Yêu Em Dưới Ánh Mặt Trời

Âu Vãn Quân tỉnh lại, chỉ cảm thấy cái đầu đau nhức khủng khiếp, còn thêm cảm giác muốn nôn mửa, cố gắng mở mắt, nhìn thấy trước mắt bị miếng vải bịt kín, không khỏi khó chịu rên rĩ ra tiếng.

« Tỉnh ! » Một giọng nói xa lạ vang lên, mang theo một tia tàn nhẫn .

Âu Vãn Quân bừng tỉnh dậy, vừa muốn đứng lên, rồi chật vật ngã trở về, cậu mới phát hiện tay chân mình đã bị trói lại.

« Mày là ai, muốn làm gì ? » Dùng tốc độ nhanh nhất để tỉnh táo lại, miếng vải che mắt rớt xuống, Âu Vãn Quân nhìn thấy trên mặt cái tên xa lạ đứng đối diện cậu có một vết thương dữ tợn chia khuôn mặt tên đó ra làm ba phần kì quặc. Cậu cố gắng nhớ lại, nhưng không tài nào nhớ ra người này là ai, cậu chỉ mới về nước không bao lâu, rốt cuộc là ai đã hại mình ?

« Tao là ai ? Mày không cần phải biết, tao chỉ là người nhận được tiền của người ta để bắt người thôi. » Tên ba mặt ngồi chồm hổm xuống cười ngả ngớn, nhìn vào Âu Vãn Quân, « Muốn trách thì trách khuôn mặt mày rất dễ nhìn, có người ra giá cao để tao hủy nó. » Nói xong, tên đó tà tà cười nhìn Âu Vãn Quân, nhưng hắn lập tức cũng rất thất vọng khi phát hiện trong mắt Âu Vãn Quân không hề có chút sợ hãi hay hoảng loạn nào như hắn nghĩ, mà tràn ngập khinh bỉ cùng coi thường.

Qua hai câu nói đó, Âu Vãn Quân đã đoán ra được là ai đứng sau lưng a. Lưu Na ! Nữ nhân này thật đúng là ngu ngốc, chẳng lẽ nàng nghĩ rằng nàng chỉ thua cậu về dung mạo thôi sao, vậy thì nàng thật đúng đang xem nhẹ Tô Hoài Dương rồi.

« Còn nữa……… trong sạch của mày. » Thấy Âu Vãn Quân không có chút biểu tình gì, tên ba mặt đó hung hăng kéo đầu của cậu, buộc cậu phải ngẩng lên, cố ý dâm tà đánh giá cậu.

Quả nhiên, Âu Vãn Quân khi nghe như vậy, sắc mặt trở nên tái xanh. Tên ba mặt đó hài lòng nhìn đôi mắt vốn bình tĩnh của cậu nổi lên một tia kinh hoàng, nhưng phẫn nộ càng nhiều hơn.

« Mày muốn làm gì ! » Mãnh liệt thoát khỏi bàn tay của tên đó, Âu Vãn Quân kinh sợ, nếu bây giờ cậu có thể cử động, cậu nhất định đập chết cái tên kinh tởm này !

« A, mày yêu tâm. Tao đối với nam nhân không có hứng thú, tuy rằng thằng nhóc như mày lớn lên thật sự so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, nhưng tao cũng không phải loại biến thái như mày. Bất quá nữ nhân kia đưa ra cái giá thật sự không tồi, cho nên tao đã đáp ứng rồi, tao cũng không phải là hạng người lấy tiền rồi bỏ trốn, cho nên………. Tao nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi mày. » Tên ba mặt đó buông Âu Vãn Quân ra, bật cười ha hả. Hắn mong chờ chính là loại phản ứng này, con mồi kinh hoảng cùng giãy dụa mới có thể kích thích sự thỏa mãn của hắn.

« Biết đây là cái gì không ? » Từ trong túi lấy ra một cái chai, cầm lấy giống như bảo bối mà quơ qua quơ lại trước mắt Âu Vãn Quân, « Axit Sufurit đậm đặc nha, cái loại này, chỉ cần một chút, khuôn mặt xinh đẹp của mày liền….. ha hả. » Tên ba mặt phát ra tiếng cười đầy biến thái.


