Yêu Em Đến Nghiện


Trong căn phòng tối đầy mùi dục vọng và hoan ái, tiếng bạch bạch không ngừng phát ra khiến ai nấy cũng phải đỏ mặt.
" Ưm~ chậm chút..

ahh! "
Ngải Lỵ Nhĩ rên rỉ mà nằm dưới thân Hàn Tử Thiên, cô khóc nấc mà ôm lấy cổ hắn.

Vùng bụng chướng đau khiến cô không thể nào chịu được, n.a.m c.ă.n to lớn đang được cô dần nuốt lấy.

Hàn Tử Thiên thở dốc, hắn cắn lấy n.h.ũ h.o.a của cô mà day day, lại đưa tay đến mà bóp lấy b.ầ.u n.g.ự.c căng mọng.

Ngải Lỵ Nhĩ kêu lên, cô cấu mạnh lên tấm lưng trần của hắn.

Thấy vậy, Hàn Tử Thiên càng thích thú mà ra vào liên tục, h.u.y.ệ.t đ.ộ.n.g không ngừng co bóp kịch mà sưng tấy lên.
" Nhẹ chút..

ư-.

hức! "
" Chậ..m...!ahh.

"

D.ư.ơ.n.g v.ậ.t không ngừng cọ sát vào v.á.c.h t.h.ị.t non mềm, khiến nó mẫn cảm mà càng tăng thêm sự kích thích.

Ngải Lỵ Nhĩ bật khóc mà đẩy hắn ra, cô chống cự mà muốn chạy trốn, nhưng sao có thể thoát được khi trước mặt cô là một con sói đói, hắn như con thú dữ mà không ngừng cắn nuốt lấy cô, rồi để lại trên những tấc da thịt đó là những dấu vết đỏ lịm của cuộc tình hoan ái.

Hàn Tử Thiên cúi người, hắn hôn lên trán cô rồi lại đến chóp mũi, rồi cuối cùng là cánh môi anh đào đang hé mở, hắn luồn chiếc lưỡi của mình vào, khám phá bên trong k.h.o.a.n.g m.i.ệ.n.g ẩm ướt của cô, rồi cứ thế mà hút hết mật ngọt khiến cô không thể nào thở nổi.

C.ự v.ậ.t lại chướng lên, như muốn đâm sâu mà t.h.a.o cô tới chết vậy.

Ngải Lỵ Nhĩ mơ màng mà nhìn hắn, cô buông thõng hai tay xuống như không còn sức lực, hắn là quái vật sao mà không biết mệt vậy.

Hàn Tử Thiên vén lấy những lọn tóc rũ xuống trên khuôn mặt cô, rồi không nhịn được mà chìm đắm trong khoái cảm lục dục.

Hắn lại di chuyển xuống đến b.ầ.u n.g.ự.c căng tròn mà l.i.ế.m m.ú.t, bàn tay hư hỏng không ngừng lướt qua những chỗ mẫn cảm.

Ngải Lỵ Nhĩ cong người mà b.ắ.n ra.

Chất lỏng màu trắng chảy từ từ xuống dưới ga giường, Hàn Tử Thiên cười khàn, em như yêu hồ mà dụ hoặc hắn vậy, khiến hắn không thể nào phản kháng trong vũng bùn tình yêu được.
" Tiểu hồ ly..

đừng có mà khiến tôi mê em nữa.

"
" Haa..

tôi sẽ không chịu nổi mất..

"
Hắn cúi gằm, hôn lên má em mà thì thầm, Ngải Lỵ Nhĩ đỏ mặt mà chỉ biết rúc vào lòng hắn.

Dường như cơn đau đã qua đi và thay thế bằng một đợt khoái cảm khác, như bùng cháy mà thiêu rụi lấy tâm trí cô.

Ngải Lỵ mơ màng, rồi hôn lên môi hắn, Hàn Tử Thiên cũng thuận theo mà vòng tay qua ôm lấy cô.

Cả hai cùng cuốn quýt nhau trong bể tình dục tiên dục tử.

Rồi bỗng cô đụng phải thứ gì đó mà cầm lên, nó có vảy và rất giống cái gì đó.


Cô ngước nhìn, ngay tức khắc mặt liền đơ ra, trước mặt cô là một con rồng ??!!
Ngải Lỵ Nhĩ giật mình mà choàng tỉnh, cô bật dậy lia cặp mắt đến mọi vật xung quanh, trời đã sáng, và chim vẫn hót.

Cô thầm thở dài, hoá ra chỉ là mơ, còn tưởng cô đã.

Nghĩ đến đây, Ngải Lỵ Nhị bắt đầu đỏ mặt, cô vậy mà lại mộng xuân sao.

Không thể nào, sao lại có chuyện như vậy được...
Nhưng việc đã lỡ, sao có thể quay lại.

Ngay lúc này, cánh cửa bật mở và Hàn Tử Thiên bước vào, trên tay vẫn là khay cháo và một ít socola.

Điều đó khiến cô càng thêm ngại ngùng mà cúi gằm, Hàn Tử Thiên thấy vậy liền đặt khay cháo xuống mà đi đến chỗ cô.
" Sao vậy ? Vẫn còn cảm thấy mệt ? " - hắn đưa tay sờ đến trán cô, như để kiểm tra nhiệt độ.
" Không có...!" - Ngải Lỵ Nhĩ mấp máy miệng, cô không thể nào nhìn hắn khi mà chính cô đã mơ thấy mộng xuân với hắn được.

Điều đó càng khiến cô trở nên ngại ngùng hơn thôi.
" Vậy thì ăn chút cháo nhé ? " - hắn vén lấy tóc cô mà nói.
" Vâng.

" - Ngải Lỵ Nhĩ cũng thuận theo mà đáp.
Ở một nơi nào đó.
Người con trai với bộ quân phục màu đen ngồi chễm trệ trên chiếc ghế sofa dài, tay cầm quyển sách nhưng mắt vẫn chỉ dán chặt vào một người.

Anh hừ lạnh.
" Lại chạy trốn ? "

Người con gái ngồi đối diện không ngừng run lên sợ hãi, cái uy thế này khiến người ta thực sự bị bức chết mà.

Mái tóc dài bạch kim khẽ rũ xuống, đôi con ngươi xanh lam khẽ cụp, em sợ hãi mà không dám nhìn thẳng mặt anh.
" Anh hai...!" - giọng nói nhỏ nhẹ mang đầy sự sợ hãi hướng ánh mắt cầu xin đến người anh trai.
Anh nhẹ cười mà nắm lấy tay em kéo giật về phía mình, Bạch Tiểu Y loạng choạng mà ngã phịch vào lòng anh.

Bạch Ngạo Hiên đưa tay véo lấy chiếc má nhỏ, mái tóc xanh lam khẽ lay động.
" Cũng giỏi nhỉ, không chỉ dùng phép thuật để thu nhỏ bản thân, mà còn chạy ra ngoài để đi chơi.

"
" Em nói xem anh có nên phạt em không ? "
" Anh nỡ lòng nào làm vậy với em ư ?! " - Bạch Tiểu Y rưng rưng nước mắt mà tủi thân nhìn anh.
" Em mong đợi gặp người đó đến vậy sao ? " - Bạch Ngạo Hiên lấy tay che đi mắt em, chỉ sợ mình lại mềm lòng mà tha cho.
Bạch Tiểu Y lặng người trong giây lát, rồi em cũng mở miệng mà nói.
" Anh sợ chị ấy sẽ nhớ lại mà đến đưa em đi ? "
Như nói trúng tim đen mà Bạch Ngạo Hiên bắt đầu đen mặt.
" Em có vẻ thích phạt nặng nhỉ ?! "
Bạch Tiểu Y giật thót mà đổ đầy mồ hôi lạnh, em cầm lấy tay anh mà run run.
" Em Sai Rồi Màaaaaaaaaa ! "
Tiếng thét vang vọng cả khu lâu đài cổ kính, tiếc thương cho số phận nghiệt ngã khi em có người anh trai ác ma này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận