Hàn Tử Thiên uể oải bước về tẩm điện, giờ đã là giữa đêm nên hắn cũng không muốn làm phiền người khác, hắn cởi từng lớp áo của mình ra rồi thay bộ y phục khác, lên giường định ngủ thì thấy có vật gì đó nhô lên, hắn cảnh giác, rồi giật phăng tấm chăn ra, Hàn Tử Thiên kinh ngạc.
Là một tiểu hồ ly đang cuộn tròn người lại mà mê man ngủ say, hắn cũng không muốn đánh thức nhóc con đang ngủ này mà bèn ôm nó vào lòng ngủ cùng.
Đến giờ sửu, Hàn Tử Thiên đang ngủ thì bỗng có vật gì đó đè nặng lên người mình, hắn mới mở mắt mà choàng tỉnh, tiểu hồ ly lúc trước nay đã biến thành người, lại còn dụ hoặc mà y phục xộc xệch, hắn đỏ mặt, định lấy tay che đi thì mới nhận ra tay mình đang bị đè bởi tay cô.
Ngải Lỵ Nhĩ cúi người mà dựa sát vào mặt Hàn Tử Thiên, rồi cô dùng lưỡi mà liếm một bên má hắn.
Như núi lửa phun trào, hắn liền cầm lấy tay cô mà vật xuống giường, Ngải Lỵ Nhĩ không hiểu gì cứ tưởng hắn đang chơi với mình liền thích thú ngoe nguẩy chiếc đuôi mà nhoẻn miệng cười.
Hàn Tử Thiên đúng là sắp không trụ nổi rồi mà, hắn cúi xuống mà hít lấy mùi hương bên hõm cổ cô, rồi dùng răng cắn mạnh xuống ngần cổ trắng nõn đó.
" A! "
Mẹ kiếp, đến cả tiếng kêu có cần phải dụ người đến thế không ?! Hắn thở dài, rồi bình tĩnh mà ngồi dậy.
Ngải Lỵ Nhĩ thấy hắn tâm trạng không tốt mà nhào đến ôm lấy hắn từ phía sau, Hàn Tử Thiên giật mình rồi đỡ lấy cô.
" Nhóc tên gì ? " - hắn quay lại rồi nhẹ xoa đầu cô.
Ngải Lỵ Nhĩ suy nghĩ một hồi rồi mỉm cười nhìn lấy hắn.
" Ngải Lỵ Nhĩ a \~ "
Hàn Tử Thiên phì cười, cô là đang muốn dụ dỗ hắn đúng không.
" Vậy gọi là A Nhĩ có được không ? "
Ngải Lỵ Nhĩ lia lịa gật đầu, cô thích thú với cái biệt danh mới của mình.
Rồi cô bỗng nhận ra mà chỉ tay vào người hắn.
" Tên a.
"
Hàn Tử Thiên cầm lấy tay cô, rồi hôn lên đó một nụ hôn nhẹ, hắn nói.
" Hàn Tử Thiên.
"
" Thiên Thiên.
" - Ngải Lỵ Nhĩ nhảy bổ vào lòng hắn mà dụi dụi.
Hàn Tử Thiên nhẹ cười, đây là giống mèo nhỏ hơn là hồ ly chứ.
Ánh nắng nhẹ vươn vai và chiếc sáng cả một khoảng trời tối đen, những chú chim bắt đầu thức giấc và trăm hoa bắt đầu nở rộ.
Hàn Tử Thiên vẫn ở trong phòng không chịu ra ngoài, khiến cho Hắc Diệp Tà Phong lo lắng không thôi, gã đẩy cửa bước vào, rồi bàng hoàng trước cảnh tượng bên trong.
Ngải Lỵ Nhĩ ngồi lên thân hắn mà ngoe nguẩy chiếc đuôi nhỏ, cô hưởng thụ mà cười thích thú với những cái xoa đầu của hắn.
" Yêu Nghiệt, Mau Biến Đi.
" - Hắc Diệp Tà Phong hét lớn mà xông đến.
" Tà Phong khoan đã, đó là bạn của ta.
" - Hàn Tử Thiên đứng chắn trước mặt cho Ngải Lỵ Nhĩ, cô sợ hãi mà núp sau lưng hắn.
" Bạn ?! Nhưng nó là tai ương thưa thái tử.
" - Hắc Diệp Tà Phong giận run người mà nói.
" Ngươi nên cẩn thận lời nói của mình đi.
" - Hàn Tử Thiên sầm mặt, hắn quay lại mà lo lắng cho cô.
Ngải Lỵ Nhĩ sợ sệt mà cụp tai lại, cô khẽ run mà biến lại thành hình thú, Hàn Tử Thiên ôm lấy cô vào lòng mà xoa đầu chấn an.
Hắn lạnh giọng mà nói.
" Ngươi ra ngoài đi.
"
Hắc Diệp Tà Phong nắm chặt tay, gã không dám trái lời hắn mà chạy đi.
Hàn Tử Thiên thở hắt, hắn đi lại về phía giường ngồi mà đặt cô xuống đùi.
Tay nhẹ nhàng đưa đến xoa lấy bộ lông vàng óng của cô, Ngải Lỵ Nhĩ giận dỗi mà dùng đuôi hất ra, Hàn Tử Thiên bật cười mà cầm lấy cái đuôi ấy.
" Ngaooo ! " - Ngải Lỵ Nhĩ kêu lên thảm thiết, cô ôm lấy chiếc đuôi của mình mà biến trở lại thành người.
Hàn Tử Thiên hốt hoảng mà luống cuống kiểm tra, nhưng Ngải Lỵ Nhĩ lại không tin tưởng hắn mà cắn vào tay Hàn Tử Thiên một cái.
Cô phụng phịu mà quay mặt đi không thèm đếm xỉa tới hắn.
" Ta xin lỗi.
" - Hàn Tử Thiên nhẹ giọng mà xoa đầu cô.
Hắn dụi đầu vào hõm cổ cô mà làm nũng, tay luồn ra sau ôm lấy cô vào lòng, rõ ràng là một bậc thái tử uy phong ngút trời, nay lại hạ thấp bản thân chỉ vì một tiểu hồ ly nhỏ, nói không tin chứ hắn là rơi vào bể tình của cô rồi, có thể nói là bị conditinhyeu nó dí.
Ngải Lỵ Nhĩ quay mặt lại mà đưa tay xoa lấy má hắn, cô nhẹ liếm rồi mở giọng đáp.
" Đừng buồn.
"
Hàn Tử Thiên nắm lấy tay cô mà mỉm cười - " Hãy chịu trách nhiệm đi, nàng khiến con tim ta đập loạn rồi.
"
Ngải Lỵ Nhĩ nghiêng đầu, hắn đây là đang nói gì vậy, chịu trách nhiệm là sao.
" Vậy làm sao để chịu trách nhiệm ? " - cô thắc mắc hỏi.
" Gả cho ta.
" - Hàn Tử Thiên không chút liêm sỉ mà nói.
Ngải Lỵ Nhĩ đỏ mặt mà quay đi - " Ta là hồ yêu đó.
"
" Vậy thì sao chứ, ta vẫn thích nàng.
"
Cẩu nam nhân này, đúng là giỏi nói lời đường mật mà, hồ ly ngàn năm như cô sắp không chịu được rồi.
" Ngươi nói là phải giữ lấy lời đó.
"
" Ừm.
" - hắn ôm lấy cô vào lòng mà thủ thỉ..