Âu Vãn Quân lạnh lùng nhìn hắn, cậu biết nếu chính mình cầu xin hắn ta, chắc chắn sẽ có hy vọng, nhưng tính tình cậu từ nhỏ đã rất kiêu ngạo, nếu phải cầu xin người như thế, cậu thà chết còn hơn ! Đối với những người như tên kia, phải kích thích hắn thì mới mong có đường thoát ! Hậu quả như thế nào, cậu có thể đoán được, nhưng nguy hiểm cận kề, thật sự bất chấp tất cả.

« Có bản lĩnh thì mày làm đi, giết tao chết rồi mày ngồi đó mà hối hận ! » Giống như con thú tiến vào bẫy, cả người Âu Vãn Quân tản ra một hơi thở nguy hiểm nhưng tuyệt vọng.

« Hừ, làm sao có thể để cho mày tiện nghi như vậy được, tao cũng không muốn cái mạng của mày. Hơn nữa tao còn muốn chơi vài trò khác nữa. » Tên ba mặt đắc ý quơ quơ cái chai trong tay, «Trước tiên tao sẽ hảo hảo chiêu đãi mày, đã lấy tiền mà không làm đến nơi đến chốn cũng không phải là nguyên tắc của tao. Con thỏ trắng à! » Tên ba mặt bật cười.

« Đồ quái dị ! » Âu Vãn Quân khinh miệt chửi hắn, mấu chốt muốn đụng đến nỗi đau của hắn.

« Mày con mẹ nó muốn chết ! » Tên ba mặt quả nhiên nổi điên, ba mươi mấy tuổi vẫn chưa có nữ nhân bên cạnh, cái khuôn mặt này, ai dám kề cận hắn a ! Cho nên hắn rất hận những nam nhân lớn lên tuấn tú.

Cúi người cầm lấy khúc gỗ to bên chân, tên ba mặt hung hăng ném vào đầu Âu Vãn Quân……

……………………

Âu Vãn Quân mất tích hơn một ngày, Tô Hoài Dương đã sắp nổi điên.

Trong phòng khách, vợ chồng Tô gia, Tô Hoài Dương, Tô Hoài Quang, Âu Vãn Thần, cùng Hạ Lí đang lặng lẽ ngồi trên sô pha, không khí tràn ngập khẩn trương cùng nôn nóng. Chưa tới bốn mươi tám giờ, bọn họ không thể báo cảnh sát, nhưng chắc chắn Âu Vãn Quân đã xảy ra chuyện ! Mỗi người ngồi ở đây đều hiểu rõ, cậu có thể đi đâu được chứ ? Hơn nữa cho dù có đi đâu, cũng nhất định gọi điện thoại về nhà.

«Chắc chắn là Lưu Na ! » Tô Hoài Dương hung hăng nện một quyền lên bàn trà cẩm thạch, ngày hôm qua trong lòng nảy sinh dự cảm bất an, đã biết là cô ta, nhưng không biết cô ta đã làm chuyện gì !

«Có lẽ không phải đâu ? » Tuy rằng trong lòng cũng có nghi ngờ, nhưng mẹ Tô cũng không thể tin được, dù sao bọn họ với Lưu gia cũng là thân giao mấy chục năm trời.


« Không phải cô ta thì còn có thể là ai ! Trừ bỏ cô ta, thì còn ai hận Vãn Quân đến như thế nữa ! Mẹ cũng nghe anh hai kể chuyện ngày hôm qua rồi đó, bên này vừa gặp chuyện không may, bên kia cô ta liền chạy đi Pháp, căn bản là chạy án ! » Vừa nghe thấy mẹ còn lên tiếng bảo vệ Lưu Na, Tô Hoài Quang liền bực tức. Vãn Quân mất tích, anh hai sắp phát điên, Vãn Thần khóc đến sưng mắt, những người hắn quan tâm nhất thành ra cái dạng này, bảo hắn làm sao có thể không tức? Đặc biệt là Vãn Thần, bình thường vui vẻ không lúc nào chịu ngồi yên, từ khi biết được anh hai cậu gặp chuyện không may, không hề mở miệng nói một câu, chỉ cắn chặt đôi môi đến chảy máu, làm cho Tô Hoài Quang nhìn thấy mà đau lòng !

« Tiểu Quang ! Bình tĩnh lại một chút ! » Hạ Lí cố gắng an ủi Tô Hoài Quang.

« Không phải chuyện của anh, anh đương nhiên bình tĩnh rồi. » Tô Hoài Quang hiện tại đối với ai cũng nóng nảy.

« Hai người đừng làm ồn nữa ! » Phiền toái nắm lấy tóc mình, Tô Hoài Dương rống lên, hắn đang rất hoảng loạn, nếu Tiểu Quân thực sự xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ……..

Mẹ Tô bị thằng con nói như vậy có chút ủy khuất, bà cũng rất lo lắng cho Âu Vãn Quân a. Nhẹ nhàng nắm lấy tay của vợ, ba Tô an ủi vỗ về vợ, không nên trách bọn nhỏ a, bởi vì ngay cả ông cũng rất lo lắng.

Đột nhiên, tiếng điện thoại chói tai đánh vỡ không khí nặng nề trong phòng.

« Uy ! » Tô Hoài Quang trả lời điện thoại, ngữ khí hoàn toàn không tốt, thật không biết người nào chọn đúng lúc này mà gọi làm phiền, nếu không phải chuyện trọng yếu, hắn nhất định sẽ chửi một trận !

« A……. xin chào, cháu nhặt được một con mèo, muốn hỏi xem đây có phải là con mèo của chú không ? » Người bên kia hiển nhiên đã bị giọng nói của Tô Hoài Quang hù dọa, một lúc sau mới run giọng lên tiếng, là một bé gái.

« Mèo ? » Tô Hoài Quang ngây dại, « Anh…. » Tô Hoài Quang ngẩng đầu nhìn anh hai của hắn, ngay cả hô hấp cũng bị rối lọan, con mèo đó cùng đi chung với Vãn Quân, hiện tại đã có người tìm được Thần Thần, nói cách khác…..

Tô Hoài Dương nghe thấy, vội vàng đoạt lấy điện thoại.


« Uy, xin chào ! Xin hỏi cháu là người nhặt được con mèo đó sao ? » Tô Hoài Dương cẩn thận hỏi, bây giờ đây chính là manh mối duy nhất của bọn họ, con mèo đó nhất định là Thần Thần, bởi vì dây đeo cổ của nó có in số điện thoại trong nhà.

« Đúng vậy. »

« Vậy cháu nhặt được nó ở nơi nào vậy ? » Tô Hoài Dương dường như nín thở.

« Khu phế thải cửa Kiều. »

« Cám ơn……. Cám ơn cháu, có thể nói cho chú biết cháu đang ở đâu không, chú muốn đến nhận con mèo ngay lập tức. » Chính là chỗ đó, Âu Vãn Quân sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đó đâu, Tô Hoài Dương cảm thấy xúc động muốn khóc, rốt cục……….rốt cục cũng có manh mối.

« A, được, chú đến khu chung cư gần chỗ đó, cháu sẽ đem con mèo xuống chờ tại dưới lầu nhà của cháu. »

« Được, cám ơn cháu. Lát nữa gặp, chú sẽ nhanh chóng chạy qua. »

« Tiểu Quang em đi theo anh. » Tô Hoài Dương cầm lấy chìa khóa xe.

« Em…. Em cũng đi ! » Âu Vãn Thần cả ngày không mở miệng đột nhiên đứng lên, vội vàng nhìn Tô Hoài Dương.

« Đi thôi ! » Không đợi Tô Hoài Dương trả lời, Tiểu Quang liền kéo Vãn Thần cùng đi ra ngoài. Vốn Tô Hoài Dương không muốn mang Vãn Thần theo, sợ Vãn Quân thực sự gặp chuyện cậu ta sẽ không chịu đựng nổi. Nhưng Tô Hoài Quang mặc kệ, mặc kệ kết quả như thế nào, hắn không muốn nhìn thấy Âu Vãn Thần sống không bằng chết.

« Hạ Lí, ở nhà đành nhờ cậu. » Tô Hoài Dương nghĩ, đành phải giao mọi chuyện ở nhà cho Hạ Lí.

« Cậu yên tâm, phải mang Vãn Quân trở về đó. » Hạ Lí vỗ vai động viên hắn.

« Nhất định ! » Tô Hoài Dương cảm kích mỉm cười.


Đoạn đường phải chạy hơn nửa giờ đồng hồ, vậy mà Tô Hoài Dương chỉ chạy chưa tới hai mươi phút là tới nơi.

Từ trên xe bước xuống, chỉ thấy con mèo mập từ rất xa đang chạy vội tới, cái đầu nhỏ chui vào trong lòng ngực Tô Hoài Dương kêu meo meo cực kì thê lương.

« Thần Thần ngoan, mau chỉ cho ta biết Vãn Quân đang ở đâu ! » Tô Hoài Dương thương tiếc xoa xoa cái đầu nhỏ của con mèo, vội vàng lên tiếng. Hắn biết Thần Thần không phải chó, cũng không phải hắn tuyệt vọng làm liều, mà lúc này mọi chuyện chỉ có thể trông cậy vào con mèo này, lấy sự thông minh của Thần Thần, bọn họ vẫn còn chút hy vọng.

Giống như nghe hiểu được lời nói của Tô Hoài Dương, Thần Thần từ trên người hắn nhảy xuống, quay đầu meo một tiếng rồi hướng phía trước chạy đi, Tô Hoài Dương cùng Âu Vãn Thần vừa thấy liền vội vàng đuổi theo, Tô Hoài Quang gấp gáp cảm ơn cô bé kia cũng vội vàng chạy đi.

Chạy đến bên cạnh đống phế thải, con mèo mập dừng lại, kêu meo meo nhìn Tô Hoài Dương, bên cạnh là lồng sắt mà ngày hôm qua Âu Vãn Quân mang nó theo.

Ba người Tô Hoài Dương nhìn bốn phía xung quanh, khu phế thải nói nhỏ cũng không nhỏ, Thần Thần có thể cho bọn họ manh mối cũng chỉ có nhiêu thôi, tốt, hiện tại có thể xác định Âu Vãn Quân quả thật đang ở nơi này.

« Chúng ta chia nhau đi tìm. » Tô Hoài Dương quyết định.

Hoài Quang cùng Vãn Thần gật đầu, ba người liền tản ra.

« Tô Hoài Dương ! » Mới vừa đi được vài bước, Âu Vãn Thần đột nhiên gọi hai người kia lại.

Anh em Tô gia vội vàng chạy tới, nghi hoặc nhìn cậu. « Kia….. phía bên kia, chắc chắn là ở đó. » Âu Vãn Thần nâng tay lên, hơi hơi run rẩy chỉ vào căn nhà kho hơn 100 thước. Vừa nhìn thấy, đột nhiên tim cậu đập dữ dội, song sinh cùng trứng đều có chung cảm giác, cậu liền phát hiện ra.

Ba người liếc mắt một cái, liền chạy như bay đến căn nhà đó. Ông Trời a, con tình nguyện dùng toàn bộ sinh mệnh để đổi lấy sự bình an cho Vãn Quân, trong lòng Tô Hoài Dương không ngừng cầu nguyện.

Căn nhà kho cũ nát, tên ba mặt ngồi trong góc tường, uống từng ngụm bia, lé mắt nhìn Âu Vãn Quân đang bị thương nằm sóng xoài trên mặt đất, vết thương chằng chịt khắp người, đã bán hôn mê. Đây chính là lúc thích hợp, tên ba mặt nhe răng cười đứng dậy, cầm lấy chai axit sufurit, đi đến bên người Âu Vãn Quân…….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận