâm đành phải lấy bông che vội lỗ tai.
Đang chìm trong ảo tưởng, người nào đó hiển nhiên đã quên ban đầu không muốn cô tiếp tục sinh vì sợ cô đau đớn. Chẳng qua là anh cũng quên, trên đời này còn có câu “người tính không bằng trời tính”. Thế cho nên, kế hoạch này chưa bắt đầu đã có mầm mống thất bại.
Sau hơn hai tháng “miệt mài cố gắng”, cuối cùng kế hoạch “tạo người” của anh cũng thành công, thậm chí còn là mua một tặng một — Hải Lam sinh đôi. Đình Lâm như anh mong muốn cả ngày quanh quẩn bên em, không còn thời gian làm phiền hai người nữa. Chẳng qua lúc anh ngỡ là cách mạng thành công, bi kịch xảy ra. Đình Tuyết cùng Đình Ngân* thậm chí bám dính mẹ hơn cả Đình Lâm, với ba cùng anh trai còn lại là không thèm để ý. Một lần nữa, anh tiếp tục đảm nhận vai trò “bị vứt bỏ”. An ủi duy nhất là có thêm người cũng “cùng chung số phận”.
Lại một ngày nào đó, Đình Phong đang say sưa “làm loạn” trên người Hải Lam, bỗng dưng tiếng gõ cửa vang lên.
Cánh cửa vừa hé mở, hai cặp mắt trong suốt ngập nước rụt rè vọng vào. Đình Tuyết ôm gối ngủ, đáng thương nhìn cô.
_Mẹ, con mơ thấy ác mộng.
Đình Ngân bất an giật váy ngủ, đôi môi hồng hào khẽ hé mở.
_Mẹ, con cũng thấy ác mộng…
Đối diện hai khuôn mặt như hai giọt nước lại xinh xắn như thiên thần, chắc chắn ít ai ngăn được xúc động muốn ôm vào lòng cẩn thận yêu thương. Ngay cả anh cũng thế, huống hồ là cô?
Chỉ thấy Hải Lam bước xuống giường, dịu dàng ôm lấy con, cuối cùng áy náy nhìn anh.
_Phong, hay là anh sang ngủ với Đình Lâm đi.
Kết quả đã biết trước, còn cần phải đoán sao?
Aizzz, đáng thương Đình Phong, xem ra anh còn phải khổ dài dài a…
HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui