Yêu em được không

Lam Nguyệt lại xấu hổ chết đi, vành tai đỏ rực, nào có người mẹ nào như thế này, thật sự sợ cô không gả đi được, vừa thấy Mạnh Thừa Kiệt căn bản đã muốn đưa cả hai người vào động phòng.
Vốn còn tưởng mẹ sẽ không chấp nhận Mạnh Thừa Kiệt, không nghĩ tới mẹ chẳng những tán thành, còn lạc quan vô cùng, quả thật ngoài ý muốn.
Trận ốm này khiến Lam Nguyệt phải nghỉ ngơi sáu ngày, sáu ngày này, ngoại trừ ngày nghỉ, Mạnh Thừa Kiệt đúng sáu giờ đến đón Tiểu Kiệt, lại mua một đống đồ ăn đồ uống đến Lam gia cùng Lam Nguyệt dùng bữa tối, annh có thể nói là một người bố tốt kiêm một người chồng gương mẫu.
Mà sau khi bị bệnh Lam Nguyệt lại có mối phiền não là, có nên trở lại Đạt Văn làm việc không?
Nếu từ chức, người khác sẽ nghĩ cô thật sự là kẻ lười biếng không làm việc; nếu không từ chức, cô làm sao còn ở chung với Hà Tư Ngâm được? Thật sự là tiến thoái lưỡng nan!
*
Mười giờ đêm, văn phòng im lặng, chỉ còn lại một mình Mạnh Thừa Kiệt đang đối mặt với máy tính lạnh như băng.
Gần đây anh luôn vội vàng đi trông nom Lam nguyệt, mọi công việc đều trì hoãn, hiện giờ Lam Nguyệt đã hồi phục, anh phải cấp tốc hoàn thành xong công việc còn dở.
Tuy anh là giám đốc, nhưng Đạt Văn gây dựng sự nghiệp rất khó khăn, mọi việc anh đều muốn chính mình chuẩn bị, để tất cả trong tình trạng tốt nhất.
Giống như bây giờ anh đang lên kế hoạch về một buổi họp báo giới thiệu chiếc máy bay hoạt động bằng năng lượng mặt trời.
Bỗng nhiên, tiếng mở cửa vang lên trong không gian tĩnh lặng, đã trễ thế này còn ai đến? Anh cảnh giác đứng lên, xuyên qua tấm bình phong nhìn về phía cửa.
Lam Nguyệt bước vào trong hiển nhiên cũng ngây ngẩn cả người, cô đã chọn giờ trễ như vậy mới đến công ty, sao còn gặp anh? Giờ này muốn lui cũng không kịp, nếu thật sự quay đầu lui ra ngoài, quả thật khiến cô thấp thỏm không yên.
“Sao em lại tới đây?”
“Anh sao lại còn ở đây?”
Hai người đồng thanh nói, họ vẫn thường nói chuyện ăn ý như vậy.
“Có rất nhiều việc phải làm, còn em?”
“Em định đến sửa sang lại một chút, trước khi bị bệnh có vài chỗ làm chưa tốt, ngày mai Nhà cung cấp đến ký hợp đồng, không thể để xảy ra sơ sót.” Cô đến vị trí của mình, mở máy tính trên bàn.
Trên thực tế cô sợ gặp Hà Tư Ngâm, lo lắng một ngày một đêm, cô vẫn quyết định phải rời khỏi đây.
Cô nếu cùng Mạnh Thừa Kiệt tiếp tục làm việc ở công ty này, đến lúc đó lời đồn về họ nhất định sẽ bay đầy trời, vì muốn tốt cho anh, cũng là cho bản thân mình, xem ra chỉ còn cách rời khỏi công ty.
“Nên khi Tiểu Kiệt ngủ, em lại tới công ty?”
“Vâng, trước kia mỗi đợt cuối tháng, em cũng sẽ như vậy.” Cô luôn một mình đến lại về, ngoài lão đại, không có đồng nghiệp nào biết cô làm tăng ca đêm.
“Em sao lại không nói cho anh biết? Anh có thể đi đón em, trễ như vậy đi rất nguy hiểm.” Anh trầm giọng nói, như cố gắng để không lộ ra sự giận dữ.
“Em không muốn làm phiền anh.”
Lời của cô không nghi ngờ gì một quả bom, bom rơi khiến cả người anh bị thương.
