Yêu Em Đến Điên Cuồng FULL


Hoắc Ngữ Yên có chút hồi hộp, thấp thỏm ngồi trong văn phòng, bây giờ đã qua giờ tan tầm, trời cũng đã chập choạng tối, bên ngoài đồng nghiệp đã ra về gần hết, chỉ còn mình cô ngây ngẩn nhìn chằm chằm ra cửa.

Sau khi cùng Cố Trạch Dương bắt đầu mối quan hệ tình cảm bí mật này, cô cũng không biết được nó sẽ kéo dài được bao lâu? Liệu sẽ có kết quả như thế nào? Mọi người nếu biết được, sẽ chấp nhận chuyện tình cảm này không?
Thật sự rất đau đầu!

Bàn tay trắng nhỏ khẽ day day huyệt thái dương, suy nghĩ hỗn loạn bị tiếng chuông điện thoại gọi đến kéo cô trở về thực tại.

Nhìn thấy tên người gọi đến, tâm trạng Hoắc Ngữ Yên có chút vui vẻ, chần chừ một lát rồi mới nghe máy

"Alo"

"Tiểu bảo bối, anh đang đậu xe dưới công ty em, có thể xuống được rồi chứ?"

Tiếng nói trầm thấp của Cố Trạch Dương từ loa điện thoại vang lên.

"Anh chạy xe tới ngã tư cách đó hai con phố đợi em được chứ? Em sẽ xuống ngay, mọi người vẫn còn chưa về hết!"

Câu cuối Hoắc Ngữ Yên ngập ngừng nói, âm thanh cũng càng lúc càng nhỏ.

"Ân...được! Em xuống đi, anh đợi em"

Cố Trạch Dương cười khổ trong lòng, hắn biết cô không muốn mọi người biết được mối quan hệ của hai người.


Hắn hiểu cô có nỗi khổ tâm, nhưng chỉ cần cho hắn cơ hội được bên cạnh, dù cô muốn thế nào hắn cũng sẵn sàng đồng ý.

Tiết trời đang vào đông nên nhiệt độ về tối càng lạnh.

Hoắc Ngữ Yên mặc bộ đồ công sở tiêu chuẩn, khoác chiếc áo dạ màu xanh sẫm dài tới đầu gối tiến về chiếc Ferrari màu xám tro phiên bản mới nhất đang đậu ở góc ngã tư.
Nhìn một lượt xung quanh xác nhận không gặp người quen cô mới an tâm mở cửa xe bước vào.

Mái tóc dài ngang eo buông sau vai, từng sợi đen nhánh mềm mại, đôi mắt sáng long lanh, cánh môi xinh đẹp tựa như hoa hồng nở rộ, vừa đi ngoài trời lạnh nên càng trở nên đỏ tươi.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn đang chăm chú nhìn mình, Hoắc Ngữ Yên ngượng ngùng cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng hắn, hai tay vân vê lấy viền áo khoác lên tiếng:

"Anh đợi có lâu không? Đã đói bụng chưa?"

Cố Trạch Dương cũng không lập tức khởi động xe, thấy cô mắc cỡ không được tự nhiên, hắn vội xoay người qua, đè cô xuống, cả người Hoắc Ngữ Yên đều lọt thỏm trong lồng ngực ấm áp của hắn, hai tay luồn xuống dưới thắt dây an toàn cho cô, đôi môi cố ý tiến sát lại gần vành tai nhạy cảm trầm giọng nói:

"Tất nhiên là rất đói! Em xem, anh đói tới mức vừa nhìn thấy em là đã muốn "ăn" em rồi"

Hoắc Ngữ Yên bị lời nói thẳng thắn của hắn làm cho xấu hổ cực kì, mặt cũng càng đỏ hơn, cô ấp úng nói:

"Anh...em, không phải ý đó!"

Cố Trạch Dương cười khẽ, khuôn mặt hai người lúc này gần sát, bốn mắt nhìn nhau, hắn hạ giọng khàn khàn:

"Ngoan, đừng nhúc nhích...mấy ngày không gặp thật sự rất nhớ em...Ngữ Yên, ôm anh"

Hoắc Ngữ Yên như như bị ánh mắt sâu thẳm của hắn mê hoặc, cô vươn tay sờ sờ mặt hắn, sau đó vòng hai tay qua vai Cố Trạch Dương ôm siết lấy.
Cô cũng nhớ hắn!

Người Cố Trạch Dương cứng đờ một chút, mắt thoáng qua vẻ giật mình, miệng khẽ mỉm cười, hô hấp chợt trở nên khó khăn, hôm nay cô gái nhỏ này rất biết nghe lời.

Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nóng ấm của hai người.

Mấy ngày không gặp nhau cũng không phải là quá lâu, nhưng không thấy được cô, không chạm được vào cô khiến hắn vô cùng khó chịu.

Chỉ có giống như bây giờ, được gắt gao đem cô ôm vào trong ngực mới có thể làm cho lòng hắn từ từ trở nên yên bình hơn.

Có lẽ, hắn cũng thật may mắn!
Tình cảm ấp ủ mạnh mẽ như đại dương rộng lớn bấy lâu nay lại có thể được cô đáp lại.


Việc này đối với hắn mà nói, quả thực là một kì tích.

Sau cái ôm đầy nhớ nhung là nụ hôn nồng nhiệt kéo dài làm cho Hoắc Ngữ Yên cảm thấy thực sự khó thở, cả người vô lực xụi lơ trên người hắn.

"Trạch Dương..

đủ...đủ rồi, em không thở được!"

"Ân...!Đợi ăn no rồi về nhà chúng ta sẽ tiếp tục"

Nuối tiếc rời khỏi đôi môi đỏ mọng, vươn tay vén mấy sợi tóc rối ra sau tai cho cô, Cố Trạch Dương thản nhiên nói.

Lời của hắn khiến tim Hoắc Ngữ Yên nhảy dồn dập, cô hiểu hắn muốn gì, mắt đẹp ngước lên nhìn

"Tối nay không được, mẹ em mới từ Anh về, nếu không về nhà mẹ sẽ nghi ngờ!"

Cô nói rõ lý do.

Cố Trạch Dương khi nghe xong không nói gì, chỉ gật gật đầu như đã hiểu, ánh mắt hiện rõ sự thất vọng nhìn về phía trước khởi động xe rời đi.

Đi được một lúc lâu nhưng không khí trong xe vẫn im lặng tới mức nghe rõ hơi thở của nhau, Hoắc Ngữ Yên chăm chú nhìn chiếc xe vẫn chạy về phía trước, túm chặt dây an toàn, lẳng lặng rúc vào ghế xe không biết nói gì.

Cố Trạch Dương cũng ý thức được thái độ của mình quá mức không tốt, trong mắt hiện lên một tia áy náy, quay qua ghế bên cạnh thấy cô vẫn ngồi im nhìn cảnh vật bên ngoài.

Giận rồi sao?

Muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ mấp máy môi không nói thành lời.


Không lâu sau, xe dừng ở trước một nhà hàng Nhật Bản lâu đời khá có tiếng trong thành phố, ông chủ của nhà hàng này là người gốc Nhật, theo gia đình qua đây làm ăn từ nhỏ, kinh doanh theo hình thức cha truyền con nối, nên thức ăn ở đây mùi vị vẫn giữ nguyên được hương vị đặc trưng, khách muốn tới đây ăn nhiều khi phải đặt bàn trước 1 tháng mới có chỗ trống.

Bởi vì đã đi ăn mấy lần, thấy hợp khẩu vị nên nhà hàng này trở thành nơi thường xuyên đến của Cố Trạch Dương mỗi khi có dịp hội họp cùng bạn bè.

Trùng hợp hơn là con trai duy nhất của chủ nhà hàng này - người mới tiếp quản, lại đam mê đua xe Công thức 1 giống hắn nên hai người chẳng mấy chốc lại trở thành bạn tốt, đương nhiên thẻ VIP của nhà hàng không thể thiếu tên Cố Trạch Dương.

Vì vậy khi Cố Trạch Dương và Hoắc Ngữ Yên vừa xuống xe liền có người đón, đưa bọn họ tới một căn phòng trang hoàng lịch sự, tao nhã nằm riêng ở tầng hai.

Thức ăn cũng được mang lên nhanh chóng, cánh cửa đóng lại, trong phòng lập tức thanh tĩnh, đồ ăn mới nấu xong còn đang lượn lờ toả ra hơi nóng.
Nhìn sang cô gái nhỏ bên cạnh vẫn trầm mặc như cũ, cầm lấy bát canh cá đưa tới trước mặt cô, Cố Trạch Dương không nhịn được đến gần khẽ nói:

"Đừng như vậy, là anh không đúng, không nên tỏ thái độ thối đó với em, món canh ở đây rất ngon, em nhanh ăn đi, nguội sẽ không ngon nữa."

Hắn đã mở miệng nói vậy, cô cũng không muốn thời gian ít ỏi bên nhau lại bị mất hứng nên cũng không khách khí cầm lấy muỗng múc ăn.

"Cảm ơn, anh cũng nhanh ăn đi"

"Được, chúng ta cùng nhau ăn"

Bữa tối ngọt ngào ấm cúm, anh một miếng, em một miếng diễn ra, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng cười nói vui vẻ vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận