Sinh nhật Quỳnh Nga, cả ngày tôi tắt máy, không liên lạc, cũng không hỏi thăm.
Hồi đó sinh viên, tôi cũng không có tiền, dành dụm cả tháng được mấy trăm.
Chiều đi học về mua 1 bó hoa và 1 món quà nho nhỏ.
8 giờ tối thì mình đạp xe đến trước cửa nhà cô ấy.
Cầm điện thoại lên gọi.– Alo, anh à.– Ừ, anh đây.– Anh đang ở đâu vậy, hôm nay sinh nhật em, sao anh không đến, em gọi cả ngày cũng không được là sao.– Anh đang bị công an bắt.– Sao, anh bị công bắt, làm sao mà bị công an bắt – giọng hoảng hốt– Anh mượn xe máy bạn đi, giờ không có bằng, bị bắt ở đầu ngõ nhà em đây này.– Giời ạ, đứng im đấy đợi em ra.Cô ấy hớt hải chạy ra, trên tay mình cầm 1 bó hoa, 1 hộp quà nhỏ.
Biết bị lừa rồi, nhưng cô ấy vẫn cười.
Mình hạnh phúc lắm, hạnh phúc vì làm cô ấy cười– Chúc em sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc, ngày càng xinh đẹp.– Cảm ơn anh yêu, hihi…Vậy đấy, miệng thì nói nhưng tay thì vẫn run run tặng cô ấy bó hoa và hộp quà nhỏ chỉ vài chục nghìn.
Lúc đó tôi rất hạnh phúc, hạnh phúc lắm vì cô ấy không chê tôi nghèo.
Nhà cô ấy khá giả lắm, khá giả hơn nhà tôi rất nhiều.
Chính vì điều đó tôi lại càng cố gắng, phải làm sao để cho xứng.
Giá như bây giờ tôi có 1 sự can đảm, 1 lòng nhiệt huyết cho tình yêu như vậy.
Tôi sinh viên nghèo, cô ấy cũng biết ý, nhiều lúc cũng tranh trả tiền, chứ không để tôi phải trả hết khi đi chơi.
Cô ấy rất thích hoa hồng xanh, mà tôi thì đến ăn còn chẳng đủ, nói gì là mua hoa.
Thế là tôi nghĩ ra 1 trò.
Dạo đó tôi ở cùng với thằng Vũ– Ê mày, tí ra chợ mua cho tao lọ sơn phụt nhé, màu xanh đậm ấy.– Mua sơn làm gì thế.– Mai 14/2, tiền thì ít, định tặng quà Quỳnh Nga mà giờ không đủ tiền, thôi cứ đi mua đi tí về rồi biết.Mình chạy đi mua thêm ít hoa hồng trắng nữa.
Lấy lọ sơn xịt vào bông hoa để cho có màu xanh, cẩn thận lấy giấy bọc vào để sơn không bị bắn vào cuống hoa và lá.
Tôi hì hục làm, hôm sau tặng cô ấy, cô ấy thích lắm.
Sơn thế này còn để được lâu nữa chứ.…Thấm thoát mấy năm trôi qua, tình cảm chúng tôi vẫn thế, nhưng rồi từ khi cô ấy đi làm, cô ấy trở thành 1 con người khác hoàn toàn, cô ấy toan tính, tình cảm dành cho tôi cũng hời hợt dần đi, và rồi tình cờ tôi đọc được những dòng chat trên facebook của cô ấy với 1 người làm cùng công ty cô ấy.
Tôi đã mọc 1 cái sừng trong 1 thời gian dài, nó bắt đầu trong thời gian cô ấy đi làm.
Còn đau đớn hơn khi anh ta đã ngồi uống rượu với tôi vài lần.
Anh ta khoe nhà anh ta có ô tô, anh ta khoe nhà anh giàu có.
Haizz, cuộc đời mà, tôi đã bị đâm sau lưng 1 nhát cực đau.
Tôi chỉ trách mình nghèo, trách mình vô dụng, trách mình không lo được được cho cô ấy.
Tôi ít nói, nhưng trong lòng tôi vẫn yêu cô ấy lắm.
Và rồi tôi níu kéo, tôi muốn cô ấy ở lại với tôi với điều kiện không được liên lạc với anh ta nữa.
Tôi cầu xin cô ấy đợi tôi thêm 1 năm nữa.Nhưng rồi cô ấy cũng bỏ tôi đi, cuộc sống luẩn quẩn.
Trong bằng đó năm yêu nhau tôi không 1 lần xưng “ cô” với “tôi”.
Cô ấy bỏ tôi đúng lúc mà tôi phải lên bàn phẫu thuật, bỏ tôi đi khi mà lúc nào tôi cũng âu sầu vì chúng tôi lục đục.
Cô ấy không phải Quỳnh Nga ngày xưa mà tôi biết nữa.Tôi như người mất hồn, tôi lao vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng với lũ bạn có tiền, tôi tìm đến rượu, tìm đến những thứ để tôi quên cô ấy đi, và kéo theo hệ luỵ là chuyện học hành của tôi cũng bị ngưng trệ 1 thời gian, tôi đã không được nhận đồ án tốt nghiệp.…– Mày cút ngay, tao không có thằng con như mày.– Mày đi đi, bố mẹ nói mày không nghe, làm thằng đàn ông dám làm dám chịu.
Vì 1 đứa con gái mà mày chểnh mảng hết mọi việc, tương lai của mày, mọi người hi vọng vào mày, rồi bây giờ mày cho ông bà bố mẹ xem kết quả như vậy đấy à..