Yêu Em Không Sai

“Xin anh, Quốc Huy à…đừng níu kéo nữa. Em không thể đặt tương lai của mình vào một người không tốt nghiệp đại học được. Anh cũng thấy rồi đấy, ngay đến những kẻ tốt nghiệp đại học còn chưa ăn ai, còn anh, không cả có bằng tốt nghiệp! Chúng ta chấm dứt từ đây.”

Tôi giằng tay mình ra khỏi tay của Huy, anh còn định bắt cá hai tay đến bao giờ? Chẳng lẽ để tôi phải nói lý do thật sự?

“Đừng…xin em…đừng đối xử như thế với anh…”

Không thể để sự việc kéo dài thêm được nữa, tôi đã chạy, còn anh đuổi theo, trông chẳng khác làm mèo đuổi chuột trên phố, khiến bao nhiêu người tò mò đưa mắt nhìn theo. Ông trời ơi, không phải con đang diễn cảnh “Anh bắt em đi” đâu, đừng khiến con mất mặt như vậy. Dù gì thì cái mặt của mình cũng từng chỉ xếp sau hoa khôi trường đại học một bậc, có thể dùng được mỹ nhân kế. Phải rồi, mỹ nhân kế!

Khi chạy qua một khúc quành khuất tầm mắt của Huy, tôi chạy đến bên cạnh chàng trai mà tôi nhìn thấy đầu tiên ở đó, không chút do dự mà xoay người anh ta lại, kiễng chân lên hôn anh ta.

Ôi không! Nụ hôn đầu đời của tôi!

Ngọc Linh à, vì đại sự, mày phải hi sinh thôi!


Đúng như dự đoán, Quốc Huy đuổi theo tôi, anh đã nhìn thấy, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn đau đớn. Nhưng dù thế nào tôi vẫn tiếp tục hôn người đàn ông này, đôi môi hắn ta thật quyến rũ. Mà tại sao khuôn mặt hắn không chút cảm xúc khi tôi hôn thế nhỉ?

À, cũng có thể hắn ngây người vì vẻ đẹp của tôi. Haha…phải rồi!

“Anh yêu à, anh đợi em có lâu không? Từ nãy đến giờ em phải giải quyết một số việc nên đến muộn một chút. À…” Tôi khoác tay hắn ta thân mật rồi quay sang Huy “…quên không giới thiệu với anh, đây là…hừm…chồng chưa cưới của em.” Tôi cười, một nụ cười để anh nghĩ rằng tôi đang hạnh phúc.

Những tưởng anh sẽ gào thét làm ầm lên ở đây, nhưng không, anh chỉ mím môi, không nói một lời mà bỏ đi.

“100 triệu. Nhớ trả đủ cho tôi.” Cuối cùng tên kia cũng mở miệng ra.

“Cái…cái gì? Anh nhìn tôi xem, tôi vừa tốt nghiệp được mấy tháng, công ăn việc làm chưa có, lấy đâu ra tiền mà trả cho anh chứ? Mà…sao tôi lại phải trả?” Tôi gân cổ lên cãi.

“Đó là việc của cô. Tôi không thích đàn bà con gái chạm vào cơ thể của mình, tuyên án cô như vậy là nhẹ lắm rồi đấy. Vậy nên, 100 triệu, liệu mà trả đủ cho tôi. À, khi nào trả đến tổng công ty của tập đoàn Diamonds tìm Hoàng Thiên Vũ nhé!”

“Hả? Hóa ra anh là nhân viên ở đó à? Không hiểu tập đoàn Diamonds chọn người kiểu gì mà lại để anh vào đó làm việc nhỉ? Đồ keo kiệt!”

Anh ta cười nửa miệng, lên xe đóng cửa cái rầm bỏ đi.

Tôi đã cho hắn ta lấy mất nụ hôn đầu của mình mà hắn còn đòi tiền tôi nữa. Sao anh ta dám đảm bảo tôi sẽ trả tiền chứ? Tôi sẽ không trả, vô lý hết sức mà, đúng, sẽ không trả, hahaha…


***

“Linh ơi, cuối cùng dì cũng xin được việc làm tạp vụ ở một chi nhánh của tập đoàn Diamonds rồi! Sau này dì cháu ta cứ thế mà sống thôi, lương của dì thừa đủ cho chúng ta xài. Haha…”

Dì tôi ríu rít nắm lấy tay tôi mà lắc. Bố mẹ tôi qua đời trong một tai nạn giao thông lúc tôi mới chỉ 10 tuổi, dì nuôi tôi từ đó, mặt khác dì không muốn lấy chồng vì…không thể sinh được con. Năm đó, dì mới 20 tuổi, có lẽ cũng vì thực hiện lời hứa trước mộ mẹ tôi mà dì đã đi làm thêm khắp mọi nơi để nuôi tôi ăn học. Dì cũng không khác nào mẹ của tôi.

Cuối cùng ông trời cũng có mắt, có thể cho dì cháu tôi nương tựa vào đồng lương của tập đoàn Diamonds mà sống. Ôlala…

Khoan đã…

Diamonds? Tập đoàn Diamonds sao? Cái tên keo kiệt đó sao?

Nhưng dù sao cũng chẳng liên quan gì, chi nhánh với tổng công ty nằm rất xa nhau, cho dù dì tôi có được chuyển lên tổng công ty làm…tạp vụ thì hắn cũng không thể nhận ra dì là dì của tôi mà tống tiền dì được. Hắn cũng chỉ là một nhân viên quèn thôi. Haha.

Nghe nói Diamonds có đãi ngộ với nhân viên rất tốt, không hiểu sao hắn lại phải tống tiền tôi, tận 100 triệu. Trông mặt tôi giống người có tiền lắm sao? Nhan sắc của tôi cũng đâu đến nỗi tệ lắm, tôi hôn hắn khiến hắn cảm thấy cần được bồi thường ư? Hơn nữa, tôi cũng mới chạm vào hắn chút xíu thôi mà!


“Ngọc Linh…Ngọc Linh…con đang nghĩ gì thế?” Dì nhìn tôi lo lắng hỏi.

“À dạ không, con chỉ đang nghĩ về tình tiết trong bộ phim đang xem thôi.” Tôi chối bay chối biến rồi đi dọn cơm.

“Ừ, mà con tìm được việc làm chưa? Từ lúc tốt nghiệp dì thấy con tối nào cũng tập trả lời phỏng vấn trong phòng. Dì bảo này, công việc tốt bây giờ khó tìm lắm, con cứ từ từ thôi, lương của dì vẫn nuôi được.”

“Vâng, con cũng mới xin nghỉ ở chỗ làm thêm thôi. Cho đến lúc xin được việc chắc con vẫn phải nhờ dì, hì hì.”

“Cái con bé này, dì với con sống cùng nhau bao nhiêu năm rồi vẫn còn cái giọng khách sáo đó hả?”

Những ngày sau đó, Quốc Huy không còn đến làm phiền tôi nữa. Dù sao anh ta cũng sẽ nghĩ tôi vì tham tiền mà bỏ mặc anh ta. Thôi kệ đi, dù gì cũng chẳng còn liên quan đến nhau nữa rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận