Yêu Em Đến Điên Cuồng FULL


Trong lòng khổ sở đau xót, đáy mắt ánh lên tia thống khổ sâu đậm.

Nắm tay cầm vô lăng nổi gân xanh, đem chân ga dẫm tăng tốc nhanh hơn.

Hộp đêm là nơi để say rượu tốt nhất, nơi đây có sàn nhảy, ánh đèn chập chờn, tiếng nhạc xập xình, còn có những cô gái hấp dẫn đến chơi.

Bình thường Cố Trạch Dương hắn cũng không hay tới đây, nhưng hôm nay chứng kiến một màn kia, tâm trạng liền tồi tệ, không muốn trở về căn phòng đơn độc một mình.

Cố Trạch Dương ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, sắc mặt tối sầm.

Nhiều ngày chưa gặp cô, nỗi nhớ cồn cào như gặm nhấm tâm trí, nhưng tới lúc gặp lại....trái tim hắn lúc này một lần nữa như bị ai bóp nát.
Thì ra tình yêu thật sự là thứ làm tổn thương người ta nhất.
Hắn đã cầu xin cô đợi hắn, cho hắn một cơ hội nhưng thực tế thì thế nào? Cô vui vẻ cười nói, trái ôm phải ấm cùng người đàn ông khác, lại còn sắp kết hôn....thật buồn cười đúng không?

Vẫy tay gọi batender lấy thêm một ly rồi lại ngửa đầu uống cạn một hơi.

Vị cay nồng của rượu khiến hắn nhăn mày, hắn muốn mượn những ly rượu này để cuốn trôi những khó chịu trong người.
Rượu nhanh chóng bị uống một cách nhanh chóng nhưng mà vẫn không thể nào dập tắt lửa nóng trong lòng, hắn nhếch môi cười, gọi luôn một chai rượu mạnh, định ngửa đầu lên uống thì một bàn tay vươn ra ngăn lại:


"Này! Uống như vậy, cậu muốn say rượu mà chết à? Làm sao vậy? Không phải lúc nãy gặp tâm trạng còn tốt lắm sao!"

Lâm Dật dùng sức giữ lấy chai rượu trong tay Cố Trạch Dương không cho hắn uống nữa.

Cố Trạch Dương không hé răng, chỉ nhếch miệng cười, một lúc lâu mới thì thào nói nhỏ, vô cùng thống khổ:

"Cô ấy sắp kết hôn!"

Tim của anh chưa bao giờ lạnh lẽo giống giờ phút này.

"Ai?"

"À, cái cô Hoắc tiểu thư gì đó đúng không?"

Lâm Dật phát hiện ra điểm mấu chốt nên tiếp tục nói

"Tớ cũng mới biết, báo chí hai ngày này toàn là tin này thôi! Lần trước gặp ở khách sạn đã thấy có chút quen quen, không ngờ lại đúng là cô ta.

Sao? Vẫn chưa quen được vị thiên kim tiểu thư đó à? Cậu cũng đừng quên chính vì cô ấy mà cậu chịu đựng ba năm khổ sở ở trong tù."

"Lỗi của mình, mình chưa bao giờ trách cô ấy!"

"Này! Nói thật đừng đau lòng nhé, cậu với cô ta không có tương lai đâu.

Cậu cùng với cô ấy, khoảng cách ngăn cản giữa hai người đâu phải chỉ là tiền bạc và quyền lực? Gia thế, bối cảnh, còn cả nền giáo dục từ nhỏ đến lớn của hai người.....!Tuy bây giờ cậu có nhiều tiền, là ông chủ rồi đấy, nhưng mà xuất thân của hai người quá chênh lệch, không thể nào hoà hợp được, vì vậy...buông tay đi?"

Lâm Dật thấy dáng vẻ chật vật này của hắn thì chịu không nổi nên nói ra suy nghĩ của bản thân.

Cố Trạch Dương lạnh lùng nhìn bạn tốt, lúc này cầm cả chai rượu ngửa cổ lên mà uống.

Trên cái thế giới này có một từ, gọi là "không xứng", hắn đã biết từ lúc bước chân vào căn nhà mà mẹ hắn đã mang hắn tới rồi bỏ rơi lại, vậy mà tới bây giờ hắn vẫn ngu ngốc hi vọng.

Nghĩ đến cô gái kia......!hắn không sao quên được!


Trên thực tế uống từ nãy giờ hắn đã rất say, rượu theo cổ họng trượt vào trong dạ dày, nhức nhối nóng bừng thiêu đốt dạ dày, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Đứng dậy định đi toilet thì do cơ thể lảo đảo mà đụng phải người đang đi ngược lại.

Một tên liền tức giận hét lớn:

"Con mẹ nó, mắt mù sao!"

"Cố tổng, anh không bị sao chứ!"

Tên mặc bộ đồ kiểu cách của mấy dân ăn chơi mới chửi xong liền quay sang người bên cạnh nịnh nọt.

Cố Trạch Dương bị va chạm mà lui về sau, phải đỡ lấy cạnh quầy bar mới đứng vững, lắc lắc đầu lạnh giọng nói:

"Không cố ý, xin lỗi"

Mới ngửa mặt lên để nhìn đối phương, cho dù là say chuếnh choáng, ánh sáng lập loè, nhưng khuôn mặt trước mắt dù có bị thiêu thành tro hắn cũng vẫn sẽ nhận ra.
Cố Viễn Đông!

"Aizzz, này, hộp đêm hôm nay chó hoang cũng cho vào luôn sao?"

Giọng nói mang đầy ý cười cùng giễu cợt của Cố Viễn Đông khiến đám người đi cùng hắn liền cười ồ lên.

Con ngươi đen trong mắt Cố Trạch Dương nổi lên một trận bão táp:

"Mày...thằng khốn!"


"Sao, hình như tiếng chó sủa lại vang lên này! Muốn xin lỗi sao? Vậy thì quỳ xuống....!cái thứ thấp kém bẩn thỉu như mày đụng vào tao mà chỉ nói xin lỗi suông thì không thể đủ được...hắc hắc"

Cố Trạch Dương cắn răng nghiến lợi, tay nắm thành quyền, càng nắm càng chặt, chặt đến mức gân xanh như muốn đứt ra, hai mắt cũng đã đầy tơ máu.

Từ nhỏ khi bước chân vào cái gia đình kia, hắn bị chính cái tên em trai cùng cha khác mẹ - Cố Viễn Đông này hành hạ nhẫn tâm, hãm hãi không biết bao nhiêu lần, trong mắt Cố Viễn Đông hắn chẳng khác nào một con chó nuôi trong nhà, không, còn không bằng con chó!

Những nỗi uất ức kìm nén bấy lâu nay cùng tâm trạng tồi tệ ngày hôm nay khiến hắn không thể nén xuống được nữa, dù sao hắn cũng không gì để mất, muốn ra sao thì ra...
Xoay người, nhắm ngay khuôn mặt đang cười khinh bỉ của Cố Viễn Đông đấm "bốp".
Cố Viễn Đông không kịp phản ứng liền hứng trọn cú đấm kinh người ẩn chứa đầy sức mạnh tức giận, cơ thể liền nằm ngã trên mặt đất, ly bàn xung quanh do lúc ngã hắn đụng phải liền đồng loạt bị đổ vỡ vang lên một tiếng thật lớn, chú ý tất cả mọi người có mặt tại đây.

Khoé môi Cố Viễn Đông nhanh chóng liền chảy ra một ít máu tươi, hắn hung tợn ngẩng mặt, ánh mắt như những mũi dao nhọn hướng về Cố Trạch Dương đầy kinh ngạc:

"Thằng chó chết, mày chán sống rồi phải không? Hôm nay dám đánh tao....tụi bay, đêm nay không đánh nó chết tao không còn là Cố thiếu!"

Cố Trạch Dương đè nén bạo nộ trong lòng, đi đến trước mặt Cố Viễn Đông, lạnh lẽo nói:

"Được, nếu vậy hôm nay tao cùng mày một chết một còn..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận