“Cô nên tránh ra trước khi tôi ném cô xuống dưới.” – Tiểu Phong lạnh lùng cất giọng.
Giai Giai kéo ra khoảng cách hai người, làm khuôn mặt e lệ nhìn anh.
Khi nãy cô thực sự muốn hôn anh chứ không hoàn toàn vì nhìn thấy Tiểu Phàm trốn sau tảng đá.
Đến nửa chừng thì cô bị cả bàn tay Tiểu Phong chụp vào mặt cản lại.
Dù sao như vậy cũng đủ, chút thu hoạch ngoài ý muốn này quá tốt so với dự định ban đầu của cô.
Tiểu Phàm cắm đầu, cắm cổ chạy không mục đích, hàng loạt câu hỏi văng vẳng trong đầu lặp đi lặp lại suốt quãng đường.
Cô đứng lại chống tay lên đầu gối, mở miệng thở hắt, hít lấy luồng khí rét lạnh vào trong phế quản.
Đến lúc ổn định lại hơi thở cô mới ngơ ngác:
“Đây… là đâu?”
Khắp xung quanh tối đen đầy quỷ dị.
Chết tiệt, cô chạy không có nhìn đường chỉ theo lối đi trên núi mà men theo, nghĩ lại may không bị ngã xuống bên dưới.
Chỉ mới chợt tưởng tượng cô cũng đủ rợn tóc gáy, cả người theo đó run lên.
“Sóng, sóng đâu rồi làm ơn.” – Tiểu Phàm không xác định được phương hướng, theo ánh đèn pin từ điện thoại dò lối đi.
Cô đưa lên điện thoại lên cao, khua khua để tìm kiếm nơi có thể bắt được sóng điện thoại – “Ặc, mình chạy vào trong rừng luôn hả trời?”
Cô cười khổ.
Tuyết đang rơi rồi, mỗi lúc một nhiều, con đường dưới chân càng trở nên khó đi hơn.
Tự nhiên tuyết rơi nặng hạt hơn bình thường? Nỗi sợ vô hình xâm lấn tâm can Tiểu Phàm.
“Dự báo thời tiết thị trấn trong bản tin tối nay.
Nhiệt độ từ tối nay sẽ đột ngột giảm sâu kéo dài trong vài ngày tới, cảnh báo có bão tuyết sẽ xảy ra đặc biệt khu vực phía Bắc, đề nghị người dân cần đề phòng mọi nguy hiểm có thể xảy ra, hãy gọi tới đội cứu hộ qua số điện thoai….”
Trên tivi treo trong phòng ăn đang là bản tin thời tiết.
Học sinh trong học viện dừng lại cuộc nói chuyện lắng nghe người đàn ông trên tivi đang nói với chiếc bản đồ vệ tinh:
“Có chuyện gì vậy? Sao lại có bão tuyết, mới hôm nay còn rất thuận lợi mà.”
Cả đám nhao nhao lên lo lắng, bàn tán với vẻ mặt tràn đầy thất vọng.
Nhìn cảnh này mấy người phụ nữ trong bếp đang làm đồ ăn ngó đầu ra:
“Ở đây hay vậy lắm.
Khó dự báo thời tiết chính xác cho được.
Mới sáng còn có nắng đến tối tuyết đã rơi ngay được.
Các cháu không cần lo lắng quá, thời tiết rất nhanh sẽ ổn định trở lại.” – Một người phụ nữ trung niên thân hình mập mạp tay xếp từng đĩa đồ lên bàn, ngẩng đầu nhìn tivi rồi làm dịu bầu không khí.
“Lý Yên bà nhanh chóng mang đồ ra đi.
Tụi nhỏ đói lắm rồi đó.
Bên trong còn rất nhiều món chưa mang ra.” – Một người phụ nữ khác nói vọng ra từ bếp.
“Rồi rồi tôi vào ngay.”
“Nhóc có chuyện gì vậy? Từ nãy tới giờ luôn đứng ngoài cửa, không lạnh ư?”
Kì Tứ cởi áo khoác ngoài khoác lên vai Trịnh Hân rồi đứng khoanh tay nhìn cô đi đi lại lại trước của ra vào:
“Tiểu Phàm chưa về.
Cậu ấy nói muốn lên trên xem một lát sẽ về ngay nhưng đến giờ chưa thấy cậu ấy trở lại.” – Trịnh Hân giọng điệu sốt ruột.
“Sao nhóc không nói sớm.”
Tin tức Tiểu Phàm chưa trở lại nhà trọ đã lan rộng, thầy Trần biết tin vội vã chạy xuống nghe lại tình hình từ phía Trịnh Hân:
“Bây giờ thời tiết đang rất xấu, các em hãy ở lại đây không được ra ngoài.”
“Lão Trần để tôi kêu mấy người dân thị trấn đi tìm em ấy.
Chúng tôi quen địa hình ở đây sẽ dễ dàng hơn.” – Một người đàn ông là chủ khu trọ cũng là bạn thầy Trần lên tiếng.
