Yêu Em Dưới Ánh Mặt Trời

Sáng sớm, Hạ Lí vừa đi đến cổng trường liền thấy ngay khuôn mặt u ám của Tô Hoài Dương, « Bị gì vậy, tại sao hôm nay lại chạy đến đây làm thần giữ cửa ? » Vừa mở miệng liền không quên chọt Tô Hoài Dương hai câu.

« Tôi đang giải quyết chuyện cá nhân. » Không lòng dạ nào để ý đến sự trêu chọc của Hạ Lí, Tô Hoài Dương lạnh lùng trả lời một câu.

« Có chuyện gì xảy ra sao ? » Nhận thấy thằng bạn này hôm nay có ẩn khuất, Hạ Lí khẩn trương hỏi.

« Ngày hôm qua Âu Vãn Quân bị người ta đánh ! » Cắn răng, Tô Hoài Dương oán hận nói.

« Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy ? Khi nào ? Ai a ? Hiện tại bây giờ thế nào rồi ? » Vừa nghe thấy Âu Vãn Quân xảy ra chuyện, Hạ Lí liền hoảng hốt, một chuỗi dài các câu hỏi hàng loạt như pháo nổ ra, cũng không cần biết Tô Hoài Dương có nghe hay không.

« Hiện tại hẳn là đã không có chuyện gì nghiêm trọng. Tôi đã kiểm tra rồi ! »

Biết Âu Vãn Quân không có việc gì, Hạ Lí thở dài một hơi nhẹ nhõm, hỏi tiếp, « Biết là ai đã làm không ? »

« Biết. » Tô Hoài Dương thản nhiên lên tiếng, « Muốn tôi đem anh em trong đội đến không ? » Hạ Lí cũng lạnh mặt xuống, tuy rằng tiếp xúc với Âu Vãn Quân không nhiều bằng Tô Hoài Dương, nhưng Hạ Lí cũng rất thích thằng nhóc thoạt nhìn lanh lợi nhưng lạnh lùng này, mà thực tế lại rất thiện lương đơn thuần, đặc biệt cậu lại chính là thành viên trong đội, là anh em thân thiết của mọi người, làm sao có thể để cho cậu bị người khác ung dung khi dễ.

« Không, không cần gây phiền phức cho bọn họ, tự mình tôi thu phục là được rồi. » Không muốn liên lụy nhiều người, Tô Hoài Dương liền ngăn Hạ Lí lại.

« A ! Hai vị đại nhân sáng sớm đứng đây làm gì a ? » Lúc hai người đang tranh luận thì nhìn thấy Lâm Triết đang tiến lại gần.

« A ! Gặp cậu thật đúng lúc, hôm nay cậu có thể giúp Âu Vãn Quân xin nghỉ phép không ? » Tô Hoài Dương gặp Lâm Triết liền nói.

« Chuyện này không thành vấn đề, chủ nhiệm của cậu ta chính là thầy giáo dạy toán của lớp em. Cậu ta bị gì sao ? » Lâm Triết vừa đáp ứng xong lại thuận miệng hỏi.


« Ừ, cậu ta bị cảm. » Hạ Lí vừa định nói, đã bị Tô Hoài Dương giành nói trước.

« Ân, em biết rồi, em đi trước đây. » Lâm Triết cũng không hỏi thêm cái gì nữa, quay người đi vào lớp.

Mãi cho đến khi vào học, cũng không thấy cái thằng mập kia. Tô Hoài Dương thực buồn bực, trong lòng nghẹn lửa giận đến khó chịu, lại kéo Hạ Lí chạy qua khu phòng học năm nhất tìm người.

Mới vừa đi lại gần khu phòng học năm nhất, liền nhìn thấy một thằng nhóc gầy còm, lưng đeo ba lô đang lảo đảo nép vách tường chuồn đi, Tô Hoài Dương vừa liếc mắt liền nhận ra đây là thằng nhóc lần trước lâu la bên người thằng mập, cũng đi gần tới nơi liền hướng chỗ nó bước đến, muốn hỏi nó vài tin tức của tên mập kia.

Thằng nhóc kia nghe thấy có tiếng người đi tới, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Hoài Dương liền quay đầu bỏ chạy. Hạ Lí thấy thế, tiến nhanh vài bước, một phen túm lấy thằng nhóc kia, vóc dáng gầy còm cố gắng giãy dụa, cánh tay bên phải quơ quào bị Tô Hoài Dương vừa vặn khống chế. Trao đổi qua ánh mắt với Hạ Lí, hai người hai bên lôi thằng nhóc ròm này đi đến phía sau sân vận động.

« Nói đi ! » Quăng thằng ròm xuống mặt đất, Tô Hoài Dương khoanh tay lạnh lùng nói, hắn khẳng định thằng nhóc này hẳn là biết đầu đuôi câu chuyện, mà nó chắc cũng biết chính mình muốn hỏi cái gì.

« Không….. không phải em, là thằng…..mập, là nó lừa cậu ta đi ra ngoài trường, em….em chỉ là đi theo, không…….không có động thủ. Đám người kia…….là do thằng mập tìm tới a ! » Con khỉ ốm nhách từ lúc đầu nhìn thấy Tô Hoài Dương đã run rẩy hoảng loạn, bị hù dọa đến tay chân đều run lẩy bẩy.

« Tụi bây một đám đánh một mình cậu ta ?! Tụi bây con mẹ nó như vậy cũng hạ thủ được !!!!! Cậu ta cũng chỉ mới mười mấy tuổi bằng tụi bây !!!! Vì cái chuyện quái gì mà đánh cậu ta thành cái dạng như vậy !!!! » Tô Hoài Dương phẫn nộ đá một cước lên thân cây cổ thụ, thằng ròm nhìn thấy thế cả người run rẩy lên.

« A !!! Không phải, không phải em !! Em không có…….không có a ~ thằng mập chỉ nói là muốn dọa cậu ta một chút thôi, mà đám người kia cũng thỏa thuận trước là không đánh, nhưng…….. sau đó, có hai gã to lớn trong đám đó nhìn thấy Âu Vãn Quân lớn lên xinh đẹp, nói muốn…… muốn chơi đùa với cậu ta, còn……. động thủ xé áo cậu ta, Âu Vãn Quân mới nổi điên lên đánh hai người đó…….. » Không chú ý tới sắc mặt dữ tợn của Tô Hoài Dương, thằng nhóc sớm bị hù dọa sợ đến mức nói năng lộn xộn cả lên, giọng nức nở lại thét lên « Em cùng thằng mập đều sợ, liền ………bỏ chạy ra ngoài truy hô lên, đám người kia mới bỏ chạy, chúng em không ……. Không dám trở lại xem tình hình lúc đó, hôm nay thằng mập cũng không dám đi học, mới gọi em tới xem chừng, em…….. em thật sự cái gì cũng không có làm a ~~~~~ »

« Hôm nay lão tử phải phế mày !!!! » Thằng ròm nghe thấy hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Hoài Dương một cước sắp đá tới, bị dọa đến nỗi ôm đầu, một bên kêu ma kêu quỷ, một bên chờ đợi đau đớn rơi xuống trên người. Nhưng sau một lúc không thấy đau đớn trong dự kiến, thằng ròm nghi hoặc ngẩng đầu, thấy Hạ Lí từ sau lưng gắt gao ôm lấy Tô Hoài Dương đang nổi giận lôi đình, nhất thời ngây dại.

Thấy thằng ròm không biết sống chết vẫn còn ngồi ở đó, Hạ Lí mất kiên nhẫn rống lên « Mày con mẹ nó còn không mau cút đi, muốn chết a !!! » Vóc dáng gầy còm mới như bừng tỉnh dậy ù chạy đi…….

« Hoài Dương ! Bình tĩnh một chút ! » Hạ Lí cơ hồ là hét lên với cái tên Tô Hoài Dương cơ hồ đã mất đi lý trí kia.


Bị Hạ Lí hét một tiếng, Tô Hoài Dương thanh tỉnh đôi chút, ngơ ngác nhìn cánh tay của chính mình một hồi, rồi lại mãnh liệt nên một quyền lên thân cây, sau đó bất lực chầm chậm tựa đầu lên cây, thở hổn hển.

Hạ Lí ngốc lăng nhìn Tô Hoài Dương, lại ngoài ý muốn thấy máu từ các đốt ngón tay chậm rãi chảy ra, hắn chưa bao giờ thấy Tô Hoài Dương phẫn nộ như vậy, chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn một bên. Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cùng theo sự tức giận quá mức của Tô Hoài Dương, Hạ Lí cảm thấy có cái gì đó dần sáng tỏ, nhưng hắn không dám nghĩ đến, đáp án kia làm cho hắn nảy sinh nỗi sợ hãi không tên. Nhưng cho dù không thèm nghĩ tới cũng không có nghĩa là nó không tồn tại, nhịn không được rung động trong lòng, Hạ Lí liếm liếm đôi môi đột nhiên khô khốc, run giọng hỏi, « Hoài Dương, cậu không phải là…… không phải đối với Âu Vãn Quân…… » Vẫn là nói không nên lời, hắn chỉ có thể hy vọng đây không phải là điều mà hắn nghĩ tới.

« Đúng vậy, tôi…….thích Âu Vãn Quân, không…….. Hẳn là đã yêu, tôi yêu em ấy….. » Biết thằng bạn này đã nhận ra, Tô Hoài Dương cũng không muốn giấu diếm nữa, hắn quay đầu nhìn thẳng vào Hạ Lí.

Một khắc kia, Hạ Lí cảm thấy tay chân lạnh ngắt, nhưng lại thực sự đồng cảm với hắn, bọn họ……… bọn họ làm sao có thể như vậy, bọn họ đều là nam nhân a~ như thế nào được, bọn họ nào có thể…… Hạ Lí trong đầu trống rỗng, vẫn chưa nghĩ ra được nguyên do, trong một lúc nhất thời, hai người cứ như vậy mà lặng lẽ đối diện nhau.

« Cậu ta biết không ? » Sau một lúc lâu, Hạ Lí mới khàn giọng mở miệng hỏi, hắn hẳn là phải nên ngăn cản, hai người họ đều là bạn bè của hắn ! Như vậy nếu cậu ta không đồng ý thì …………. quan hệ của bọn họ chắc sẽ bị hủy !! Hạ Lí biết, nhưng hắn không nói nên lời, thống khổ trong mắt Tô Hoài Dương cùng giọng nói thâm tình tuyệt không có chút hối hận kia, làm cho hắn không đành lòng nói ra một câu phản đối hoặc khuyên răn gì đó.

« Không, em ấy vẫn chưa biết. Hạ Lí, cậu có cảm thấy ghê tởm không ? » Tô Hoài Dương nhỏ giọng hỏi, Hạ Lí là người bạn tốt nhất của hắn, hắn cũng không muốn mất đi người bạn này.

« Làm sao có chuyện đó, dù như thế nào chúng ta cũng là bạn bè a. » Hạ Lí cười khổ lắc đầu, tuy rằng hắn không hề có một chút khái niệm gì về tình yêu đồng tính, nhưng không thể vì như vậy mà chán ghét Tô Hoài Dương, « Cậu…….. đi xem Âu Vãn Quân đi, tôi biết hiện tại cậu đang rất lo lắng cho cậu ta, việc học cứ để tôi giúp cậu xin phép. » Hạ Lí ngẩng đầu miễn cưỡng cười.

« Cám ơn cậu, Hạ Lí ! » Tô Hoài Dương thật tâm nói, xong liền chạy ra cổng trường. Đúng là hiện tại hắn thực sự lo lắng cho Âu Vãn Quân……

Nhìn thấy bóng dáng từ từ biến mất của Tô Hoài Dương, Hạ Lí mãnh liệt lắc đầu, quên đi, đồng tính thì cứ đồng tính đi, có luật nào quy định không thể cùng người đồng tính làm bạn bè đâu ? Cũng không có cái gì xấu, chỉ sợ Tô Hoài Dương một đầu đầy nhiệt khí thế kia, mà Âu Vãn Quân lại tuyên bố không để ý đến hắn nữa, không khỏi nảy sinh một chút thương tâm.

………………

Một hơi chạy một mạch về nhà Âu Vãn Quân, lấy chìa khóa trong túi quần nhẹ nhàng mở cửa, trong phòng thực yên tĩnh, Âu Vãn Quân vẫn chưa tỉnh lại.


Chậm rãi quỳ đến bên giường, Tô Hoài Dương vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đang ngủ của Âu Vãn Quân, nghĩ đến cậu khi gặp phải chuyện như vầy, trong lòng không khỏi đau đớn co rút lại.

