Về tới phòng trọ nhỏ ở một chung cư cũ kỹ trong thành phố thì trời cũng đã tối.
Mở cửa bước vào, vừa với tay mở đèn lên thì đã bị một bàn tay hữu lực đập mạnh vào vai.
"Thằng này, sao giờ này mới về tới, có biết tôi chờ cậu lâu rồi không? Tưởng cậu bị tóm lại rồi chứ?"
Ném chìa khoá lên bàn, Cố Trạch Dương im lặng lười biếng trả lời, cởi bỏ áo khoác ngoài, tiến tới hộc tủ lôi ra hộp cứu thương lấy chai nước tiệt trùng đổ lên vết thương mới bị đâm khi nãy.
Không sâu lắm, nhưng cũng ra khá nhiều máu!
"Này, bị ai đâm sao? Máu ướt cả mảng áo rồi đây này!"
Chàng trai tên Lâm Dật thấy bạn tốt bị thương liền lo lắng hỏi.
"Không sao? Mấy hôm là hết thôi"
"Thằng khốn Hàn Vũ này, thua cuộc liền báo cho cảnh sát, chết tiệt!"
Lâm Dật bất bình mà quát lên.
Sát trùng vết thương xong Cố Trạch Dương cởi bỏ áo thun lộ ra cơ ngực săn chắc hiện rõ sáu múi rắn rỏi, vòng eo cường tráng cùng đường nhân ngư gợi cảm, xung quanh còn có ít lông mọc dọc xuống phía dưới rồi biến mất ở bên trong quần đi vào nhà tắm nói với ra:
"Tiền thua cuộc vẫn phải tìm hắn lấy, dù sao cũng đua rồi"
"Ân, tất nhiên rồi, có gan chơi mà không có gan chịu, thằng nhãi nhát gan.
Này cậu tắm xong qua nhà tôi ăn cơm luôn nhé.
Mẹ tôi nói cậu lâu rồi không qua ăn với bà đó"
Lâm Dật ngồi trên ghế nhỏ trong phòng tay vừa bấm điện thoại chơi game vừa nói.
"Về trước đi, tắm xong tôi qua!"
"Vậy cũng được, nhanh chút, lúc nãy chạy muốn rớt chân giờ đói lắm rồi."
Lâm Dật trước khi ra về vẫn cố ngoái đầu lại dặn dò.
——//——
Cố Trạch Dương năm nay hai mươi bốn tuổi, nghề nghiệp: thợ chính của một garage xe hơi, đam mê về máy móc và thích các trò cảm giác mạnh, gan góc, trong đó có đua xe F1 .
Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ tham gia một số buổi cá độ đua xe trái phép với hội con cháu, thiếu gia của các nhà tài phiệt thích thể hiện bản thân chơi siêu xe, đam mê tốc độ, kích thích thần kinh.
Hôm nay hắn cá cược đua xe với Hàn Vũ, thiếu gia đời thứ ba của Hàn thị, nhưng tên nhát gan này về sau, ấm ức không chịu nhận thua, lúc chuẩn bị giao tiền thua cuộc thì bất ngờ cảnh sát ập tới bao vây xung quanh.
Một đám người tham gia cùng cổ vũ nháo nhác như ong vỡ tổ, tìm cách chạy thoát thân.
May mà hắn thân thể linh hoạt, lại thường xuyên vận động tay chân nên nhân lúc tình thế hỗn độn lẻn đi, vậy mà vẫn bị 2 viên cảnh sát phát hiện đuổi theo.
Chạy thục mạng, len lỏi qua mấy con hẻm nhỏ, ngóc ngách thì cuối cùng cũng làm cho hai viên cảnh sát mất dấu không đuổi theo nữa.
Lúc sắp về tới nhà trọ nhỏ thì lại đụng phải người không nên đụng.
Lão Cửu là tên giang hồ chuyên cho vay nặng lãi với thu phí bảo kê có tiếng ở khu chợ gần trung tâm thành phố Y.
Dưới hắn có hơn chục tên cao to bặm trợn, xâm trổ đầy mình đi theo.
Trước đây có mấy lần vì bất bình, chướng mắt với hành động ức hiếp người quá mức mà ra mặt chống đối, cho nên hắn liền trở thành cái gai trong mắt lão Cửu.
Nhiều lần lão ta với đàn em tới gây chuyện khiến hắn mấy lần điêu đứng, đã vậy còn gây chuyện với người thân của hắn nên sau này giữa hắn với lão Cửu có một hiệp định luật bất thành văn đó là nơi nào có lão Cửu thì không có Cố Trạch Dương và ngược lại.
Lần này vì cứu cô gái kia mà lại lần nữa đắc tội với đàn em của lão, xem ra lần này lại không yên ổn được bao lâu rồi!
Hắn bỏ nhà đi từ sáu năm trước, nói là nhà nhưng thực ra chỉ là nơi hắn bị người cha ruột thịt cùng mẹ kế và em trai xem như người giúp việc ở trong nhà.
Mẹ hắn bỏ đi khi hắn mới sáu tuổi, trước đó thì đưa hắn tới một khu nhà cao cấp, đứng trước căn biệt thự rộng lớn chỉ vào và nói:
"Đây là nhà của cha con, từ nay con sẽ sống ở đây nhé!"
"Vậy còn mẹ, mẹ không ở cùng con và cha sao?"
Cố Trạch Dương ngước khuôn mặt bầu bĩnh non nớt hỏi ngược lại.
"Bây giờ mẹ có chút việc quan trọng không thể ở cùng Tiểu Dương được, nhưng mà một thời gian ngắn nữa mẹ sẽ quay lại với con.
Tiểu Dương ngoan, phải nghe lời người lớn trong nhà nhé con!"
Trước lúc rời đi mẹ hắn còn cúi xuống hôn lên khắp mặt hắn.
Hắn còn nhớ rõ lúc đó mẹ hắn đã khóc, nước mắt còn chảy xuống thấm ướt cả mặt.
Một thời gian ngắn mà mẹ hắn nói là từ lúc đó cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa gặp lại bà.