“Có ổn không vậy?”
“không sao bây trời bão chưa lớn nên vẫn có thể ra ngoài được.
Ông ở lại xem tình hình có gì hãy gọi đội cứu trợ tới.”
Câu nói vừa mới dứt, chỉ trong nháy mắt hai bóng dáng đã vụt qua cánh cửa hướng về phía trượt tuyết mà chạy:
“Hai em không được ra ngoài, ở đó nguy hiểm lắm.” – Thầy Trần quay phắt mặt về phía đó hét lớn nhưng hoàn toàn vô vọng.
“Ông ở đây đi tôi cùng mấy người nữa chạy theo.
Sẽ không có chuyện gì đâu, ông yên tâm.” – Rồi cũng đi mất.
Ở một khác.
“Tiểu Phàm cô có nghe thấy tôi nói không? Tiểu Phàm.”
Tiểu Phong hét lớn tên cô, đi mọi ngóc ngách tìm kiếm bóng dáng Tiểu Phàm.
Vừa mới tắm xong anh chỉ kịp mặc một chiếc áo sơ mi mỏng bên ngoài cùng quần jean dài.
Anh như không cảm nhận được cái lạnh nứt da, nứt thịt dưới cơn gió rít cuộn thét ghê người.
Cô rốt cuộc đang ở đâu? Lẽ nào lại chạy vào rừng.
Tiểu Phong cố loại trừ khả năng trên, tìm khắp khu vực bên dưới chỗ trượt tuyết buổi sáng cô chơi qua vẫn không thấy tung tích.
Khí lạnh anh tỏa ra tích tụ càng dày đặc, mày nhăn lại thành một đoàn, anh chạy theo đường dẫn lên núi.
Trong rừng, Tiểu Phàm không còn sức lực ngồi gục xuống bên trên một cây cầu gỗ nhỏ bắc ngang qua một con suối đã bị đóng băng hoàn toàn.
Gió đã mạnh lên và cô không thể bước đi được nữa.
Nó sắc bén lướt qua da thịt chỉ còn cảm giác rát buốt.
“Tiểu Phàm!”
Cô mệt đến nỗi gặp ảo giác luôn rồi.
Nghe thấy cả tiếng của Tiểu Phong đang gọi mình:
“Tiểu Phàm, cô có ở đó không? Tiểu Phàm.
Chết tiệt.”
Đúng là có tiếng gọi của Tiểu Phong.
Cô bật mạnh cả người dậy nhìn vào khoảng không mênh mông, tối đen như mực trước mắt.
Một cách hoảng loạn cô chới với nhấc chân định chạy như thể sắp phải đối mặt với điều gì đó kinh khủng thì tiếng Tiểu Phong đã gần trong gang tấc:
“Tiểu Phàm!”
Trong cái quay đầu lại cô nhìn thấy người con trai một thân chỉ có một chiếc áo sơ mi thở hồng hộc, mái tóc rối tung, cuốn lên đầy hoang dại.
Cô phải chạy.
Cô không muốn đối diện anh.
Thấy người con gái kia còn định chạy Tiểu Phong lửa giận đầy mình gầm lên:
“Đứng lại cho tôi.”
“Không, tôi không muốn gặp anh.”
“Câm miệng và lại đây.” – Cô gái ngốc kia có biết mình đang đứng chỗ nguy hiểm nào không vậy.
Đoạn vừa nói anh vừa tiến lại gần, soi đèn pin đến phía Tiểu Phàm.
Trong khoảnh khắc nhìn rõ mặt cô đồng tử anh co rút lại.
Tiểu Phàm nhìn về phía anh với đôi mắt trong suốt, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống từng giọt, từng giọt, một vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh.
Xúc cảm lạnh trên gò má chảy dọc xuống cằm, cần cổ.
Tiểu Phàm giơ tay chạm vào thứ chất lỏng trong suốt.
Chuyện gì vậy? Cô đang khóc ư?
“Hức.” – Tiểu Phàm nấc lên một tiếng, khuôn mặt nhăn nhó vì kìm nén – “Tôi thật không hiểu nổi bản thân mình nghĩ gì? Tôi không hiểu sao bản thân bị thu hút bởi anh nhiều đến vậy? Mỗi hành động dù lớn hay nhỏ của anh đều luôn ảnh hưởng đến tôi.
Nhìn anh tay trong tay với người con gái khác, nhìn anh đứng bên cạnh một người con gái khác sao chỗ này của tôi nó lại đau đến vậy?”
Đoạn vừa nói cô vừa lấy tay nằm chặt lớp áo bên ngực trái của mình tựa như muốn vò nát ra để xem rốt cuộc bên trong đó là gì:
“Anh nói xem đó là gì vậy?” – Tầm mắt bị bao phủ sau một tầng nước trong suốt, Tiểu Phàm lẳng lặng đứng đó ngước mắt nhìn chàng trai trước mặt chờ đợi một kết quả mà bản thân đã bao lần suy nghĩ trong đầu.
“Có phải tôi thích anh mất rồi đúng không?”