« Anh thích em, Vãn Quân, anh thích em…. » Nhẹ nhàng đem cái trán để trên ngón tay lộ ra khỏi lớp chăn của Âu Vãn Quân, Tô Hoài Dương thấp giọng nỉ non.

Bỗng nhiên ngón tay di động trên cái trán của hắn, Tô Hoài Dương hoảng hốt nhấc đầu lên, vừa vặn đối diện với con ngươi đen láy trong trẻo của Âu Vãn Quân. Em ấy đã….. tỉnh, em ấy….. có nghe thấy hay không ? Tô Hoài Dương khẩn trương đổ mồ hôi, chỉ gắt gao cắn lấy môi dưới, kinh ngạc nhìn Âu Vãn Quân, bên tai chỉ còn nghe được tiếng tim mình đập thình thịch. Đột nhiên, Âu Vãn Quân vươn tay đến chỗ hắn…… Em ấy muốn đánh mình ? Tô Hoài Dương không có tránh, chỉ là sợ đến mức nhắm chặt hai mắt lại.

« Ngu ngốc, cắn nữa sẽ chảy máu đó. » Ngón tay hơi lạnh tiếp xúc với đôi môi trắng bệch, Tô Hoài Dương giống như bị điện giật mãnh liệt mở to mắt, chính là thấy trong đôi mắt của Âu Vãn Quân tràn ngập ý cười.

« Tiểu Quân, anh….. Anh thích em. » Thấy Âu Vãn Quân không có tức giận, Tô Hoài Dương đánh bạo nắm lấy bàn tay của cậu đưa lên môi, dùng hết dũng khí để nói, sau đó liền khẩn trương chờ đợi quyết định của Âu Vãn Quân.

Chỉ có vài giây ngắn ngủi, nhưng đối với Tô Hoài Dương mà nói giống như mấy thế kỉ, ngay tại lúc hắn nghĩ chính mình sắp không thở nổi nữa, liền nghe thấy Âu Vãn Quân sâu kín nói một câu, « Em đã sớm biết rồi. »

Hả ? Cái gì ? Tô Hoài Dương nghĩ rằng mình đã nghe lầm, hoảng loạn suy đoán, chẳng lẽ bởi vì đã biết tình cảm của mình, cho nên em ấy mới không để ý tới mình sao ? Tô Hoài Dương ngốc lăng nhìn Âu Vãn Quân, Âu Vãn Quân bị hắn nhìn như vậy cảm thấy túng quẫn, không tự nhiên hạ mắt, « Cho nên em mới không để ý đến anh ? » Nhìn thấy vậy, Tô Hoài Dương nghĩ là cậu chán ghét hắn, trong lòng cảm thấy khổ sở.

« Anh ! Là anh không để ý đến em trước. » Âu Vãn Quân tức giận, không ngờ người này lại nói mình như thế.

« Anh thích em, sợ em biết được sẽ tức giận, mới không dám đến gần em. » Tô Hoài Dương cũng nóng nảy.

« Ai nói em sẽ tức giận !! » Chờ khi rống hết câu, Âu Vãn Quân mới kịp phản ứng lại lời mình nói, nhìn thấy Tô Hoài Dương đột nhiên ‘đứng hình’, Âu Vãn Quân xấu hổ đến ngay cả cổ cũng đỏ lên, vội vàng kéo chăn lên chui vào.

Chẳng lẽ Tiểu Quân cũng…….. Tô Hoài Dương đột nhiên mừng như điên, « Tiểu Quân, Tiểu Quân em…..cũng thích anh sao ? » Tô Hoài Dương cẩn thận hỏi, kéo cái chăn trên đầu Âu Vãn Quân xuống.

Âu Vãn Quân gắt gao giữ lấy chăn, Tô Hoài Dương kéo không ra, đành phải nhào qua ôm lấy cả cậu lẫn chăn, Âu Vãn Quân giãy dụa, nhưng trong chăn diện tích nhỏ không sử dụng lực được, đành bỏ cuộc.

Nhẹ nhàng gỡ chăn ra, nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ như ánh bình minh của Âu Vãn Quân, « Vãn Quân, em thích anh sao ? » Tô Hoài Dương lại hỏi lần nữa.


