Thời tiết ngoài trời càng về đêm càng lạnh, lúc này mới phát hiện ra chiếc áo khoác mình để quên trong phòng ăn nên Cố Trạch Dương quay lại đưa chìa khoá xe cho Hoắc Ngữ Yên, se se tai mỉm cười nói:
"Anh để quên áo khoác bên trong, em ra xe ngồi đợi trước nhé!"
"Ân, vậy cũng được"
Hoắc Ngữ Yên gật gật đầu, hai tay kéo cao cổ áo khoác lên, một phần vì lạnh, một phần cũng không muốn ai nhận ra mình, nén lại khó chịu giữa hai chân di chuyển nhanh ra xe.
Có lẽ cả ngày làm việc mệt mỏi cùng với việc mới bị tên sói đói kia ăn sạch sẽ nên khi ngồi vào ghế lái phụ êm ái chỉ định chợp mắt nghỉ một lúc ai ngờ lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cố Trạch Dương vừa mới bước vào quầy lễ tân thì đã thấy phục vụ phòng ăn khi nãy tay cầm chiếc áo khoác nở nụ cười chuyên nghiệp khẽ nói:
"Áo khoác của quý khách đúng không ạ? Tôi vừa dọn dẹp xong thì phát hiện ra"
"Đúng là áo khoác của tôi, cảm ơn cô!"
Cố Trạch Dương lịch sự gật nhẹ đầu đáp lời.
"Không có gì ạ, hân hạnh được phục vụ quý khách!"
Người phục vụ được huấn luyện bài bản nên cũng cười tươi cúi đầu chào khi khách ra về.
Khoác vội áo lên người, bước chân Cố Trạch Dương chợt khựng lại khi có tiếng gọi phía sau:
"Anh Trạch Dương!"
Theo phản xạ quay người lại thì liền thấy một cô gái mặc chiếc đầm đen dài gần tới mắt cá chân, bên ngoài khoác một chiếc áo len màu vàng cam to sụ như muốn bao trùm cả người, trên đầu lại đội chiếc mũ vải hiệu MLB đang thịnh hành bây giờ, khẩu trang màu xám vẫn còn đeo trên mặt, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn.
Mi tâm Cố Trạch Dương chợt nhăn lại suy nghĩ, nhìn có vẻ quen nhưng thật sự vẫn không thể nhận ra dưới bộ dạng này.
"Cô gọi tôi?"
Thấy hắn còn mang vẻ nghi ngờ thì cô gái liền tiến lại gần kéo hắn ra khoảng sân rộng ít người qua lại gần đó, bỏ nón ra, kéo khẩu trang xuống dưới cằm, nói nhỏ:
"Là em, Mặc Lam.
Anh thật sự không nhận ra em sao?"
Mặc Lam khẽ bĩu môi tỏ vẻ giận hờn nhìn hắn.
"Ông trời ơi, em ăn mặc như quấn chăn kín mít hết người thế này làm sao anh nhận ra được."
Nhận ra cô gái nhỏ, hắn liền giống như người anh trai lâu ngày gặp lại em gái mà đưa bàn tay to lên đầu cô khẽ xoa xoa mái tóc dài của Mặc Lam.
"Anh thật là...đừng có vò đầu em như vậy, rối hết mất!"
Mặc Yên đưa tay lên đánh nhẹ lên cánh tay hắn, điệu bộ vừa như làm nũng vừa như hờn dỗi.
"Anh quên mất bây giơ cô bé năm nào đã trở thành minh tinh nổi tiếng rồi, nên đi ra ngoài phải cải trang như bà thím vậy đây"
"Anh dám nói em là bà thím...vậy thím đây phải xoa lại đầu cháu trai mới được"
Vừa nói xong Mặc Lam liền kiễng chân nhảy lên đưa bàn tay vò đầu Cố Trạch Dương xem như trả thù vừa nãy hắn đã vò đầu cô.
Có lẽ lâu ngày gặp lại nên cảm giác vui mừng lấn áp hết sự cảnh giác mà Mặc Lam đã phòng bị.
Cố Trạch Dương bật cười, vui vẻ nói:
"Chẳng đáng yêu chút nào."
"Hừ, em có còn là con nít nữa đâu mà đáng yêu.
À phải rồi, hôm trước em có kể cho mẹ nghe đã gặp lại anh, mẹ nói em nhất định phải dẫn anh về nhà để mẹ nhìn thấy thì mới tin được.
Đúng dịp là cuối tuần này em không có lịch diễn, anh có thể sắp xếp thời gian về nhà thăm mẹ cùng em được không?"
Mặc Lam ngước mặt lên nhìn hắn tỏ vẻ chờ mong.
"Cuối tuần này...ừm, anh cũng không có việc gì quan trọng, vậy anh sẽ ghé đón em cùng về thăm dì.
Anh cũng nhớ dì, nhất là mấy món ăn của dì Lưu!"
"Vậy là anh đồng ý rồi nhé? Em sẽ gọi điện báo cho mẹ biết trước, chắc chắn mẹ sẽ rất vui! Phải rồi, anh đi ăn cùng ai đó? Có phải là chị dâu của em không?"
Mặc Lam nhíu nhíu mắt đầy nghi ngờ nhìn hắn rồi ngó nghiêng xung quanh xem có người nào đó gần đấy không!
"Cô ấy ra xe ngồi trước rồi, không có ở trong đây đâu mà kiếm.
Còn em đi ăn với ai?"
Cố Trạch Dương phì cười vì bộ dáng như thám tử theo dõi người của Mặc Lam.
"Ai da! Thật tiếc, em không được gặp mặt chị dâu rồi.
Em đi ăn cùng mấy người trong đoàn làm phim, mới quay xong nên mọi người đi ăn mừng luôn.
Hay là cuối tuần này anh dẫn chị dâu theo cùng được không?"
Mặc Lam khẽ chu đôi môi đỏ mọng vẻ mặt đầy tiếc nuối.
"Không tiện! Cô ấy sẽ sợ khi gặp em đó, tiểu nghịch ngợm."
"Anh...em có phải người xấu đâu..."
"Tiểu Lam, đạo diễn Vương đang kiếm em đó, mau trở lại đi"
Quản lý Tiểu Ly mới từ bên trong khách sạn đi ra đã thấy người của mình đang đứng nói chuyện cùng người đàn ông trẻ, dáng dấp cao lớn anh tuấn, rất có mị lực.
Hai người họ lại cười nói có vẻ rất hào hứng thì tâm lý của một người quản lý ngôi sao khiến cô liền có chút đề phòng.
Lỡ như có ai chụp hình được thì thể nào cũng sẽ bị mấy tờ báo lá cải xuyên tạc thành đủ loại chuyện tình cảm phức tạp.
"Ân, lại bị chị ấy tìm thấy rồi, em phải vào trong đó, anh về trước nhé, cuối tuần gặp lại sau!"
Mặt Mặc Lam ỉu xìu đội nón cùng kéo lại khẩu trang.
"Được rồi, em có việc thì đi trước đi, anh cũng về luôn đây!"
"Bye anh!"