Quay người đi vào chung cư, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Cố Trạch Dương một thân quần áo đơn giản thoải mái đứng dưới cột đèn gần đấy, đôi mắt trừng lên nhìn cô.
Hoắc Ngữ Yên có chút giật mình, lúc này có lẽ rượu đã ngấm, chân lại đeo đôi guốc gót nhọn khá cao, cả cơ thể khẽ đu đưa, đứng không vững nhưng cô vẫn thẳng lưng, cố gắng giữ dáng vẻ tao nhã mà đi về phía sảnh của toà chung cư như không nhìn thấy hắn.
Thấy dáng vẻ liêu xiêu đi như muốn ngã của cô, Cố Trạch Dương kiềm lại khó chịu trong lòng mà chạy lại đỡ lấy vai cô, trong giọng có phần lo lắng cùng trách cứ:
"Cẩn thận chút, em uống rượu sao?"
Hoắc Ngữ Yên đẩy mạnh tay Cố Trạch Dương ra, hung dữ nhìn hắn, gắt gỏng nói:
"Không liên quan tới anh, bỏ ra"
"Ngữ Yên ngoan, không cần tức giận với anh.
Anh gọi cho em rất nhiều lần mà không được nên rất lo lắng"
Cố Trạch Dương vẫn ôm lấy vai cô không chịu buông.
"Cố tiên sinh, đừng quên đây là đâu, tôi với anh không thân quen tới mức đó, nếu muốn lo lắng thì đi mà kiếm cô tiểu hoa đán kia.
Tôi mệt mỏi rồi!"
Hoắc Ngữ Yên trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu, lãnh đạm nói.
Cố Trạch Dương vừa nghe xong đã biết tiểu tổ tông của hắn chắc chắn đã đọc tin tức sáng nay, hình như cô đang ghen thì phải?
Vì vậy, nhân lúc đang ôm cô, thân hình cao lớn của hắn cố gắng khom xuống để tựa cằm vào vai Hoắc Ngữ Yên, dụi dụi mặt vào hõm cỗ hít lấy hương thơm chỉ thuộc về cô, giọng như đang nũng nịu có chút khổ sở:
"Có phải em đã đọc tin tức sáng nay rồi đúng không? Chuyện đó không như em nghĩ đâu, anh và Mặc Lam hoàn toàn trong sạch, anh chỉ coi Mặc Lam như là em gái của mình.
Thế nên đừng ghen nữa.
"
Hoắc Ngữ đập nhẹ lên tay hắn
"Ai ghen hả?"
"Nếu không ghen thì sao lại đối xử với anh như vậy?"
Cố Trạch Dương cười khổ, giọng nói cũng khản đặc, hơi thở phả vào tai cô nóng nỏng.
Câu trả lời của hắn ít nhiều cũng khiến gánh nặng trong lòng cô cả ngày nay giảm đi phân nửa, nhưng vẫn chưa thể hoà hoãn ngay được
"Cố tiên sinh bây giờ rất nổi tiếng, được các cô gái xinh đẹp chào đón là điều hiển nhiên.
Anh quen ai, yêu ai thì tôi làm gì có tư cách quản được?"
Vẫn còn giận!
"Bảo bối, tư cách của em nhiều đến nỗi có thể lấy luôn mạng anh bất cứ lúc nào.
"
Khoé miệng Hoắc Ngữ Yên khẽ nhếch, trái tim như có sợi lông vũ mềm mại quét qua.
Làm gì có người phụ nữ nào giận dỗi nghe những lời này mà còn có thể tiếp tục chứ?
"Làm sao tin lời đàn ông các anh được?"
Giọng nói của cô đã có phần nhu mềm hơn.
"Nếu không mai anh dẫn em tới gặp Mặc Lam, chúng ta ba mặt một lời được không? Bảo bối, anh chưa từng gạt em"
"Em không thích anh thân mật với người phụ nữ khác trừ em.
"
Hoắc Ngữ Yên bộc lộ tính độc chiếm dứt khoát nói.
"Cả người anh chẳng phải đều là của em rồi sao?
Anh còn có thể mặt dày mà đi thân mật với ai khác nữa?"
Cố Trạch Dương vùi đầu vào tóc cô, cười khẽ.
Người này tại sao có thế không biết xấu hổ như thế?
"Này, anh bỏ tay ra, chúng ta đang ở bên ngoài đó, bị người khác nhìn thấy sẽ không hay!"
Hoắc Ngữ Yên đỏ mặt vì hành động càng lúc càng lớn mật của hắn.
Bàn tay Cố Trạch Dương ở trên eo cô đang mân mê dần lên trên, cả cơ thể cô áp sát vào lồng ngực rộng lớn của hắn, mà ở phía dưới hắn lại còn cố tình ma sát phần đang cộm trong quần đâm vào mông cô.
"Vậy chúng ta lên nhà, hửm"
Hoắc Ngữ Yên đột nhiên cảm thấy hồi hộp, giọng nói đã trầm khàn của hắn như ma chú thôi miên thì thầm bên tai cô.