« Anh là tên ngu ngốc. » Âu Vãn Quân không thể động đậy hung hăng trừng mắt nhìn Tô Hoài Dương, nhưng cái liếc nhìn này ở dưới loại tình huống thế này thật sự không hề phát huy chút lực uy hiếp nào, chỉ càng thêm phong tình vạn chủng.

Tô Hoài Dương nhất thời nhìn đến ngây người, chờ khi hắn lấy lại tinh thần, liền cao hứng đến nỗi muốn hét to lên, Tiểu Quân thích mình ! Trời ạ, mình thật sự ngu ngốc. Âu Vãn Quân là người cao ngạo như vậy, nếu không phải vì thích thì như thế nào có thể ở trước mặt mình thả lỏng phòng bị, tháo gỡ bộ mặt lạnh lùng ? Để cho chính mình nhìn thấy hết tất cả hỉ nộ ái ố của em ấy ? Tô Hoài Dương cảm thấy bản thân đang chìm ngập trong vui sướng hạnh phúc.

Nhẹ nhàng đem trán mình chạm vào trán của Âu Vãn Quân, « Cám ơn em, Tiểu Quân. » Tô Hoài Dương thở dài nhẹ nhõm nói.

Lẳng lặng nhắm mắt để cảm nhận hơi thở quen thuộc ấm áp như ánh mặt trời, Âu Vãn Quân cảm thấy lòng tràn đầy bình an hạnh phúc, cậu thích cái cảm giác này. Có lẽ loại tình cảm này ở xã hội không được chấp nhận, nhưng cậu vẫn muốn cùng hắn vượt qua a ! 15 năm qua, cậu cô đơn lẻ loi một mình, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã chen vào cuộc sống của cậu, ánh mắt của cậu, suy nghĩ của cậu, nguyên lai đây chính là ------ thích. Em cũng cám ơn anh, Hoài Dương !

Đôi môi nhẹ nhàng rơi xuống mi mắt, Âu Vãn Quân chấn động nhưng lập tức lại thả lỏng thân thể, dung túng cho đôi môi của Tô Hoài Dương mềm nhẹ chạm vào mắt, vào hai má, chóp mũi cùng khóe môi……….

Cảm thấy tình nhân nhỏ trong lòng khẩn trương cùng ngây ngô, Tô Hoài Dương hôn lên khóe môi của Âu Vãn Quân, nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương, lại thương tiếc chuyển đến chỗ bị thương khác trên mặt, từng cái từng cái khẽ hôn. Rồi sau đó ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn chăm chú vào sâu đôi mắt vì khẩn trương mà ẩn ẩn hơi nước ẩm ướt của Âu Vãn Quân.

« Tiểu Quân, em có hối hận không ? » Tuy rằng hiện tại thực sự không muốn hỏi cái vấn đề sát phong cảnh này, nhưng hắn không muốn trong tương lai Âu Vãn Quân sẽ hận hắn.

« Cái gì ? » Âu Vãn Quân chưa kịp hiểu.

« Nếu chúng ta…… Em cũng biết, hiện tại nếu em chọn anh, em có thể mất đi rất nhiều thứ, và còn gặp nhiều phiền toái. Anh không muốn em sẽ hối hận. » Tô Hoài Dương khó khăn giải thích.

« Vậy còn anh ? Anh có hối hận không ? » Âu Vãn Quân không có trả lời hắn, chỉ đơn giản hỏi ngược lại một câu.

« Không, vĩnh viễn cũng không. » Tô Hoài Dương kiên định nói.

« Vậy thì được rồi, yêu liền yêu, chỉ cần chúng ta cảm thấy hạnh phúc, không phải là được rồi sao. » Âu Vãn Quân nói rất chậm, nhưng giọng nói chứa đầy quyết tâm.

« Tiểu Quân……. » Ôm chặt lấy người trong lòng ngực, dường như muốn đem cả hai nhập vào với nhau, bỗng thấy Âu Vãn Quân khẽ nhíu mày, mới nhớ tới vết thương của cậu, vội vàng nới lỏng vòng tay.

Cảm giác có được cậu trong vòng tay giống như có được cả thế giới này……. Hạnh phúc, không có gì sánh bằng…………..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận