Dáng người hắn cao lớn, cơ bắp rắn chắc, hai tay như gọng kìm kiên cố bao vây lấy cô, đừng nói đến hiện tại toàn thân cô đang bị hắn khống chế, cho dù không có thì căn bản cô cũng không phải đối thủ của hắn.
Không gian im ắng, cô có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của hắn phà lên cần cổ nhạy cảm của mình: nóng rực, nguy hiểm.
Hai bàn tay to có vết chai sạn đang nắm lấy đôi vai trần trơn bóng của cô như mang theo những luồng điện, mỗi một nơi trên cơ thể bị hắn chạm vào đều truyền tới cảm giác tê dại lan khắp người.
Hoắc Ngữ Yên chỉ có thể lắc đầu, miệng nhỏ "ưm...a" không thành tiếng.
Lúc này cả cơ thể Cố Trạch Dương đã áp sát lên người cô, môi mỏng của hắn dán sát vào một bên sườn mặt cô:
"Ngữ Yên, cho anh ôm em thêm một lúc, chỉ một lúc thôi, được không?"
Hoảng sợ lúc này đã bao trùm toàn bộ suy nghĩ nên cô không để ý tới lời nói chất chứa đầy khẩn cầu của hắn, cơ thể tiếp tục không ngừng vùng vẫy muốn đem hắn đẩy ra.
"Ưm...a...ư"
"Nếu em còn động đậy anh sẽ cởi bỏ khăn tắm trên người em xuống"
Câu nói của hắn khiến cô chợt cứng đờ người, ngoan ngoãn đứng im không dám nhúc nhích.
Thấy cô nghe lời nghe vậy, trên môi mỏng Cố Trạch Dương liền mang theo ý cười, bàn tay to trên miệng cô cũng buông lỏng ra, khẽ xoay cả người cô lại đối mặt với hắn, hai tay đặt lên hai bên má cô vuốt qua vuốt lại, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn vào mắt cô, âm thanh trầm lắng
"Đã lâu không gặp!"
"Tôi...tôi, anh bỏ tôi ra trước được không?"
Vừa nãy dùng sức quá nhiều cùng sợ hãi, toàn thân cô giờ đổ đầy mồ hôi, thở dốc nói.
Cố Trạch Dương thấy cô vẫn run rẩy sợ sệt, ánh mắt tránh né không dám nhìn hắn thì trong lòng càng thêm lạnh, khoé môi nhếch cao giọng điệu mờ ám nói:
"Sợ sao? Anh chưa có làm cái gì, sao em lại thở dốc như vậy?"
Hoắc Ngữ Yên nghe xong liền đỏ mặt, mở miệng định nói tiếp thì hắn bất ngờ cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi mọng đỏ của cô ra sức mút.
Bộ dáng bây giờ của cô có thể dễ dàng kích thích dục vọng của bất kỳ gã đàn ông nào.
Không sai! Hắn muốn hôn cô, muốn vuốt ve cơ thể cô, muốn đè cô trên giường lớn lăn lộn điên cuồng quên hết mọi thứ...!
"Ưm...bỏ...bỏ ra, đừng mà, tên điên này..."
Hai tay đặt trên lồng ngực hắn đấm loạn lên, miệng nhỏ bị chiếc lưỡi tham lam của hắn xộc vào mà đùa bỡn khiến nước miếng không kịp nuốt xuống trào ra bên khoé miệng.
"A"
Trong miệng chợt có mùi gỉ sắt, đầu lưỡi thô nhám của hắn bị cô cắn lấy.
Nhân lúc Cố Trạch Dương vì đau đớn mà cơ thể thả lỏng liền đẩy mạnh hắn ra sau, chạy nhanh về phía đầu giường lấy gối đầu che lại phần thân thể hở hang, cầm điện thoại lên hù doạ:
"Không được lại đây, anh...anh mau đi đi, nếu không tôi sẽ gọi người tới."
"Ah...vậy thì gọi đi, muốn gọi cho ai? Chồng sắp cưới sao?"
Cố Trạch Dương vươn tay lau đi vết máu bên phía miệng, nhìn bàn tay đang cầm gối che đi một phần thân thể của cô nổi bật lên chiếc nhẫn kim cương chói mắt đeo ở ngón áp út khiến hắn không khỏi tức giận.
Mang theo vài phần ghen tuông, hắn lững thững tiến lại gần cô, khuôn mặt ngả ngớn nói:
"Cả người em đều đã bị tôi "làm" qua rồi, hắn ta sẽ không để ý chứ? "
Trong đầu Hoắc Ngữ Yên liền "oanh" một cái, khuôn mặt đỏ bừng lên, cái gì gọi là hắn "làm" qua rồi?
"Anh...!nói cái gì "
"Sao, nghe không rõ? Chúng ta không phải đã từng làm tình với nhau, quan hệ xác thịt đó, cái vật dài dài thô to của tôi còn đút vào cái miệng nhỏ chặt khít bên dưới của em mà đâm sâu vào trong...! "
Thân thể của hắn lại bao phủ quanh người cô, đôi môi mỏng nói ra những lời dâm loạn.
Hoắc Ngữ Yên trợn to mắt, tức giận tới nỗi lồng ngực nhấp nhô nói không thành câu:
"Anh...!"
Vừa xấu hổ lại vừa tức giận, hắn sao có thể nói ra những lời thô lỗ, ghê tởm như vậy?
"Nếu quên rồi, anh sẽ giúp em nhớ lại, hửm! Anh vẫn nhớ mãi không quên cảm giác bên trong em vừa mềm mại, ấm áp, chặt khít tới cỡ nào..."
"Câm miệng...không cho phép nói nữa"
"Bốp"
Cô hung hăng giơ bàn tay lên tát mạnh vào mặt hắn.
Khuôn mặt đã trắng bệch không còn giọt máu, mắt đẹp trong suốt đầy hơi nước mờ mịt, cả cơ thể run lên bần bật vì tức giận.
Ngọn lửa dục vọng mãnh liệt của hắn lúc này vì cái tát của cô như châm ngòi nổ.
Thân thể hắn lao nhanh tới cô, giựt lấy chiếc gối quăng qua một bên, khăn tắm trên người cô cũng cùng chung số phận đáng thương.
Lúc này cả cơ thể cô đều trần truồng trước đôi mắt cuồng dã của hắn, hai tay nhỏ căn bản không thể che hết được cảnh xuân lộ ra.
Giọng nói của Hoắc Ngữ Yên run rẩy nghẹn ngào:
"Cố Trạch Dương, anh có thể buông tha cho tôi được không, cầu xin anh, tôi không thể cùng anh phát sinh quan hệ, thật sự đó.
Tôi sắp kết hôn rồi! Cầu xin anh..."
Khuôn mặt của hắn lúc này trong vô cùng hung ác người đều tản ra hàn khí, cợt nhả:
"Nhưng tôi muốn cơ thể em, để xem tôi với hắn ta ai làm em thoả mãn hơn"
Hoắc Ngữ Yên lắc đầu điên cuồng hơn, nước mắt đã thi nhau rơi xuống, mà Cố Trạch Dương lúc này cũng không để ý phản kháng của cô, cúi người bế lấy cả người cô ném lên giường.