“Cái gì không muốn làm phiền anh? Em không biết anh là bạn trai em sao? Hay vì tới bây giờ em đều chưa từng coi anh như bạn trai? Anh ở trong lòng em cũng chỉ có cùng địa vị như Đại Phú?” Tính anh ôn hòa khó mà tức giận, nhưng mỗi lần đều vì chuyện của cô mà nổi nóng.
“Em….” Cô khó mở miệng, không biết nên giải thích những cảm xúc mâu thuẫn trong lòng như thế nào, cô muốn yêu anh, lại không dám yêu anh.
Trong chuyện này, cô chỉ cảm thấy mình bị tổn thương, nhưng lại xem nhẹ những sợ hãi bị thương tổn của anh.
Cô không giải thích, làm anh nghĩ cô cam chịu, lạnh lùng bỏ lại một câu, “Vậy em mau làm việc đi! Cũng đã khuya rồi.” Dứt lời, anh lại ẩn mình sau tấm bình phong.
Anh đang tức giận, hơn nữa là vô cùng tức giận, danh hiệu bạn trai anh là anh tự mình áp đặt, thậm chí ngay cả vị hôn phu, ông xã cũng là tự anh nói để tự làm vui chính mình, cô tới bây giờ cũng chưa từng đồng ý, không gật đầu, lại càng không hứa hẹn.
Anh bắt đầu hoài nghi cô thật sự yêu anh sao? Hay chỉ là anh mơ tưởng? Chẳng lẽ mọi việc anh làm cô đều không hiểu, còn nghĩ rằng anh vì Tiểu Kiệt mới thích cô sao?
Đáng giận, Mạnh Thừa Kiệt ngồi trước bàn, vò vò mái tóc đen, anh làm người lại thất bại như vậy sao?
Lam Nguyệt lấy ra bản hạch toán của Nhà cung cấp đã làm trước đó, gõ gõ vài thứ, con số mỗi lần lại không giống nhau, không phải máy sai, cũng không phải nhập số không đúng, chỉ là kế toán tính sai.
Chỉ cần nghĩ đến anh đang ngồi phía sau, mặc dù có bình phong ngăn cản, cô vẫn cảm thấy không thể nào chuyên tâm.
Ai! Bình thường còn có tiếng điện thoại ồn ào, lại tiếng nói của đồng nghiệp, mà bây giờ, không gian vô cùng tĩnh lặng, cô cơ hồ nghe thấy tiếng tim đập của mình.
“Uống cà phê không?”
Giọng anh đột nhiên vang lên phía sau, làm cô suýt nữa ngã xuống đất.
“Không cần, em sợ lúc về không ngủ được.”
“Anh đi pha cà phê.” Anh không quay đầu tiêu sái ra khỏi phòng.
Trong lời nói của anh không có chút ấm áp, so với thân nhiệt của anh còn lạnh hơn mười độ, cô làm sao để áp chế cảm xúc của mình đây?
Mạnh Thừa Kiệt đến phòng trà nước để ổn định tâm tình, pha một cốc cà phê đen, anh mới về phòng làm việc. Anh bị sự lạnh lùng của cô làm cho lao lực, thật sự không biết phải làm sao cho phải?
Lam Nguyệt cố gắng khiến bản thân phải chuyên tâm, đợi sau khi xong việc, đã gần mười hai giờ.
Cô nghe thấy tiếng bàn phím truyền đến từ sau tấm bình phong, hít thật sâu một hơi, cảm thấy hương vị của anh, cô yêu anh như vậy, lại không dám nói cho anh.
Cô tắt máy tính, thu dọn một chút xong mới đứng lên.
“Em xong việc rồi, em phải về đây.”
Anh cũng đứng lên, hai tay hung hăng đặt trên bàn phím, phát ra tiếng bíp dài, giống như lòng anh đang phát ra giận dữ.
“Em muốn về thế nào?” Anh sắc mặt âm trầm, ngữ khí cũng âm trầm.
“Em gọi taxi là được.” Cô lắp bắp nói, thấy anh thống khổ, lại không biết nên nói gì?
Anh gầm nhẹ một tiếng, đi đến trước mặt cô, kịch liệt nhìn cô, “Lam Nguyệt, anh phải làm sao mới có thể làm cho em yêu anh? Anh phải làm thế nào em mới tin anh?”
“Em……. Em vốn đã yêu anh, là anh…… Anh thật sự yêu em sao?” Cô che miệng, hốc mắt bất tri bất giác đẫm lệ.
Anh dùng tay ôm cô vào lòng, vì sự ngốc nghếch của cô mà cảm thấy đau lòng, “Nếu anh không yêu người đó, cho dù cô ta mang thai con của anh, anh cũng sẽ không vì đứa bé mà kết hôn; Nếu là bốn năm trước, anh biết em mang thai con của anh, anh sẽ không chút lưu tình lấy đứa trẻ khỏi em, bởi vì bốn năm trước là chuyện ngoài ý muốn.”
“Em hiểu, nên em không bao giờ suy nghĩ đến chuyện đó, cũng không định nói cho anh biết.” Nước mắt cô lặng lẽ chảy xuống hai má.
“Trước đây anh không biết em đã ly hôn, vì không muốn phá hoại cuộc sống của em, anh chỉ có thể chôn sâu tình cảm đối với em xuống đáy lòng, sau biết em và Chu Tề Vĩ đã ly hôn, anh liền nói với chính mình, anh nhất định phải giữ chặt lấy em.”
“Anh biết em không định dùng Tiểu Kiệt để giành lợi thế, nên anh cũng không vạch trần quan hệ của anh và Tiểu Kiệt, chỉ hy vọng một ngày nào đó có thể nghe em chủ động nói ra, anh thậm chí cũng không hỏi về quan hệ của em và Chu Tề Vĩ, đơn giản là anh thật sự yêu em, anh không cần biết quá khứ của em, Tiểu Kiệt là lễ vật tốt nhất ông trời ban cho, nó sẽ làm cho tình cảm của chúng ta thuận lợi hơn chứ không phải vật cản.”
Lam Nguyệt nhẹ nhàng đẩy anh ra, nhìn anh, cô tới bây giờ cũng chỉ suy nghĩ trên phương diện cá nhân cô, tới bây giờ cũng chưa từng đặt mình vào vị trí của anh mà suy nghĩ. Bàn tay nhỏ bé của cô sợ hãi sờ lên hai gò má tuấn lãng của anh.
“Anh thích bị em làm phiền, thích bị em hô đến gọi đi, thích em đối với anh bá đạo một chút, anh muốn cảm giác được sự tồn tại của em.”
Anh lại nói, hoàn toàn bừng tỉnh cô, anh đối với cô rất tốt, cô cảm nhận từng chút, từng chút một trong lòng; Tiểu Kiệt là con của họ, cô nên cho đó là một chuyện mỹ mãn, chứ không phải vì thế mà để tâm vào những chuyện vụn vặt.
Ở chuyện tình cảm anh cũng từng phải chịu thương tổn, anh đều có thể dũng cảm đối mặt, cô vì sao lại phải đau khổ nghi ngờ sự chân tình của anh? Lúc trước cô có dũng khí để sinh Tiểu Kiệt, hiện tại cũng nên có dũng khí chấp nhận anh.
“Đưa em về nhà đi!” Cô kiễng mũi chân, tặng anh một nụ hôn ngây ngô.
Nỗi buồn như ngọn lửa trong lòng, nháy mắt bị nhu tình của cô hòa tan hoàn toàn.
Đây là lần đầu tiên Lam Nguyệt chủ động hôn anh, không cần nhiều lời, anh có thể biết, đây là lời tuyên bố yêu của cô đối với anh.
Mạnh Thừa Kiệt kinh ngạc, từ bị động trở thành chủ động, anh nhẹ nhàng liếm cánh môi của cô, không muốn làm cô sợ hãi, một chút lại một chút, kích động cô, rồi chậm rãi hôn cô thật sâu.
Lưỡi giao lưỡi, hai người đều cảm nhận được tình cảm của đối phương, rốt cuộc không cần dùng đến ngôn ngữ để chứng minh, vĩnh viễn sánh cùng trời đất.
“Đến chỗ anh, được không?” Anh thì thầm trên môi cô.
Lam Nguyệt chưa từng đến nơi ở của anh, chỉ biết công ty có cung cấp cho anh một gian nhà trọ.
Bị nụ hôn làm cho ý loạn tình mê, giờ phút này đầu óc cô mất năng lực phân tích, không nghĩ gì liền gật đầu.
Mạnh Thừa Kiệt ngay cả máy tính cũng không kịp tắt, nắm tay cô, chỉ khóa cửa công ty, ngay cả mã khóa cũng không khóa, kéo cô ngồi vào xe.
Đường Đài Bắc đêm khuya, ngoài tiếng xe thỉnh thoảng rít gào lên, là một khoảng không gian vô cùng yên tĩnh, im ắng đến mức Lam Nguyệt có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập.
Anh một tay lái xe, một tay nắm chặt mười ngón tay cô.
Lý trí dần trở về, cô theo anh về nhà, chuyện gì sẽ xảy ra kỳ thật trong lòng sớm đã biết, nhưng cô lại không muốn dừng lại, giống như đêm ấy bốn năm trước.
Cô rất nhớ anh, thật sự rất nhớ.
Nhà trọ của Mạnh Thừa Kiệt nằm trong khu dân cư cao cấp hai mươi tầng, nhà anh ở tầng thứ mười chín.
Đi qua hàng loạt các biện pháp bảo mật, Mạnh Thừa Kiệt vừa mở cửa phòng khách, đã vội vã ôm lấy Lam Nguyệt.
Trong phòng chỉ có ánh đèn đường của thành phố Đài Bắc, hơi thở cô hỗn loạn, hoàn toàn không thể ứng phó lại sự cuồng nhiệt của anh.
“Thừa Kiệt…..” Cô mơ hồ gọi tên anh, vì anh hôn vào nơi mẫn cảm trên cổ cô.
“Ừ….” Anh đáp lại.
“Em sợ….”
Anh ngẩng đầu khỏi bộ ngực đầy hương thơm của cô, ánh mắt cháy bỏng nhìn cô tràn đầy yêu thương. “Sợ?”
“Em…. Ngoài lần…. Em chỉ có….” Cô không biết phải nói thế nào, lắp bắp, hơi hít vào nói: “Em chỉ có kinh nghiệm lần đó vào bốn năm trước….. Em không biết….”
Mạnh Thừa Kiệt nhìn thấy sự bối rối của cô, anh sao lại sơ ý như vậy? Quên mất rằng lần đầu của cô là lúc thần trí anh đang không rõ ràng, khó trách cô lại sợ, kết quả lần đó chắc chắn đã lưu lại trong cô một bóng ma thống khổ rất lớn.
“Xin lỗi, là anh không tốt, anh đã quên mất cảm nhận của em.”
Cô vòng tay qua cổ anh, cúi đầu, e lệ không biết làm sao?
Anh ôm lấy cô, đi vào phòng, đặt cô trên giường, mà anh cũng nghiêng người nằm xuống đối mặt với cô.
“Hãy tin anh, anh sẽ không làm cho em cảm thấy không thoải mái.” Ngón tay anh nhẹ nhàng xoa xoa lên môi cô. “Nếu em không thích, anh sẽ chỉ ôm em thôi.”
Anh sẽ không miễn cưỡng cô, anh thật sự yêu cô. Lam Nguyệt đồng ý đến nhà anh, đã khẳng định tình cảm của cô, anh sẽ đợi đến khi cô nguyện ý, anh nhất định sẽ dùng sự ôn nhu mà yêu cô, làm cô hiểu rằng tình yêu và tình ái kết hợp với nhau là điều vô cùng đẹp đẽ.
“Em tin anh.” Tuy cô chưa chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng chính cô cũng không nghĩ sẽ buông anh ra.
“Anh rất yêu em.” Anh nhẹ nhàng hôn cô, làm cô dịu đi, cũng làm cho chính mình đừng quá xúc động, nhẹ nhàng che chở cô.
“Em cũng yêu anh.” Cô từ sợ hãi đến hưởng thụ, dùng chính cảm xúc nguyên thủy nhất của mình, cùng anh dung hợp thành một, đạt tới sự khoái hoạt trước nay chưa từng có.
Trời đã sáng, ánh nắng chiếu trên da thịt trắng mịn của cô, cô gối đầu trên khuỷu tay anh, hạnh phúc tỉnh giấc, nếu về sau mỗi ngày đều có thể như thế này, cô nghĩ, cô sẽ là người con gái hạnh phúc nhất thế gian.
 
 
Chú thích:
(1) Mì Hoành thánh: Hay còn gọi là mì sủi cảo. Ta chưa được ăn, nhưng nói chung nó là thế này đây:
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui