"Lăng...tiên sinh.
Sao giờ này anh lại tới đây?"
Mặc Lam thay bộ đồ thoải mái ở nhà, từ phòng ngủ khập khiễng bước ra đã thấy Lăng Hạo Thiên đứng trong phòng khách thì bất ngờ, nghi hoặc hỏi.
"Tiểu Lam, Lăng tiên sinh gọi điện cho em mãi không được thì gọi qua cho chị, chị cũng thật sự lo cho em nên đã nói cho Lăng tiên sinh biết tình hình"
Quản lý của Mặc Lam - Tiểu Ly thấy bầu không khí có vẻ khó xử nên liền lên tiếng giải thích.
"Tại sao xảy ra chuyện lại không báo cho tôi ngay?"
Lúc này sắc mặt Lăng Hạo Thiên đen lại, nhìn không được tốt, giống như ai đó chọc anh mất hứng.
"Thật sự em không bị sao hết? Anh đừng có chuyện bé xé ra to"
Mặc Lam bị anh nhìn làm cho cả người không được tự nhiên, đầu nhỏ cúi thấp, hàm răng trăng đều khẽ cắn cắn môi dưới cho thấy cô có chút sợ.
"Thế nào mới là chuyện lớn? Bị đám người gọi là fans cuồng gì đó xô đẩy tới té sấp trên mặt đất mà gọi là không sao? Lại đây!"
Lăng Hạo Thiên đi về phía trước một bước, cánh tay dài nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô kéo về phía mình.
"A...Anh làm gì vậy?"
Mặc Yên bị động tác bất ngờ của anh dọa sợ, chỉ một giây sau cô đã bị anh bế ngồi trên sô pha.
Tình cảnh lúc này có chút mờ ám nhạy cảm!
Mặc Yên bị Lăng Hạo Thiên ôm ngồi giữa hai chân đang rộng mở của anh, từ trên đầu hơi thở nóng rực phả trực tiếp xuống gò mà trắng mịn của cô.
Trợ lý Tiểu Ly rất thức thời, thấy hình ảnh ái muội trước mắt liền nhanh chóng kiếm cớ có việc bận đột xuất rồi chuồn đi nhẹ nhàng.
"Bị thương ở những đâu? Đã đi bác sĩ bôi thuốc chưa?"
"Em...chỉ bị xây xát nhẹ, không nghiêm trọng tới mức phải đi bác sĩ.
Chị Tiểu Ly cũng đã giúp em bôi thuốc rồi.
Anh...bỏ em xuống được không?!"
Mặc Lam bị anh ôm trong lòng thì khẩn trương lên tiếng, tay muốn chống xuống mặt bàn bên cạnh để bước ra nhưng khi bàn tay bị trầy chưa kịp băng bó chạm phải mặt bàn lạnh lẽo cứng rắn thì khẽ hô lên
"A"
"Ngồi yên lại, còn lộn xộn nữa tôi liền 'làm' em ngay tại đây, tới lúc em không còn sức lực nữa mới thôi!"
Hoàn toàn không để ý tới sự phản kháng của cô, Lăng Hạo Thiên mặt lạnh ra lệnh cảnh cáo cô.
Bàn tay to của anh liền nắm lấy bàn tay vừa chống lên mặt bàn của cô lên xem.
Trầy cũng khá nặng, những đường xước nông sâu vẫn còn đang rỉ máu trong lòng bàn tay của cô khiến hai mắt anh nheo lại, lạnh lẽo nhìn chằm chằm.
"Còn bị thương ở đâu nữa?"
Không đợi cho trả lời liền đưa chân cô lên xem xét.
Ở đầu gối chân phải cũng có vết thâm tím, tuy không chảy máu nhưng có chút sưng.
Màu tím đen nổi bật trên làn da trắng nõn của cô, càng nhìn càng chói mắt.
Bị bàn tay của anh sờ vào đôi chân thon dài, cơ thể Mặc Yên nhạy cảm khẽ rùng mình một cái.
"Chỉ cần bôi thuốc một hai ngày sẽ khỏi, cũng trễ rồi, anh nên về đi, ở đây không tiện lắm..."
"Em sợ gì chứ? Em đã là người phụ nữ của Lăng Hạo Thiên tôi, tôi muốn đi hay ở không phải do em quyết định, hiểu không?"
Lúc này cằm cô đang bị anh giữ chặt, khiến cô phải đối mặt cùng anh, khoảng cách đôi môi hai người gần trong gang tấc.
Mặc Lam ngửi thấy hơi thở nguy hiểm của anh thì sợ hãi nghiêng cụp mắt xuống.
Đau đớn từ thể xác cùng ấm ức khó chịu trong lòng suốt buổi tối nay làm Mặc Yên không kiềm chế được cảm xúc, khóe mắt liền rưng rưng hỏi:
"Tại sao anh lại muốn như vậy? Không phải anh đã có vị hôn thê rồi sao? Tại sao còn bắt ép tôi làm chuyện sai trái này? Người có tiền các anh thích lấy phụ nữ ra làm trò đùa lắm phải không?"
"Không phải do em mà hôn lễ của tôi mới bị huỷ sao? Em phải chịu trách nhiệm với việc mình đã gây ra mới đúng!"
Bàn tay Lăng Hạo Thiên xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Yên, vừa dứt lời anh liền cúi đầu hôn lên khuôn miệng đỏ mọng đang hé mở, đầu lưỡi cũng nhanh chóng tiến vào bên trong khoang miệng ướt át của cô mà mút lấy chiếc lưỡi đinh hương, nhấm nháp hương vị ngọt ngào.
Sau một hồi môi lưỡi quấn quýt dây dưa, Lăng Hạo Thiên mới buông cô ra, giọng nói khàn khàn:
"Tôi là thương nhân, sẽ không làm chuyện lỗ vốn, vì vậy, em phải thực hiện nghĩa vụ mà một cô dâu sẽ phải làm cùng chồng mình mỗi đêm, hửm! Giống như đêm đó, em đã sà vào lòng tôi...."
Bàn tay của Lăng Hạo Thiên từ đầu gối của cô bắt đầu vuốt ve lên trên bắp đùi trắng nõn.
Mặc Yên run rẩy cả người, lắp bắp nói:
"Em...em đang bị thương, không thể...!được đâu!"
Lăng Hạo Thiêm chậm rãi cười một tiếng, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô, môi mỏng ghé sát tai cô thì thầm xấu xa:
"Nếu tay không làm được thì vẫn có thể dùng cái miệng nhỏ nhắn này..."
Ngón cái của anh đưa tới bên môi của cô xoa xoa.
"Anh..."
Mặc Yên trợn to mắt ngẩng cao cổ lên nhìn anh, kinh động không nói nên lời.
Lăng Hạo Thiên thuận thế vùi đầu hôn lên hõm cổ nhạy cảm của cô, lưỡi to dày vươn ra liếm mút trêu đùa khiến Mặc Yên toàn thân run rẩy, tiếng thở dốc thêm nặng nề, cả người tràn đầy cảm giác căng thẳng khó nói.
Bàn tay từ cổ cô đi xuống, dừng trên bầu ngực mềm mại, cách lớp vải mỏng bắt đầu làm mưa làm gió, vuốt ve nắn bóp.
"Bé cưng, em mê người như vậy, anh không nhịn được nữa rồi!"
Mặc Yên ngồi giữa hai đùi anh, toàn thân như nhũn ra.
Đột nhiên cảm thấy phía dưới có cái gì đó đâm đâm vào đùi, nóng rực.
Cô đưa bàn tay xuống liền chạm phải một vật cứng rắn.
Mặc dù lần quan hệ đầu tiên cách đây mới hơn một tuần nhưng cô lập tức hiểu đó là cái gì, vội vã bỏ tay ra.
Ai ngờ Lăng Hạo Thiên nhanh tay hơn liền kéo lại, bắt cô nắm lấy nó.
Mặc Yên xấu hổ đỏ bừng cả mặt, hơi thở càng thêm dồn dập.
Vật trong quần càng lúc càng lớn, căng tức làm Lăng Hạo Thiên khó chịu, anh ngồi ngửa ra trên ghế, đưa tay còn lại kéo khoá quần xuống, giọng trầm đục ra lệnh:
"Giờ em biết tiếp theo phải làm gì rồi chứ?
Hôm nay anh muốn 'làm' ở đây!"
Cảm giác uỷ khuất cùng bất lực khiến Mặc Yên muốn khóc nhưng cô vẫn kiềm nén, giọng nói cũng nghẹn lại:
"Xin lỗi, em không biết....!làm thế nào mới đúng...."
Cả người cô lúc này đã ngồi trên tấm thảm lông ở dưới mặt sàn, miệng cô vừa ngang tầm với côn thịt đang vểnh cao như tướng quân ra trận, trên đỉnh đầu còn dính vài giọt chất lỏng.
"Mở miệng ra...!ngậm nó!"
Mặc Lam nghe giọng nói của anh tràn đầy ẩn nhẫn, ánh mắt vốn luôn trầm tĩnh đã hiện lên ngọn lửa cực nóng.
Cô biết trốn cũng không thoát nên đành phải từ từ há miệng.