Yêu Em Đến Điên Cuồng FULL


Trưa hôm sau,

Ánh nắng có chút gay gắt xuyên qua tấm rèm cửa chiếu rọi xuống chiếc giường lớn ở giữa phòng.
Hoắc Ngữ Yên chậm rãi mở mắt ra, bên tai nghe là tiếng nhịp tim đập trầm ổn làm cho cô hơi thất thần, hoảng hốt.
Nhìn người đàn ông ngủ bên cạnh mình, tay hắn đang ôm chặt lấy eo cô, mà cô thì như con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm gọn trong lồng ngực ấm áp hắn.

Cô trừng mắt lớn, tựa hồ không thể tin được.

Thấy hắn dường như vẫn còn ngủ say, cô mới yên tâm lộ ra ánh mắt dịu dàng xen lẫn đau lòng khó xử quan sát.
Lúc ngủ hắn thoạt nhìn rất giống trẻ con.

Cô biết bộ dạng hắn cao lớn anh tuấn, tám năm trôi qua, năm tháng càng khiến cho hắn càng trở nên thành thục, trầm ổn.

Tuy vẻ mặt ít khi biểu lộ cảm xúc, nhưng hắn chỉ cần đứng yên tại chỗ, không làm cái gì, cũng có thể dễ dàng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, nhất là phụ nữ.

Người đàn ông này, ở trước mặt người khác rõ ràng là một bộ dạng lạnh lùng ít nói, có chút xa cách khó gần nhưng khi ở trước mặt cô lại lưu manh hư hỏng, luôn nói những câu khiến người khác xấu hổ đỏ mặt, còn cứ quấn lấy cô không buông!

Nghĩ đến ngày hôm qua, hắn mạnh mẽ muốn cô không biết bao nhiêu lần, đến lúc cô vì trải qua quá nhiều khoái cảm không chịu nổi mà ngất đi, hắn mới chịu dừng thì ngoài trời cũng đã gần sáng.

Cũng may hôm nay là cuối tuần, nếu không cô thật sự cũng không còn sức để mà đi làm!



Cô thật không hiểu, loại hành động thân mật hai người ôm nhau khi ngủ chỉ có tình nhân mới có thể làm? Mà cô cùng hắn lại không phải loại quan hệ này nha! Nhưng...trong lòng không khỏi cảm thấy một tia ngọt ngào.

"Không, không thể! Hoắc Ngữ Yên, mày tỉnh táo lại đi! Mày là phụ nữ sắp lấy chồng, không thể có cái suy nghĩ hư hỏng này được"

Lắc đầu như muốn những suy nghĩ này thoát ra khỏi tâm trí, nhưng hành động của cô lại vô tình khiến người nào đó tỉnh ngủ.

Cố Trạch Dương hé mở đôi mắt đen láy vẫn còn ngái ngủ cúi đầu xuống nhìn cô gái đang áp khuôn mặt nhỏ nhắn trước ngực mình mà cọ qua cọ lại.
Bàn tay đặt ở trên eo nhỏ của cô khẽ bóp nhẹ một cái, trong mắt mang theo tia cưng chiều.

"Tỉnh rồi sao bảo bối? Mới ngủ dậy lại muốn quấy rối anh rồi, hửm!"

Hoắc Ngữ Yên giật mình bởi âm thanh bất ngờ của hắn, nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt vừa mới xao động, sau đó liền trừng mắt liếc hắn một cái.

"Anh ôm chặt quá, tôi không thở được, bỏ tay ra đi!"

Hoắc Ngữ Yên bị hắn nhìn như vậy liền cảm thấy xấu hổ, muốn xuống giường mặc lại quần áo, không ngờ Cố Trạch Dương như hiểu được suy nghĩ của cô liền xoay người, một lần nữa đặt cô ở dưới thân.
Lúc này cơ thể hai người hoàn toàn không có gì che đậy, cơ thể cô mềm mại trơn bóng, hai vú tròn trịa đầy đặn, bị hắn nhìn chằm chằm đầu vú liền dựng đứng đỏ bừng, bàn tay to của hắn như bị cảnh tượng trước mê hoặc liền duỗi ra bóp lấy.

Hoắc Ngữ Yên chỉ cảm thấy máu trong người đều dồn lên đầu, xấu hổ không dám nhìn vào mặt hắn.

"Cố Trạch Dương, đừng mà..."

Cô phát hiện ra thanh âm của mình mềm nhũn, lời nói rõ ràng là muốn cự tuyệt nhưng giọng điệu lại ra vẻ mời chào.

Không! Không được! Cô thật sự không muốn như vậy.

Nếu cùng hắn tiếp tục loại quan hệ này thì sau này cô sao còn có đủ tư cách mà gả cho Lăng Hạo Thiên.

Thế nhưng Cố Trạch Dương lại ngoảnh mặt làm ngơ, bàn tay to vẫn tiếp tục xoa bóp hai vú lớn, đè ép chúng thành đủ loại hình dạng.

"Vú lớn thế này không để anh sờ thì không phải quá lãng phí sao?"

"Anh...bỉ ổi, cả đêm qua anh....!đã làm rồi, bây giờ cả người tôi rất mệt, không thể tiếp tục..."

Thân mình cô khẽ rụt lại, muốn đẩy hắn ra lại phát hiện toàn thân mình bủn rủn vô lực, căn bản không nâng tay lên nổi.


Cố Trạch Dương ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô ái muội nói:

"Xấu hổ sao? Cả đêm qua không phải em cũng rất hưởng thụ, anh đã nói rồi, cơ thể em vẫn thành thật hơn lời em nói rất nhiều"

Sau đó môi mỏng của hắn liền cúi xuống ra sức hôn cái miệng nhỏ của cô, môi lưỡi quấn lấy nhau mút lấy, mà phía dưới, ngón tay của hắn lại duỗi ra miết lấy nụ hoa đã ẩm ướt, khi chạm tới hạt châu nhỏ liền ác ý dùng hai ngón tay kẹp chặt lại mà lôi kéo.

"Á..."

Nơi mẫn cảm nhất bị hắn đùa giỡn liền tuôn ta một lượng lớn mật dịch, Hoắc Ngữ Yên cảm thấy cơ thể mình sắp hỏng rồi, bụng dưới co thắt dồn dập, mồ hôi trên trán cũng đã thấm ướt, sau đó cả cơ thể liền ưỡn lên thành một đường cong hoàn mỹ rồi bắn ra.

Cố Trạch Dương thấy cô lại tới cao trào thì hài lòng cười một tiếng, chưa để cô kịp hồi sức liền mở hai chân của cô ra, để cho đôi chân cô vòng lấy thắt lưng mình, sau đó mới chậm rãi đem chính mình tiến vào trong cơ thể của cô.

Hoắc Ngữ Yên yêu kiều thở gấp một tiếng, giữa hai người lại có thể thân mật như thế, loại cảm giác này vẫn làm cho cô cảm thấy rất rung động.

"Bảo bối, cái miệng nhỏ này lại mút chặt anh rồi đây này! Hôm qua vẫn chưa ăn no phải không? Vậy mà lại không cho anh cắm vào, cô bé nói dối, đáng bị trừng phạt!"

Cố Trạch Dương hít sâu một hơi, khống chế chính mình, tiếp tục đưa tay xuống dưới chỗ hai người kết hợp xoa nắn vỗ về, đôi môi thì vẫn như cũ không ngừng hôn lên môi và ngực của cô.

Nhưng cô cũng không muốn làm cho Cố Trạch Dương đắc ý, nên dùng giọng nói đã có chút run run hỏi:

"Anh...làm thì làm...có thể không nói mấy câu nói đó được không?!"

"Được...nghe lời em, cô bé tham ăn, hôm nay nhất định sẽ cho em ăn tới khi nào no mới thôi"

Sau đó hắn di chuyển đứng thẳng dậy, ôm chặt cơ thể cô lên cùng.


Lúc này cả cơ thể cô như gấu Koala ôm sát vào người hắn, hai tay ôm chặt cổ, hai chân theo phản xạ cũng vội kẹp lấy hông hắn.

Động tác ra vào của côn thịt cũng càng ngày càng nhanh, trong người cô truyền đến một cảm giác như điện giật, khoái cảm trong người ập đến, miệng vô ý thức hét to lên một tiếng.

"Bảo bối, em tới cũng thật nhanh a!"

Lại thêm một lần cao trào, Hoắc Ngữ Yên đã không còn nửa phần khí lực, chỉ cảm thấy nếu hắn không dừng lại, cô sẽ bị ngất xỉu mất, vì thế cô đành phải nhỏ giọng năn nỉ:

"Cố Trạch Dương, anh...!anh đã xong chưa? Cầu xin anh hãy tha cho tôi đi, tôi không chịu được nữa rồi."

"Ngoan, anh cũng sắp ra rồi, thêm một lúc nữa thôi!"

Hoắc Ngữ Yên bị loại giày vò này làm cho sắp khóc, vì thế đành phải lớn tiếng hơn:

"Một lúc là bao lâu? Xin anh....van anh đó, nhanh chút...bắn ra đi? Chỗ đó của tôi đau...đau quá..."

Cố Trạch Dương nghe xong liền ngẩng đầu lên nhìn , thấy cô đã thực sự mệt mỏi, sau một hồi chuyển động như vũ bão cuối cùng cũng gầm lên một tiếng rồi phóng thích chính mình ở trong cơ thể cô.
Bế Hoắc Ngữ Yên trở lại giường lớn, hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt đã ẩm ướt mồ hôi của cô nhu hoà nói:

"Nghỉ ngơi một lúc đi, sau đó anh mang em đi tắm rửa!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận