"Bác trai, bác gái, cháu chào hai người!"
Hoắc Ngữ Yên mặc một chiếc đầm cao cổ tay lỡ dài qua đầu gối màu trắng vừa lịch sự vừa kín đáo lễ phép cúi chào ba mẹ của Lăng Hạo Thiên.
"Ngữ Yên, cháu ngồi xuống đi, lâu lắm rồi mới thấy cháu tới chơi"
Mẹ của Lăng Hạo Thiên - Hứa Bối Ny niềm nở cười tươi nắm nấy một bàn tay của Hoắc Ngữ Yên, thân thiện như người thân trong nhà.
"Cháu xin lỗi, gần đây công việc của cháu nhiều quá..."
"Người trẻ các cháu đó, bây giờ chỉ biết có công việc thôi"
"Bà cũng thật, tụi trẻ bây giờ rất cầu tiến, có ý chí tiến thủ, tập trung cho công việc là tốt chứ sao?"
Ba của Lăng Hạo Thiên - Lăng Trấn cũng mỉm cười gật đầu hài lòng nhìn Hoắc Ngữ Yên mới tới.
"Ba, mẹ, lâu lắm mới có dịp mọi người đông đủ ở đây, chúng ta không nên nói tới công việc được không?"
Lăng Hạo Thiên một bên ôm lấy eo nhỏ của Hoắc Ngữ Yên, một bên lên tiếng nháy mắt nghịch ngợm với ba mẹ.
"Đúng, đúng, hôm nay chúng ta không nói tới công việc nữa.
Ngữ Yên, nào chúng ta vào ăn tối thôi, bác nghe Hạo Thiên nói cháu rất thích ăn mấy món làm từ cá nước ngọt nên hôm nay bác đã đặc biệt làm, cháu vào thử xem bác nấu có hợp khẩu vị không nhé!"
"Dạ, lại làm phiền bác gái rồi!"
"Không phiền, không phiền, chỉ cần cháu thích thì từ nay về sau bác sẽ thường xuyên làm cho cháu ăn.
Con gái phải có da có thịt một chút mới tốt.
Cháu với Tiểu Nguyệt nhà bác không cần quá ăn uống kiêng khem để giảm cân đâu."
Ngồi trong bàn ăn mỗi người một câu nên không khí vô cùng nhộn nhịp.
Hứa Bối Ny nhiệt tình gắp thức ăn cho cô, vui vẻ hỏi chuyện, xoá bỏ cảm giác lo lắng trước khi tới đây của cô.
Tuy cô mới chỉ gặp ba mẹ Lăng Hạo Thiên, nhưng ấn tượng về họ khá tốt.
Bác gái thân thiện, cởi mở, bác trai tuy hơi nghiêm túc nhưng cũng không quá khó để nói chuyện.
Còn em gai của anh là Lăng Nguyệt, bạn học cùng nhau nên cũng khá thân thuộc.
Sau khi dùng bữa xong mọi người cùng nhau ngồi ở phòng khách uống trà ăn trái cây.
Hứa Bối Ny rất hài lòng về Hoắc Ngữ Yên.
Hoắc thị không chỉ có nhiều tiền, địa vị trong thành phố Y này coi như là đầu rồng trong mọi lĩnh vực, Hoắc Ngữ Yên lại có học thức cao, vẻ ngoài thì còn vô cùng xinh đẹp.
Bà chỉ sợ nếu con trai mình không mau chóng cưới cô về thì sẽ bị người khác đoạt mất.
"Ngữ Yên này, bác nói điều này cháu đừng nghĩ bác là người vội vàng hấp tấp nhé!"
Hứa Bối Ny suy nghĩ một hồi liền nhẹ nhàng mở lời.
"Dạ không có đâu bác, bác cứ chỉ dạy, cháu xin nghe ạ"
Hoắc Ngữ Yên cũng lễ phép trả lời.
"Ai, đứa bé này thật ngoan, bác mà không nói không được.
Bác biết là Hạo Thiên nhà bác đã cầu hôn với cháu, mà Hạo Thiên nhà bác năm nay cũng hơn ba mươi tuổi rồi, bạn bè hầu như đều có vợ, có con.
Hai đứa quen nhau cũng đã một thời gian dài, nếu cháu không có gì phản đối thì hai bác sẽ qua nhà xin phép ba mẹ cháu để hỏi cưới cho hai đứa...cháu thấy thế nào?"
Khuôn mặt Hoắc Ngữ Yên chợt ngẩn ra một lúc, hai mắt nhìn qua Lăng Hạo Thiên như muốn cấu cứu thì chỉ thấy anh mỉm cười, hai mắt nhìn cô như muốn cô hãy đưa ra quyết định của bản thân.
Suy nghĩ một lúc cô liền dịu dàng trả lời:
"Thật sự anh Hạo Thiên cũng đã từng đề cập chuyện này với cháu.
Cháu biết hai bác lo lắng chuyện kết hôn của anh ấy, nhưng hiện tại cháu vẫn chưa đủ tự tin để có thể làm tốt vai trò vợ của anh ấy, nên cháu xin hai bác cho cháu thêm một chút thời gian để chuẩn bị được không ạ?"
"Vậy hay là cháu với Hạo Thiên đính hôn trước được không? Rồi khi nào cháu đã sẵn sàng thì liền tổ chức đám cưới.
Cháu biết đó, các cụ xưa đã có câu, cưới vợ phải cưới liền tay, để lâu không chỉ Hạo Thiên mà bác còn sợ con dâu tốt như cháu sẽ bị người khác cướp lấy mất.
Được không cháu?"
"Cháu..."
"Mẹ, mẹ đừng có ép buộc Ngữ Yên, cô ấy sợ là bỏ con mà chạy mất đó!"
Lăng Hạo Thiên từ nãy im lặng liền lên tiếng giúp cô.
"Mẹ không có ép buộc, mẹ chỉ mong muốn là được cưới Ngữ Yên mau mau về cho con thôi.
Chứ không phải có ai đó mới mấy ngày không được gặp Ngữ Yên thì liền như người mất hồn, ngơ ngơ ngẩn ngẩn sao?"
Hứa Bối Ny dường như rất kiên quyết với suy nghĩ tới chuyện đính hôn trước rồi đám cưới sau.
Dù sao đính hôn cũng như là đã thông báo cho tất cả mọi người ở thành phố Y này biết Hoắc Ngữ Yên là hoa đã có chủ, đừng ai hòng có ý đồ cướp lấy.
"Mẹ lại bôi nhọ hình tượng của con rồi!"
"Hình tượng quan trọng bằng vợ sao?"
Hoắc Ngữ Yên ngồi nghe cũng bật cười ra tiếng vì sự hài hước của Lăng Hạo Thiên cùng mẹ của mình.
Không khí cũng vì vậy mà thoải mái hơn, suy nghĩ thêm một lúc Hoắc Ngữ Yên liền gật đầu đồng ý về việc sẽ đính hôn trước.
Nhận được sự đồng ý của cô nên chuyện đính hôn sau đó cũng nhanh chóng được quyết định sẽ diễn ra vào chủ nhật tuần tới.
Ngày mai ba mẹ anh sẽ qua nhà nói chuyện cùng ba mẹ cô để lên kế hoạch chi tiết.
——//——
Trên đường đưa Hoắc Ngữ Yên về chung cư Lăng Hạo Thiên nhạy cảm có thể phát hiện ra vẻ ưu phiền trong mắt cô.
"Ngữ Yên, em không thoải mái sao? Có phải do mẹ anh..."
Tiếng nói dịu dàng êm tai của anh vang lên khiến Hoắc Ngữ Yên đang suy tư giật mình quay sang, khoé môi bất giác nâng cao
"Không có, không có gì, chỉ là hôm qua em thức khuya nên bây giờ hơi mệt chút thôi."
Bên cạnh vang lên tiếng thở dài của Lăng Hạo Thiên, anh đưa mặt qua nhìn gương mặt tuyệt mỹ của cô nhưng lại có chút xanh xao:
"Nếu em không hài lòng gì thì phải nói cho anh biết? Không được giấu anh biết chưa? Còn về chuyện đính hôn, nếu em vẫn chưa sẵn sàng anh cũng sẽ không miễn cưỡng em."
Sự dịu dàng của anh khiến lòng cô muốn tan chảy.
Người đàn ông này luôn đối với cô bao dung và cưng chiều như vậy!
"Ân, em tự nguyện đính hôn cùng anh không hề có ép buộc nha!"
"Vậy anh yên tâm rồi"